Đức đã dành ngày cuối tuần để “tập luyện” năng lực của mình, thế nhưng lại chẳng đạt được kết quả nào. Anh đoán có lẽ là do được nghỉ ngơi thoải mái nên cơ thể ít mệt mỏi, và vì thế nó chẳng cần dừng thời gian lại làm chi. Vào sáng Chủ Nhật, anh gọi điện tới nhà Minh và gặp ba anh ta. Do vẫn còn băn khoăn về vụ tờ di chúc và cũng muốn xác minh chuyện anh em Quang – Minh mà anh đã đánh liều hỏi xin một cuộc hẹn vào buổi chiều.
Căn nhà của Minh nằm trên một con đường nhỏ thông với đường Gò Dầu, quận Tân Phú. Đó là một căn nhà lớn, bao phủ xung quanh bởi những bức tường đã ố màu vì thời gian. Anh băng qua cánh cổng sắt lớn màu xám thì thấy một khoản sân nhỏ, xung quanh có nhiều chậu kiểng. Anh để ý ở một góc sân CÓ lổm ngổm những mảnh vở nằm lẫn trong đống đất cát.
“Hai ngày trước có trộm vào.” Ông Hùng, ba Minh, nói. “Nó lục tung đồ đạc lên và khiêng mất dàn máy tính của thằng Minh. Đã thế còn làm vỡ hết ba chậu kiểng nữa.”
Sau đó ông Hùng hỏi về lí do Đức tới đây và anh đã khéo léo “vẽ” ra một câu chuyện lòng vòng, để rồi xin được thấy tấm ảnh gia đình. Nhận tấm ảnh từ tay ông Hùng thì anh cũng đã xác nhận được nghi vấn của mình: Đúng vậy, Quang – khách hàng cuối cùng của Khang – chính là anh trai Minh. Chợt cái cảm giác sởn gai óc lại lan tỏa khắp người anh. Thế ra hai anh em nhà này cùng đến ngân hàng vay tiền mua nhà, cùng thông qua một công ty môi giới, và bỏ mạng chỉ cách nhau chưa đầy hai tháng sao?
Anh thấy căn nhà sao bỗng trở nên u ám, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hơn. Khuôn mặt buồn thảm của ông Hùng cùng cái giọng đều đều của ông như vang vọng từ cõi nào. Anh chả dám nhìn ông ta nữa, cứ cúi đầu nhìn tấm ảnh chụp bốn người trong gia đình. Đây là ông Hùng, hai anh em Quang – Minh và cô con gái tên Tâm. Nhìn kĩ lại thì Tâm lại có nét giống cha mình hơn hai người kia.
“Hai đứa nó không phải con ruột tôi.”
“Chú nói sao?” Đức ngẩng đầu lên, ngạc nhiên. Và ông Hùng đã kể cho anh nghe về ngày Lễ Tạ Ơn ba năm trước đã cướp đi mạng sống của vợ ông và cha mẹ Quang – Minh. Hai gia đình vốn đã quen biết nhau từ trước và ông Hùng còn là thầy dạy môn Tiếng Anh cho hai anh em suốt hơn mười năm. Sau khi chôn cất người thân của mình thì Quang và Minh đã dọn vào nhà ông Hùng theo lời đề nghị của ông, cả bốn người nương tựa nhau mà sống. Hai năm trước, Quang xin được việc ở ngoài quận Nhất nên đã dọn ra riêng.
Về phần Minh, anh vừa có được việc làm ổn định vào đầu năm nay. Anh và Quang đã bàn luận sẽ bán căn nhà cũ của cha mẹ và số tiền chia hai. Sau đó anh đi tìm một căn hộ chung cư gần công ty và có ý định mời cha con ông Hùng đến ở chung với mình. Anh bảo ông Hùng hãy bán căn nhà này, dùng tiền đó mà an hưởng tuổi già: “Thầy đã lớn tuổi rồi, con không muốn thầy vất vả nữa!”
Nói tới đó, ông Hùng bật khóc. Rồi Tâm, con gái của ông xuất hiện trong bộ đồ ngủ mỏng manh cùng mái tóc rối bù. Đức thấy ngại không dám nhìn cô gái lẫn ông già nên bèn đứng dậy, nói lời xin lỗi và ra về. Vừa mới mở cốp xe thì anh đã thấy cô gái đứng cạnh mình và bắt đầu tra hỏi nguyên do anh tới đây. Anh lén nhìn vào trong nhà rồi quay sang kể vắn tắt mọi chuyện cho cô nghe.
“Anh là người nói chuyện với em hôm đó trên điện thoại?”
“Ừ…”
“Hai anh ấy mất rồi thì hồ sơ cũng coi như bỏ, anh còn mất công đến đây làm chi?”
“Thì tại có chút thắc mắc, mà cứ giữ trong lòng mãi sẽ sinh bệnh…”
“Vậy à?” Cô gái nhìn anh và rồi quay sang nhìn về hướng cha mình, “Có lẽ đúng… Em nhớ hôm đám tang anh Minh cũng có một người là nhân viên ngân hàng tới viếng.”
“Có phải người đó cao cỡ này, đeo kính, thân hình không được “mảnh mai” lắm không?”
“Dạ.” Cô gái bật cười.
“Đó là Khang, à… đồng nghiệp của anh. Do ảnh bị tai nạn không đi làm được nên anh phải làm thay việc của ảnh.”
“Vậy à? Phiền anh quá.”
“Không có gì!” Anh lúng túng, “Vậy, về nhé?”
“Dạ. Chào anh!”
Rời khỏi nhà đó hơn mười phút rồi mà sao Đức vẫn cảm thấy hơi lâng lâng. Cái tiếng “dạ” đó sao mà ngọt ngào quá. Lúc nãy do còn ngại nên anh không dám nhìn thẳng Tâm, chỉ dám nhìn lén thôi. Tâm nhìn cũng dễ thương: da trắng, tóc dài chấm vai, lúc nãy cười còn để lộ chiếc răng khểnh nữa. Về tới nhà thì anh cũng như kẻ mất hồn, cứ thơ thẩn, thẩn thơ từ chiều tới tối.
Đêm về, anh đắm chìm trong những giấc mộng đẹp đến mức thấy bực bội khi chuông reo vào lúc năm giờ sáng. Anh thầm rủa bản thân sao không khiến thời gian dừng lại để mình có thể “tận hưởng” thêm chút nữa. Trong lúc đang đánh răng, anh chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với ngài Kim hôm nào. Đúng như ông ta nói, nếu mình không chăm chỉ luyện tập năng lực thì sẽ không kiểm soát được, thành ra lúc cần thì lại không có, lúc không cần thì nó phát tác bậy bạ làm khổ mình. Anh tự nhủ hôm nay phải hỏi thêm Hon về cách thức luyện tập mới được.
Thế nhưng hôm nay Hon không đi làm. Sau buổi thông báo đầu tuần như thường lệ, ngài Kim giữ Đức lại và trao cho anh đơn xin nghỉ việc của Hon. “Ủa? Tại sao?” Anh kêu lên.
“Bình tĩnh! Cậu ta chỉ tạm thời nghỉ thôi chứ có nghỉ luôn đâu.”
“Ngài làm tôi hết hồn, mà tại sao vậy?”
“À thì…” Và ngài Kim kể lại cho Đức nghe chuyện xảy ra ở Vương Ký và giả thuyết của ông về việc Hon hiện đang bị “khống chế tinh thần” bởi cô gái trên tivi.
“Có cách nào giúp ảnh trở về bình thường không?”
“Khó lắm.” Ngài Kim lắc đầu, “Cô ả đã đặt một lệnh vào trong đầu Hon, đó là: Phải tìm cho được tôi và giải cứu tôi khỏi chúng! Bây giờ Hon như một cái máy, chả nghĩ gì khác ngoài việc thực hiện lệnh đó, nghĩa là cậu ta sẽ làm mọi cách và không dừng lại cho tới khi lệnh được hoành thành.”
“Ghê gớm thật. Mà “chúng” là ai vậy?”
“Hội Cấp Tiến.” Ngài Kim nói. (Ở đây là do Hon đã dùng chữ “Progressive” khi nói chuyện với ngài Kim, thành ra khi ngài Kim nói lại cho Đức thì Đức lại hiểu theo kiểu Google dịch là “Cấp Tiến” thay vì “Tiến Bộ”)
“Chưa nghe bao giờ.” Đức lắc đầu, nhưng trong anh cũng có vài nghi vấn.
Cả hai im lặng một lúc rồi Đức kêu lên: “Nãy giờ tôi cứ nghĩ về cái “lệnh” mà ngài nói tới, nghe giống như thuật ngữ dành cho dân IT nhỉ? Tôi hiểu là cô ả có khả năng điều khiển tâm trí người khác thông qua lời nói, vậy… Liệu… ngài có thể dùng khả năng và đặt một lệnh khác ghi đè lên lệnh của cô ta được không?”
“Không thể! Năng lực của tôi yếu hơn nhiều. Với lại hôm đó tôi đã thử với Hon mà đâu có kết quả gì?” Ngài Kim thở dài rồi chợt giật mình: “Mà sao cậu biết tôi có năng lực vậy?”
“À… thì…” Đức lắp bắp.
“Chắc là họ nói hả?”
“Ngài đừng giận họ, là tôi hỏi rồi họ vô tình nói ra thôi.”
“Không, tôi không giận đâu. Mà họ “vô tình” nói ra bí mật của tôi thì tôi đoán là hôm đó mọi người chắc phải nói chuyện gì thân tình lắm nhỉ? Cậu thân với Hon và Khang nhất phải không?”
“Tôi tưởng ngài biết rồi? Chúng tôi từng làm chung một phòng ban mà.”
“Ừ ừ.” Ngài Kim im lặng, “Hon có nói là cậu ta cần bốn người tham gia đội giải cứu cô gái, tính luôn cả cậu ta. Những người còn lại gồm có chủ quán ăn, tôi và một người nữa mà chắc chắn không phải là Khang vì Khang vẫn chưa tỉnh dậy. Không lẽ là cậu?”
“Tôi không biết gì cả! Hon không hề nói gì với tôi.” Đức chối, “Có lẽ là bạn khác của ổng thì sao? Mà ổng cũng kì nữa, ngài sắp về nước mà còn rủ tham gia mấy chuyện gì đâu không vậy?”
“Thông cảm đi, cậu ta đang bị điều khiển mà! Nhưng tôi nghĩ người Hon ám chỉ chính là cậu. Không thể nào là những bạn khác của Hon vì chúng tôi đã dành nguyên ngày Chủ Nhật đi gặp họ và thuyết phục họ tham gia mà.”
“Ngài nói gì?” Đức tròn mắt. “Sao ngài phải làm thế chứ?”
“Tôi đã hứa với cậu ta rồi. Không phải ngẫu nhiên mà Hon đưa tôi vào danh sách “Đội giải cứu” đâu, tôi nghĩ cậu ta thực sự coi trọng năng lực tôi và tôi rất cảm kích điều ấy. Đáng tiếc là tôi có tuổi rồi, mấy trò mạo hiểm này không thích hợp và tôi cũng không còn nhiều thời gian. Nhưng cậu thì có đấy.”
Đức giật mình.
“Tôi thấy cậu có tư chất nên mới đề bạt cậu vào chức giám đốc, và quả thật cậu không làm tôi thất vọng. Có điều cậu hơi… chậm. Tôi biết cậu có tính kĩ lưỡng, cẩn thận nhưng đôi khi chần chừ dễ làm người ta vụt mất cơ hội lắm. Cuộc sống không ai nói trước được điều gì đâu, có khi cậu sẽ lâm vào tình huống cần đưa ra quyết định gấp rút thì sao? Cho nên, lúc nào cần nhanh thì hãy nhanh, lúc không vội thì cứ từ từ chả sao.”
Đức mỉm cười gật đầu. Ngài Kim nói tiếp:
“Được rồi, sau khi tan ca cậu hãy liên lạc ngay với Hon và hẹn gặp những người trong đội rồi lên kế hoạch “giải cứu” đi. Một điều cần nhớ là cậu và những người khác bây giờ hãy còn “tỉnh táo”, nên bất cứ giá nào cũng không được tiếp xúc với cô ả trên tivi, không nghe và cũng không xem dù chỉ là video quay lại, được chứ? Tôi cũng đã dặn Hon phải ghi chép lại lời nhắn hằng đêm, nếu cần thông tin hãy cứ hỏi Hon là đủ. Cô ả thông qua sóng truyền hình mà có thể điều khiển được tâm trí người khác, không chắc xem qua video quay lại có bị ảnh hưởng tương tự không. Cẩn thận vẫn hơn! Năng lực của ả không phải dạng vừa đâu.”
“Mà là dạng rộng ra.” Đức buột miệng đáp.
“Cái gì cơ?”
“À không, tôi nói nhảm ấy mà.” Đức bật cười.
“Được rồi.” Ngài Kim vỗ vai Đức, “Tôi tin tưởng giao phó Hon cho cậu đấy. Sau khi tôi về Mỹ, hãy giữ liên lạc với tôi qua email và thông báo tình hình nhé?”
“Vâng.” Đức đáp và rồi tự thấy hơi rợn rợn: Cái gì mà “tin tưởng”, “giao phó” cho mình? Làm như ổng gả Hon cho mình vậy.
“Ai đó?” Ngài Kim kêu lên. Rồi Kiệt xuất hiện sau cánh cửa, khuôn mặt nhăn nhó, nói: “Đức, anh Hoàng tới nói có việc cần bàn kìa!”
Đức cùng ngài Kim xuống tầng trệt thì thấy Hoàng đang nói chuyện rôm rả với hai nhân viên sau quầy giao dịch. Vừa thấy Đức, anh ta đã vội bước tới bắt tay và lắc đều: “Tôi tới bàn chuyện vay vốn! Anh có nhận được bản báo cáo mà tôi gửi chưa?”
“Đã nhận được. Và chúng tôi đã đánh giá rồi! Nếu anh muốn vay thì chúng tôi có thể đề nghị một lãi suất thấp hơn lần trước tôi nói, một tí… Vậy là anh đã đi tham khảo những ngân hàng khác rồi à?”
“Rồi! Và tôi thấy lãi suất ở đây là khá hợp lí nên tôi quyết định chọn nơi này.”
“Vậy thì mời anh lên tầng bốn rồi chúng ta sẽ bàn về việc này. Xin lỗi vì văn phòng của tôi vẫn còn hơi bừa bộn.”
“Sao vậy? Tôi nhớ mấy ngày trước anh cũng nói vậy…”
“Tại tôi đang kiểm tra lại hồ sơ của các khách hàng cũ, không có gì đâu. Đi nào!” Và Đức không để ý thấy Hoàng có hơi mím môi lại.
Ngày làm việc diễn ra một cách êm ả. Năm giờ chiều, Đức gọi điện thông báo sẽ ghé qua chỗ Hon. Sáu giờ, anh đã đến trước cửa phòng trọ.
“Sếp!” Hon kêu lên và mời anh vào nhà. Trông bộ dạng của Hon thật…thảm hại. Quần áo anh xốc xếch và có mùi chua, đầu tóc rối bù, khuôn mặt hốc hác, xanh xao. “Vẫn còn một người nữa nên sếp cứ ngồi đây chơi đi.” Hon chỉ vào cái bàn tròn mà anh đã mua hồi sáng, xung quanh bàn có bốn cái ghế và đã có một người ngồi sẵn trên ghế. Đó là một nam thanh niên trạc tuổi Hon, cao cỡ Hon nhưng không gầy như anh. Anh ta có khuôn mặt chữ nhật, cằm dài, tóc xoăn, râu kẽm, đeo kính, tay chân rắn chắc.
“Đây là Thái, bạn thời cấp ba của tôi. Còn đây là Đức, sếp của tao.”
“Chào!” Hai người họ bắt tay nhau, mỉm cười và ngồi xuống. “Còn ai nữa hả Hon?” Thái hỏi.
“Còn… một cô gái.” Hon bật cười.
“Vậy tôi đề nghị ông đi tắm, rửa mặt sạch sẽ và thay bộ đồ khác đi.” Đức nói.
“Có sao đâu?” Hon nhún vai.
“Mày bốc mùi vậy ai dám nghe mày nói chuyện nữa hả?” Thái kêu lên, “Tắm đi!”
Và Hon bỏ đi. Đức và Thái bật cười rồi nói chuyện. Đầu tiên họ nói về công việc, quen biết Hon ra sao rồi Thái chợt hỏi: “Anh cũng có năng lực hả?”
“Ờ phải.” Đức gật đầu, “Tôi có thể dừng thời gian hay đại loại vậy.”
“Trời! Ngon vậy?” Thái kêu lên, “Cho tôi xem được không?”
“À… tôi vẫn chưa kiểm soát được hoàn toàn…” Đức thở dài, “Tôi đang tập luyện.”
“Cũng phải.” Thái gật đầu, “Năng lực càng mạnh thì càng phải luyện tập nhiều mới kiểm soát được. Như tôi phải mất một năm mới thành thạo đấy.”
“Ghê vậy? Mà anh làm được gì?”
Thái nhìn quanh phòng Hon rồi tiến lại tủ quần áo, rút dây nịt từ quần Hon ra và vất xuống sàn. “Nhìn đây.” Anh ta đưa tay ra, sợi dây bắt đầu cử động rồi bay vút lên, lượn vài vòng trong không khí. Khi đó Hon vừa tắm xong, bước vào phòng, thấy thế bèn nói: “Ôi, có làm sợi dây bay tới bay lui mà khoe hoài.”
Thái vung tay, sợi dây nịt bay về phía Hon, quấn quanh người anh và siết chặt lấy anh: “Xin lỗi à, mày hơi coi thường anh đấy.”
Có tiếng gõ cửa, Hon bảo Thái gỡ sợi dây ra khỏi người mình để còn mặc đồ vô cho đàng hoàng. “Còn lâu! Đức ra mở cửa đi, hù đứa con gái chơi.”
“Thôi, thôi. Vậy đủ rồi.” Đức nói, miệng vẫn cười không ngớt.
Phải mất vài phút để Hon tìm được cái áo sạch, chải đầu cho tươm tất rồi mới ra mở cửa. Anh dẫn vào phòng một cô gái. Cô có khuôn mặt trái xoan đầy đặn, trán cao, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, đôi mắt to và sáng nằm sau cặp kính gọng hồng. Cô mỉm cười để lộ ra hàm răng đều và trắng. “Chào mấy anh.” Cô gái nói bằng giọng miền Tây ngọt như mía lùi.
“Chào em!” Thái kêu lên; Đức thì mỉm cười gật đầu.
“Ngồi xuống nào, bắt đầu vào việc thôi.” Hon nói.
“Khoan!” Thái ngắt lời, “Chưa giới thiệu gì hết mà?” Anh ta quay sang cô gái, “Anh tên Thái, bạn cấp ba của Hon. Đây là Đức, giám đốc của nó.”
Cô gái lại mỉm cười và gật đầu nhẹ nhẹ, “Em tên Ngọc, bạn chung khóa với Hon.”
“Vậy là cùng khóa với Khang luôn à?” Đức hỏi.
“Dạ. Mà tụi em ít nói chuyện lắm. Mà… Khang đâu sao không thấy?”
“Ổng bị xe đụng chưa tỉnh.” Hon nhún vai. Cô gái kêu lên và lấy tay che miệng mình lại, lấm lét nhìn quanh. “Vậy Khang đang nằm ở đâu, Hon nói để Ngọc đi thăm?”
“Lúc khác đi! Bây giờ vào việc…” Hon xua tay.
“Chưa mày!” Thái lại ngắt lời, “Trước khi vào kế hoạch thì phải hiểu rõ nhau đã. Cụ thể đây là… năng lực của từng người. Anh Đức đây có thể dừng thời gian mà chưa thành thạo nên không thấy được, Hon thì… sao mày?”
“Tàng hình.” Hon thở dài.
“Đâu phải tàng hình?” Đức nói.
“Kệ đi, giải thích ra mắc công lắm.” Hon bực bội. Mọi người thấy thế đều im lặng. Hồi lâu Đức mới lên tiếng: “Tôi hiểu tâm trạng của ông, nhưng nóng nảy, gấp rút chả được gì đâu. Này nhé, hôm Chủ Nhật ông và ngài Kim đã đi gặp bao nhiêu người để thuyết phục họ tham gia vậy?”
“Khoảng hơn chục người, nhưng chỉ có bốn, năm người có năng lực à.”
“Bốn, năm người có năng lực mà cuối cùng chỉ có hai người này đồng ý tham gia thì ông phải hiểu là họ quý trọng ông thế nào chứ? Cả tôi cũng chỉ mới có năng lực hơn một tuần và chưa kiểm soát được nhưng vẫn đến đây giúp ông vì không muốn ông phải mạo hiểm một mình. Nếu đã muốn làm việc theo nhóm thì phải hiểu rõ lẫn nhau để còn hỗ trợ nhau lúc cần thiết chứ?”
Hon im lặng một lúc rồi gãi đầu: “Năng lực của tôi nhìn giống tàng hình nhưng không phải tàng hình. Chính xác là tôi đi vào một chiều không gian khác. Hãy nhìn đây.” Anh hít một hơi vào và nhắm mắt. Khoảng hai phút sau thì anh biến mất.
Đức và Thái đưa tay quờ quạng vào không khí như để tìm Hon nhưng chẳng cảm thấy gì. Ngay lúc đó Hon xuất hiện và mỉm cười. “Nãy giờ tôi vẫn ngồi đây chứ không đi đâu hết nha. Tôi có thể thấy tay hai người đang sờ mó lung tung nhưng không thể chạm được tôi. Đại khái là vậy, năng lực của tôi khá hữu dụng lúc chạy trốn, hoặc là cần đột nhập vào nơi nào đó chẳng hạn.”
“Tới tôi!” Thái kêu lên và thúc mạnh vai Hon, “Cởi dây nịt ra đi!”
“Thôi khỏi.” Đức kêu lên và tháo cà vạt, để lên bàn “Cho chúng tôi xem đi.”
Thái đưa tay ra, chiếc cà vạt bèn như con rắn trườn bò khắp mặt bàn. Tay anh nâng lên cao một tí thì “con rắn” bèn ngóc đầu dậy và đung đưa qua lại. Trông anh giờ có vẻ giống mấy ông đạo sĩ Ấn chuyên biểu diễn điều khiển rắn bằng kèn vậy.
“Bất kì vật gì có hình dạng sợi dây đều không thể thoát khỏi sự kiểm soát của tôi.” Thái nói với vẻ tự hào trong lúc đang nhìn Ngọc đắm đuối: “Còn Ngọc thì sao?”
Cô gái mỉm cười nhìn mọi người, “Ngọc không biết nữa, năng lực của Ngọc lạ lắm. Có lúc Ngọc có thể chạy rất nhanh, có lúc lại rất khỏe có thể vác cả mấy bao gạo cùng lúc lận.”
“Hả?” Cả ba người đàn ông cùng kêu lên. “Ngọc biểu diễn cho tụi tôi xem đi.” Thái nói.
“Ừm…” Cô gái ngập ngừng, “Mọi người yêu cầu Ngọc làm gì đi.”
“Làm gì giờ?” Hon gãi đầu, “Tôi khát nước, lấy cho ly nước đi.”
Cô gái đứng dậy bỏ đi và rồi quay lại với ly nước đá lạnh để trước mặt Hon. “Ủa, có gì lạ đâu?”
“Quên mất. Hì.” Cô gái cười tủm tỉm, “Mọi người phải ra yêu cầu kiểu “Có ai làm việc này không?” thì mới có tác dụng.”
“Hiểu rồi.” Đức kêu lên và nhìn quanh, xong bèn móc ví lấy ra một đồng xu sáng bóng: “Đây là đồng xu may mắn của tôi.” Và anh liệng đồng xu xuống gầm giường Hon, “Có ai nhặt giùm không?”
“Có!” Ngọc nói và đứng dậy, đi lại cạnh chân giường. Cả ba người đàn ông đều hồi hộp theo dõi. Cô thò tay xuống dưới gầm giường rồi nhấc bổng cả cái giường lên một cách nhẹ nhàng. “Đồng xu của anh Đức kìa.” Đức bèn tiến lại nhặt đồng xu bỏ vào túi. Xong thì Ngọc hạ cái giường xuống như cũ.
“Ra là vậy.” Hon kêu lên, “Năng lực ngộ hen?”
“Vậy ra chỉ cần đặt câu hỏi kiểu như “có ai làm giùm không?” và nếu Ngọc trả lời “có” thì tùy vào tình huống mà Ngọc sẽ có những khả năng khác nhau như chạy nhanh hoặc cực khỏe sao?” Thái nói.
“Đúng… mà chưa đủ.”
“Phải là tự nguyện nữa, đúng không?” Đức nói.
“Đúng rồi, anh Đức nói đúng đó. Nếu Ngọc tự nguyện làm việc đó thì sức mạnh của Ngọc sẽ còn tăng lên nữa.” Và cô nháy mắt với Đức một cái làm tim anh đập rộn ràng.
“Xong màn giới thiệu ha? Hết cả tiếng đồng hồ.” Hon càm ràm, “Vậy bây giờ bắt đầu được chứ?”
Nhận lấy cái gật đầu từ ba người, Hon lấy ra cuốn tập học sinh mà trong đó anh đã ghi lại những lời nhắn từ cô gái trên truyền hình. Những lời nhắn thường bắt đầu từ mười một giờ năm mươi tới nửa đêm, kéo dài khoảng mười phút. Nội dung thì lặp đi lặp lại những câu từ như “đừng tắt tivi”, “hãy nghe tôi”, “cứu tôi”, “ngăn chúng lại”,… Chẳng có chút thông tin nào về nơi cô ta đang bị giam giữ cả.
“Khoan đã, “chúng” là Hội Tiến Bộ sao? Vậy ra tôi đã dịch sai à?” Đức kêu lên.
“Có gì quan trọng không?” Hon hỏi.
“Có chứ!” Và sau đó Đức đã kể lại vắn tắt cho ba người kia nghe về ngày anh vô tình gặp người đàn ông biết bay có mật danh Giám Chế, thành viên cấp cao của Hội. Anh còn kể về cái lần người đó rủ anh đi ăn món Huế và có giải thích sơ lược về cách thức hoạt động của Hội cũng như lời mời gia nhập mà anh đã từ chối.”
“Thế người đó còn liên lạc với anh không?” Ngọc hỏi.
“Không! Hắn ta hỏi xin danh thiếp, nói là sẽ giữ liên lạc nhưng rồi chả thấy gọi gì cả.”
“Tiếc quá, phải chi sếp cũng xin số của hắn thì ta có chút manh mối rồi.”
“Làm sao tôi biết được? Lúc đó tôi vẫn cứ tưởng bọn chúng giống bán hàng đa cấp thôi. Bây giờ lại lòi ra chuyện chúng bắt cóc và giết người. Hội mang danh là “Tiến bộ” thì việc giết chóc có ích lợi gì chứ?”
“Vì tiền chăng?” Thái hỏi.
“Không, gã Giám Chế đã nói với tôi mục đích chính của chúng không hẳn là vì tiền. Phải luôn có sự cân bằng giữa tiền và lợi ích xã hội…”
“Ôi, hắn nói gì kệ hắn, ai biết thực hư ra sao? Biết đâu chúng nói một đằng làm một nẻo thì sao?”
“Thì cũng vậy, chuyện cô gái trên tivi nói chưa chắc là thực!”
“Sếp!” Hon kêu lên, “Nếu sếp đã không tin thì còn tới đây làm gì?”
“Không phải tôi không tin Hon à, nhưng tôi cần lý lẽ thuyết phục hơn. Tôi vẫn cảm thấy có gì đó chưa thỏa đáng ở đây.”
“Chỉ cần tìm ra cô gái là biết ngay thôi.”
“Không, chúng ta cần phải xác định ngay bây giờ là Hội Tiến Bộ có thực sự là một tổ chức máu lạnh như cô gái đã nói hay không, điều đó rất quan trọng. Bởi vì kế hoạch giải cứu trước sau gì cũng dẫn tới việc phải đột nhập căn cứ của chúng và có thể phải giao chiến với những Thành Viên Cấp Cao. Mà theo như tôi đánh giá thì gã Giám Chế đó khá mạnh đấy, nếu còn những kẻ mạnh hơn thì chúng ta không có cửa thắng đâu. Và nếu chúng thực sự là những kẻ máu lạnh thì chúng ta… khó sống.”
“Tìm thêm người đi.” Hon nói.
“Số lượng không phải là vấn đề Hon à. Tôi hỏi cái này: Khi ông đi vào chiều không gian khác, ông có thể mang thêm một người khác đi cùng không?”
Hon nhìn Đức trân trân rồi lắc đầu: “Không biết.”
“Ông cần phải biết, đó là mấu chốt. Hiện tại thì tôi đã nghĩ ra một kế này: Đầu tiên chúng ta cần xác định nơi giam giữ cô gái. Sau đó Hon sẽ dùng năng lực đột nhập vào nơi đó và tìm cho ra cô gái, đưa cô ta ra ngoài. Khi phát hiện cô gái đã bỏ trốn thì bọn chúng ắt hẳn sẽ nháo nhào đi tìm, lúc đó sẽ là nhiệm vụ của chúng ta, giao chiến để đánh lạc hướng chúng. Tất nhiên không cần phải đánh thật, chỉ cần cầm chân chúng đủ lâu để Hon đưa cổ ra ngoài là xong.”
Hon vỗ tay bôm bốp: “Hay quá!”
“Có một vấn đề.” Thái ngắt lời, “Anh nói anh vẫn chưa kiểm soát được khả năng, vậy là chỉ còn tôi và Ngọc nhận trách nhiệm đánh nhau với đám nhân viên cấp cao thôi. Liệu chúng ta có bao nhiêu cơ may thực sự “cầm chân” được chúng chứ đừng nói tới chuyện thắng thua?”
Đức im lặng. Hon lại bảo “Tuyển thêm người đi!”
Đức gắt lên: “Vậy ông cứ ra ngoài đường tìm đi! Hỏi người ta là anh có coi tivi lúc nửa đêm không? Có thấy cô gái bị bắt cóc không? Có muốn tham gia giải cứu không….” Nói tới đây Đức chợt giật mình:
“Khoan đã… Có thể Hon không phải người duy nhất nghe được lời nhắn của cô gái. Có khoảng hơn năm triệu dân trong thành phố này, ước tính khoảng năm trăm người có thói quen thức khuya coi tivi đi. Không nhất thiết phải coi kênh HTV, chỉ cần họ vô tình chuyển kênh và bắt gặp thông điệp của cô gái, hoặc là coi phim rồi ngủ quên như Hon chẳng hạn. Chỉ cần tiếp xúc một lần là họ đã bị cô gái “khống chế ý thức” rồi, khi đó trong đầu họ chỉ có nghĩ tới một việc là đi tìm cô ta thôi…”
“Sếp tin lời ngài Kim là tôi đang bị tẩy não hả?” Hon ngắt lời.
“Chuyện đó để sau. Vấn đề quan trọng là nếu chúng ta có thể tìm được những người mà tôi vừa nói, chúng ta sẽ có một đạo quân đủ để đối đầu với Hội Tiến Bộ.”
“Anh lạc quan quá. Lỡ đâu bọn họ chỉ là “người thường” thì sao? Bắt họ đánh nhau với người siêu năng lực thì cầm chắc cái chết rồi.” Thái nói.
Thế là lại im lặng. Lại lâm vào bế tắc.
“Trước tiên cần xác định được nơi giam giữ cô gái đã.” Ngọc lên tiếng. “Mọi người có nghĩ tới địa điểm nào khả nghi không? Hon, trong lời nhắn cô gái có ám chỉ điều gì không?”
Hon nhìn vào cuốn tập, đọc lẩm nhẩm một hồi rồi lắc đầu.
“Tại sao lại là sóng truyền hình?” Thái hỏi.
“Câu hỏi hay đó!” Đức nói, “Và tại sao thông điệp chỉ được phát vào nửa đêm? Hay có khi thông điệp được phát vào lúc khác trong ngày không?”
“Không đâu! Tui đã bỏ ba ngày coi tivi liên tục từ sáng tới chiều, tới tối. Không thấy thông điệp phát ra vào lúc nào khác cả.”
“Cái này sao giống trong truyện Đôrêmon thế nhỉ? Cái tập Mê cung Bliki ấy?” Ngọc nói.
“Phải rồi!” Đức kêu lên, “Thảo nào cứ có cảm giác quen quen. Để nhớ lại coi nào…” Anh vỗ trán, “Người ngoài hành tinh đăng quảng cáo du lịch vào nửa đêm vì họ không đủ tiền đăng quảng cáo ban ngày. Còn cô gái phát đi thông điệp lúc nửa đêm là để…”
“Tránh bị bọn Hội Tiến Bộ theo dõi.” Thái nói.
“Phải, phải.” Đức gật đầu, “Nhưng mà giờ lại đặt ra nghi vấn khác là nếu năng lực của cô ta mạnh tới vậy. Vừa có thể truyền ý nghĩ qua sóng truyền hình để tạo nên thông điệp, vừa điều khiển được người khác… “ Anh khẽ liếc nhìn Hon, “Thì cô ta hẳn có thể điều khiển đám Hội Tiến Bộ thả cổ ra rồi, đúng không?”
“À!” Thái kêu lên, “Nãy giờ mới thấy anh nói có lý đây!” Rồi quay sang Hon, anh ta nói tiếp: “Vậy rốt cuộc thứ mày nghe trên tivi chỉ là chuyện tào lao thôi hả?”
“Không phải!” Hon gắt lên, “Mày không tin thì tối nay mở tivi lên sẽ biết ngay!”
“Thôi!” Đức can hai người lại, “Vẫn còn quá sớm để có thể kết luận được điều gì. Đúng là càng đi sâu vào tìm hiểu thì lại càng có nhiều bất cập. Tốt hơn là chúng ta nên tạm tin một nửa lời cô gái nói thôi.”
“Hãy cứ tìm ra cô ta rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi.” Hon nói.
“Nãy giờ ông có nghe chúng tôi nói gì không vậy?” Lần này tới phiên Đức gắt lên, “Chúng tôi đã rất nghiêm túc đến đây bàn luận cùng ông. Sở dĩ phải suy diễn nhiều thứ như vậy là vì chúng ta hoàn toàn không có chút manh mối nào. Nên hy vọng rằng đặt ra các giả thuyết có thể giúp khoanh vùng, thu hẹp phạm vi tìm kiếm để đỡ tốn công tốn sức. Nãy giờ ông chỉ biết nói đi tìm, đi tìm mà không biết mình đang đi đâu thì tìm làm sao? Trời đất bao la, biết đâu mà tìm?”
Hon xụ mặt xuống không nói thêm lời nào nữa. Những người còn lại cũng cảm thấy mệt mỏi. Lúc đó đã gần chín giờ tối và Đức thì chưa có gì bỏ vào bụng từ chiều giờ. Thế là họ đành giải tán và hẹn gặp lại vào lúc khác. Đức ra về, trong lòng thấy hơi buồn vì “Đội giải cứu” chưa hợp đã tan, và nếu chuyện này không đi tới đâu thì có lẽ lần họp đầu tiên sẽ là lần cuối cùng mất. Rồi sẽ không có dịp gặp lại Ngọc nữa. Về tới nhà, anh tự trách mình sao ban nãy không có can đảm xin số điện thoại cô ấy. Giờ thì muộn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT