Không nói không rằng, ta quay đầu lại lấy một dải dây màu trắng vô cùng đơn giản đem tóc buộc lại. Sau lại nghiêng đầu nhìn Hoàng Thượng.
Hắn vừa lòng gật đầu.
Ta mở miệng hỏi: “Có đai lưng không?”
“Đai lưng?”
“Loại nạm vàng khảm ngân, kết hợp với xiêm y và khuôn mặt ta trông sẽ đẹp hơn.”
“Ngươi có thể chọn cách tẩy trang.”
Hít hít mũi, lòng ta ấm ức mà bước ra khỏi phòng.
Sau ta mới biết được, thì ra cái phòng mà ta vừa đi ra chính là phòng ngủ của cái nơi gọi là Phượng điện. Đây cũng chính là nơi các phi tần tiến tới thị tẩm.
Bởi vì Hoàng Thượng rất ưa sạch sẽ nên không bao giờ cho phép các quý phi ngủ trên long sàng của hắn.
Với ta mà nói thì Hoàng Thượng chính là lười dọn dẹp với keo kiệt mà thôi. Nhưng cũng phải thôi, trên đời này ai chẳng muốn có một chỗ riêng tư của chính mình cơ chứ.
Ra khỏi sương phòng, ta phải đi qua tất cả là chín khúc quanh hành lang.
Nha hoàn đi trước dẫn ta đi tới một căn phòng thoạt nhìn trong rất tráng lệ.
Bên trong, thức ăn tựa như đã bày hết lên bàn. Tất cả đều là cao lương mỹ vị cả.
Hoàng Thượng tại chỗ chủ vị, còn ta ngồi bên cạnh hắn.
Hoàng Thượng say sưa nói chuyện như chưa bao giờ được nói vậy.
Bất cứ câu nào ta không muốn nghe, y như rằng, hắn sẽ nói câu đó.
Như là, đêm nay, khi yến tiệc kết thúc, hắn sẽ đem ta ‘rửa sạch’ từ đầu đến cuối.
Hoặc là, sau này nếu muốn xuất cung thì cũng phải được phép của hắn.
Còn nữa, hắn bảo ta một khi đã nhập cung rồi thì không nên quan hệ với người khác một cách bất chính.
… Này, cái gọi là người khác chính là chỉ Thiên Hương hay… Khuynh Vương?
Ta cũng chỉ ậm ừ lên tiếng cho qua.
Dùng qua bữa sáng, Hoàng Thượng bảo ta đi cùng hắn tới ngự thư phòng.
Ta lắc đầu, nói: “Ta muốn gặp Thiên Hương công tử, hắn hôm qua chắc rất hoảng sợ a.”
Khóe môi kéo lên, Hoàng Thượng nói: “Ngươi không phải còn hoảng sợ hơn Thiên Hương sao!”
Ta gượng cười một tiếng, hướng Hoàng Thượng hành lễ cáo lui. Chân trước chân sau đã chạy mất dạng khỏi Phượng điện.
Đi tới Thiên Hương lâu, ta nhờ thái giám vào thông báo một tiếng.
Rất nhanh sau đó, ta liền nghe thấy tiếng bước chân của Thiên Hương. Hắn nước mắt nước mũi giàn giụa nhào vào trong ngực ta.
Vuốt nhẹ đầu hắn, ta hỏi: “Trông ngươi kìa, khóc đến nỗi hai mắt sưng húp lên như quả hạch đào rồi, đừng khóc nữa.”
Cái miệng con quạ. Ta nghiêm mặt vỗ một cái sau gáy Thiên Hương rồi cùng hắn bước vào Thiên Hương lâu.
Ngồi vào ghế chủ vị, ta hỏi: “Hôm qua, lúc ta ngất đi, là ai đã xuất hiện?”
“Hoàng Thượng.” Thiên Hương nói.
“Như vậy, chính Hoàng Thượng là người đã ra tay cứu ngươi?”
Thiên Hương gật đầu khẳng định nói: “Là Hoàng Thượng.”
Một kiếm liền đâm qua đầu thích khách chính là chuẩn, ngoan, lợi… võ công thâm hậu, tâm ngoan thủ lạt…
Người này, tốt nhất là ít dây vào thì hơn.
Ta bắt chéo hai chân, hé mắt nhìn Thiên Hương nói: “Ngươi nói với Hoàng Thượng rằng ta ‘rất’ cô đơn?” Ta cố tăng âm vào chữ ‘rất’ kia.
Thân thể Thiên Hương khẽ run lên, sau mới ủy khuất nói: “Ta, ta sợ ngươi sau ba năm sẽ rời cung…”
“Ngươi không phải cũng muốn rời cung sao?” Ta hỏi ngược lại.
Thiên Hương bất ngờ một chút, lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, mày hơi chau lại nhưng không nói thêm gì.
Ta nói: “Về sau, ngươi làm bất cứ việc gì cũng nên tôn trọng ý kiến của ta một chút, nếu không đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Thiên Hương lại bắt đầu quang quác, quang quác ngồi khóc.
Trừng hắn một cái, ta dẫn hắn tới phòng bếp.
Thiên Hương chán ghét nhìn nơi đầy khói dầu này.
Ta nói: “Ở quê ta, cứ đến Trung thu, mọi người sẽ ăn một loại bánh gọi là bánh Trung thu. Ta muốn nhờ Khuynh Vương thay ta chuyển tới chỗ mẫu thân ta mấy cái.”
Thiên Hương ngoan ngoãn gật đầu.
Mỉm cười, ta nói: “Ngươi làm cùng ta.”
Thiên Hương bĩu bĩu miệng song vẫn gật đầu đồng ý.
Nguyên liệu gồm gạo nếp, đường trắng, sữa, đỗ xanh, hạt sen, lòng đỏ trứng, hạt dưa…
Nguyên liệu dễ kiếm, mà cách thực hiện cũng đơn giản, chỉ cần không làm méo khi nặn thành bánh là được.
Mất nửa ngày, chúng ta làm được tổng cộng hai mươi hai cái bánh.
Trên khuôn mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn của Thiên Hương không biết từ khi nào mà đã dính một vết đen, nhưng nhìn trông thật đáng yêu.
Cười một tiếng, ta lấy ra năm cái bánh cho Thiên Hương.
Thiên Hương vui mừng ra mặt.
Ta dự định sẽ tặng Lạc Hoàn cùng Mộc Linh mỗi người ba cái, còn lại mười một cái sẽ chia cho Khuynh Vương ba cái, mẫu thân năm cái, còn ba cái ta để lại tự thưởng cho bản thân.
Ta cùng Thiên Hương trở về Thiên Hương lâu.
Thiên Hương một tay bê phần bánh của hắn, một tay lại nhặt một chiếc bánh vừa đi vừa ăn không thèm giữ hình tượng, đã vậy ánh mắt còn cứ nhìn chằm chằm vào số bánh ta đang cầm.
Ta trừng mắt liếc đứa nhỏ này một cái, hắn liền biết điều ngoan ngoãn cúi đầu nhưng mắt lại cứ liếc nhìn số bánh trung thu trong tay ta lý nhí nói: “Của ta.”
Ta lại phát hiện ra, Thiên Hương này thật không biết nghĩ đến ai, y chang một tiểu hài tử, không biết thế nào là ăn trông nồi ngồi trông hướng cả.
Ngao ngán thở hắt ra, ta nói: “Về sau, nếu ngươi còn muốn ăn, ta sẽ làm cho.”
Ngay tức thì, mặt mũi Thiên Hương sáng rực lên, ánh mắt mở to long lanh, cái miệng tươi cười chói mắt.
Phân chia, gói gém số bánh kia, ta cùng Thiên Hương đi chia cho bọn Mộc Linh.
Bốn người gặp nhau liền kéo nhau ra chơi mạt chược. Mới chơi được hai ván thì có thái giám đến thông báo Khuynh Vương đến tìm.
Ta lập tức cầm hai phần bánh tức tốc chạy ra. Thấy vậy, Thiên Hương vội vã kéo áo ta lại, vẻ mặt ủy khuất nhìn ta.
Ta vỗ đầu Thiên Hương an ủi: “Ta sẽ quay lại ngay.”
Thiên Hương lòng không cam nhưng vẫn buông tay ra.
Đi ra ngoài Phong viện, ta nhìn thấy Khuynh Vương trên tay đã cầm sẵn một vò rượu.
Ta đưa bánh cho Khuynh Vương, trong lòng cảm thấy rất hưng phấn, nhưng xem chừng không nên uống thì hơn.
Khuynh Vương bỗng lên tiếng: “Nghe nói, Hoàng Thượng vừa mới tới Thiên Hương lâu tìm Thiên hương chiêu nghi.”
Ta “A” lên.
Khuynh Vương lại nói tiếp: “Có thể hiện tại đã tới Mặc các.”
Lời vừa nói ra, ta cảm thấy được dường như Hoàng Thượng đang ở ngay sau ta, chuẩn bị đem ta đi ‘rửa sạch’ cũng nên…
Xát xát đám lông gà lông vịt vừa mới nổi lên, ta vẫn cùng Khuynh Vương tới lãnh cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT