Tú bà ngây người tại chỗ, rồi lại quay sang ngây ngốc nhìn Khuynh Vương.
Khuynh Vương gật gật đầu, tú bà lập tức hiểu chuyện liền hé ra một nụ cười lấy lòng rồi xin tạm cáo lui đi bố trí người.
Lúc tú bà xuống lầu, ta từ trên lầu hai có thể thấy rõ bà bà kia đang nói gì đó với với một nữ nhân.
Ta híp mắt nhìn nàng.
Ngón trỏ giơ lên, ta ngơ ngác chỉ chỉ hướng nữ nhân kia rồi lại chỉ chỉ vào mình.
Khuynh Vương ngồi bên khẽ cười, dịu dàng nói: “Tô Nhiên, ngươi phải biết rằng, khuôn mặt này của ngươi tốt nhất không nên đem ra so sánh với người khác thì hơn.”
Thật sự là không thể so sánh được a!
Khuôn mặt này kỳ thật cũng không phải là của ta, nó chỉ là khuôn mặt chủ nhân thân xác này lúc ta tá thi hoàn hồn vào mà thôi. Cho nên dù ta mỗi ngày đều soi gương ngắm vuốt khuôn mặt kiều diễm này cũng không thể nói ta tự kỷ ám thị được nha.
Nữ nhân đó chính là đệ nhất hoa khôi của Di Hương uyển, là tuyệt thế giai nhân trong lòng các nam nhân, nhưng, nhưng là…
Ta có chút đau lòng gõ gõ đầu.
Lúc này, tú bà đang dẫn nàng tới chỗ chúng ta.
Theo sau bước chân của nàng là vô số ánh mắt của khách nhân cùng theo hướng đến bàn của chúng ta.
Loáng thoáng bên tai ta nghe thấy bên tai có tiếng gió. Trong tức thì, Khuynh Vương đã đứng trước mặt ta, đem mặt ta chôn chặt vào người hắn.
Ta cảm thấy trên mặt ta lúc này thật nóng.
Ta đây là được ăn đậu hũ hay bị ăn đậu hũ?
Sau đó không lâu, ta nghe thấy giọng của tú bà: “Nhị vị công tử, San Hương Nhi đã đến… công, công tử…” Tú bà đang định nói gì tiếp lại dừng lại giữa chừng.
Khuynh Vương nói: “Tú bà, hãy treo thêm một tấm rèm mỏng ở đây. Ngươi trước lui đi, San Hương Nhi lưu lại.”
Tú bà lĩnh mệnh lui ra ngoài.
Chỉ sau chốc lát, một tấm rèm đã được treo lên cản trở đi vô số ánh nhìn của khách nhân bên ngoài.
Lúc đó Khuynh Vương mới buông ta ra bình ổn ngồi xuống ghế bên cạnh.
Ta vội kéo khóe miệng mình lên hướng nữ nhân áo đỏ vẫy tay.
San Hương Nhi từng bước đi đến bên ta cúi cúi người nói: “Tiểu nữ San Hương Nhi ra mắt nhị vị công tử.” Mặc dù đứng cạnh ta nhưng nàng lại chỉ nhìn về phía Khuynh Vương.
Ta có chút buồn bực, vỗ vỗ đùi nói: “Ngồi.”
San Hương Nhi nghe vậy chuẩn bị ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ta.
Ta có phần ngoài ý muốn, liền gõ gõ mặt bàn.
Cả hai người Khuynh Vương cùng San Hương Nhi đều nhìn về phía ta.
Cười gượng, ta nói: “Ngồi, ngồi trên đùi ta.”
Khuynh Vương ngồi bên chợt phát ra tiếng cười khẽ. Còn trên khuôn mặt kiều diễm của San Hương Nhi tràn ngập hồ nghi.
San Hương Nhi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười tươi nói: “Công tử, San Hương Nhi bán nghệ không bán thân.” Bất quá âm thanh phát ra kia thật hờ hững.
Khuynh Vương cười rộ lên.
Ta trừng mắt ném cho hắn một cái liếc sắc bén rồi có chút bất đắc dĩ hướng San Hương Nhi ngậm ngùi nói: “Ngồi xuống đi.”
Nàng ngồi xuống ghế, nhanh nhẹn rót cho ta cùng Khuynh Vương một ly rượu.
Ta nhấp một ngụm nhỏ, chỉ cảm thấy trong ngực thật tức tối.
Mạnh mẽ đập mặt bàn cái “rầm”.
Tú bà không biết từ đâu lập tức vén sa liêm (rèm cửa) bước vào. Tú bà bước tới trước mặt Khuynh Vương vẽ ra một nụ cười nịnh bợ nói: “Vương gia, ngài có gì phân phó a?”
Khuynh Vương tựa hồ rất khoái chí với câu hỏi của tú bà.
Tú bà không để ý tới ta một mực nhìn Khuynh Vương nói tiếp: “Ngài là vẫn cần Phù Hoa nhi bồi rượu, hay để ta đi gọi nàng tới được không?”
“Tú bà.” Ta tận lực chậm rãi gọi.
“Vương gia, gần đây Di Hương uyển mới có mấy người mới, đơn thuần đáng yêu, vẫn là xử nữ. Ngài nếu không chê ta liền sai người gọi mấy nàng đến cho Vương gia?”
“… Tú bà…” Ta híp mắt gọi.
“Vương gia, hình như khẩu vị gần đây của người thay đổi nha. Hay Vương gia cứ nói, ngài muốn cô nương như thế nào a?” Tú bà thủy chung đứng bên cạnh Khuynh Vương cười xòa.
Ta cười lạnh một cái, lần thứ hai đập cái “rầm” trên mặt bàn, dùng âm thanh lớn nhất gọi: “Tú bà!”
Tú bà cùng San Hương Nhi thân hình run run đồng loạt nhìn về phía ta.
Tú bà chằm chằm nhìn ta một lượt, trong đôi đồng tử hiện rõ năm chữ “Nhân bất khả mạo tương” (Đừng trông mặt mà bắt hình dong) nói: “Vị công tử này có gì phân phó?”
Ta nhẹ nhàng cười, nụ cười mà người ta gọi là ôn hòa.
Tay phải cầm chiếc ly rượu lên thiển xuyết một ngụm, ta nói: “Các cô nương ở đây có những loại như thế nào?”
Tú bà ha hả cười nói: “Tròn, gầy, cao, thấp cái gì cũng có. Công tử đây là muốn cô nương như thế nào a?”
Nhe răng cười cười, ta nói: “Phải là cô nương bán thân không bán nghệ.”
Tú bà đảo đảo lỗ tai, lát sau mới ngu ngốc gật gù nói: “Biết biết, là cô nương bán nghệ không bán thân?”
Ta “ha hả” nở một nụ cười, tay phải xiết chặt ly rượu trong tay lại dụng một chút lực nên ly rượu bằng đất sét này nháy mắt đã vỡ vụn.
Sắc mặt San Hương Nhi tái nhợt, tú bà một bên cẩn thận nhìn từng cử động của ta.
Ta ngửa đầu lên nhìn tú bà, “ôn hòa” nói từng chữ một: “Bán – thân – không – bán – nghệ!”
Tú bà liền hoảng sợ cố gắng nặn ra một nụ cười vô tội: “Được được được, bán thân không bán nghệ, bán thân không bán nghệ.” Nói xong liền chạy đi luôn.
Không lâu sau, tú bà dẫn theo bảy vị cô nương khác đến.
Khả ái, ngây thơ, đơn thuần, yêu kiều, sắc sảo, khí chất….. đúng thật là cái gì cũng không thiếu.
Các nàng trên người đều mặc những bộ xiêm y thật mỏng manh có thể nhìn rõ cả cái yếm hồng bao lấy bộ ngực căng sữa. Hơn nữa, phần tà váy rõ mỏng còn có đôi phần thiếu vải nên nhiều lúc “vô tình” có thể nhìn thấy cặp chân dài trắng nõn.
Ta nhìn một cô nương xinh nhất trong bảy người mới đến vẫy tay an bài cho nàng ngồi trên đùi ta.
Nàng ta thật nhu thuận, trên mặt không ngừng nở một nụ cười duyên dáng uy ta từng ly rượu.
Ngẫu nhiên một ly nàng ngửa cổ uống một ngụm đem rượu uy tận đến bên miệng ta.
Lúc đó, ta phát hiện thấy vẻ mặt tươi cười, vui vẻ, khoái trá lúc nãy của Khuynh Vương hầu như không còn tàn dư.
Ta nhếch miệng cười cười vờ như là cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhìn qua tấm sa liêm ta có thể thấy dưới sân khấu có một nữ nhân đang thướt tha uốn éo cơ thể múa a múa.
Sau đó không lâu, tú bà lần nữa xốc sa liêm bước vào nói San Hương Nhi phải biểu diễn.
Ta gật gật đầu nói nàng khi nào xong liền quay lại.