Sau vài ngày ở chung, Tạ Đông Quân đã khá quen thuộc với chuyện ở Tĩnh Tâm điện; đối với chuyện hầu hạ Bộc Dương Tuyên Cầu cũng phải chu toàn từ đầu tới cuối. Chỉ là Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn giữ nguyên địch ý với hắn như cũ, thường cố ý tìm Tạ Đông Quân gây sự.

Song Tạ Đông Quân không hề để bụng việc Bộc Dương Tuyên Cầu cố ý khiêu khích mình, luôn thể hiện thái độ coi nhẹ. Thậm chí, thỉnh thoảng hắn còn quay lại chỉnh Bộc Dương Tuyên Cầu một chút khiến nó luôn tức giận tới nghiến răng nghiến lợi.

–         Điện hạ, hôm nay có đi học không? Nghe nói thái phó vẫn luôn nhắc tới ngài. – vào thời điểm dùng bữa sáng, Tạ Đông Quân nói với Bộc Dương Tuyên Cầu.

Chuyện thái phó có nhắc tới Bộc Dương Tuyên Cầu hay không thì hắn không biết nhưng hắn cả ngày đều suy nghĩ về chuyện này! Có sách vở, có điều kiện đi học mà lại không đi thực đúng là quá lãng phí; một người không có cơ hội đi học như Tạ Đông Quân hắn lại càng tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!

Tuy nhiên, Bộc Dương Tuyên Cầu vốn tâm tình không được tốt lắm, nghe thấy lời Tạ Đông Quân thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

–         Mỗi ngày đều nói, ngươi không thấy phiền hả! Nói cho ngươi biết, ta không muốn đi, nghe không hiểu à? Ngươi đúng là tên nô tài ngu ngốc!

–         Nhưng mà…

Tạ Đông Quân còn muốn nói thêm gì đó nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu đã nhảy xuống khỏi ghế, đi vào trong viện luyện võ.

–         A, điện hạ, ngài vẫn chưa có dùng xong đồ ăn sáng…

Nhìn theo bong lưng Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân chỉ biết thở dài bất đắc dĩ rồi quyết định đi lấy một bộ quần áo sạch sẽ. Mỗi lần Bộc Dương Tuyên Cầu dùng nhánh cây quậy phá gì đó xong thì cả người đều bẩn vô cùng.

–         Mỗi ngày đều nhìn nó vụt qua vụt lại như vậy, không biết là chém ra cái trò gì nữa… – Tạ Đông Quân một bên lẩm bẩm, một bên đi vào trong phòng. Hồng Ngọc nghe thấy Tạ Đông Quân oán hận nói như vậy thiếu chút nữa bị hù chết.

Tạ Mãn này cùng thật lớn mật, lại dám phê bình điện hạ!

Nhưng nàng lại nhanh chóng cho rằng nguyên nhân là vì Tạ Đông Quân còn trẻ không hiểu chuyện, dù sao tuổi của hắn và Bộc Dương Tuyên Cầu không kém bao nhiêu. Mà Tạ Đông Quân lúc nào cũng một bộ dáng thần kinh thô, cũng không phải không có khả năng hắn quên mất chênh lệch thân phận giữa hai người.

Dù sao vẫn phải tìm thời gian hảo hảo dạy bảo hắn. Hồng Ngọc thầm nghĩ như thế.

Cho dù Bộc Dương Tuyên Cầu ở trong hoàng cung này không được coi trọng nhưng cũng không thể có chuyện ngay cả người hầu hạ bên cạnh có thể nhảy lên đầu nha!

Bộc Dương Tuyên Cầu đứng trong viện, buồn bực cầm nhánh cây vung vẫy lung tung.

Cái tên Tạ Mãn kia đúng là một kẻ không thể nào hiểu nổi! Vốn tưởng hắn là gian tế do hoàng huynh phái tới, mục đích là thuyết phục nó đồng ý tiếp nhận ngôi vị hoàng đế. Nhưng sau nhiều ngày ở chung, Tạ Đông Quân chẳng những không nói gì đả động tới chuyện ngôi vị hoàng đế mà còn xem nó như người cùng tuổi bình thường mà đối xử.

Thỉnh thoảng nghĩ có một người bạn như vậy cũng tốt. Đúng lúc muốn làm vẻ mặt ôn hòa với hắn thì cái tên Tạ Đông Quân kia lại cố tình nói những lời nó không muốn nghe chút nào đó là nói muốn nó đi học!

Đi học thì có cái gì thú vị chứ. Chẳng phải đều nghe mấy lão già giảng gì gì đó về đế vương, cuối cùng cũng biến thành thái phó muốn tẩy não nó, muốn nó lập chí làm hoàng đế tốt!

Bộc Dương Tuyên Cầu càng nghĩ càng buồn bực, cầm nhánh cây vụt qua vụt lại, đem toàn bộ hoa cỏ trước mắt đập nát sạch.

–         A, ngài ở trong này sao, điện hạ!

Nguyên nhân khiến Bộc Dương Tuyên Cầu buồn bực đã xuất hiện. Tạ Đông Quân cầm khăn lau và trà đi tới.

–         Vừa mới đi qua chỗ ngài thường luyện tập không thấy ngài đâu, còn tưởng là ngài chạy ra ngoài điện… – giọng Tạ Đông Quân càng nói càng nhỏ, đôi mắt càng nhìn càng lớn, cuối cùng là miệng phát ra một tiếng kêu so với tiếng heo kêu khi bị giết còn thê thảm hơn.

–         A ~~~ Hoa của ta!

Tạ Đông Quân ném toàn bộ đồ trên tay đi, chạy lên luyến tiếc nhìn một vườn hoa tươi tốt đã bị biến thành đống nát bét lộn xộn.

Nhìn thấy bộ dạng này của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu ngây ngẩn cả người, tay nắm chặt lấy cành cây, cứ thế đứng ngốc một bên.

–         Ngươi… ngươi sao có thể làm hỏng vườn hoa ta vất vả lắm mới trồng được! Nhìn xem ngươi muốn giải thích sao với ta hả?!

Tức giận xông vào đầu khiến Tạ Đông Quân chẳng còn quan tâm thân phận chủ tớ, tay đưa lên chỉ chỉ vào mặt Bộc Dương Tuyên Cầu, miệng không ngừng mắng.

Chút cảm giác muốn xin lỗi trong Bộc Dương Tuyên Cầu liền bị tiếng rống của Tạ Đông Quân xóa sạch, ngược lại còn khiến nó nổi cơn tức.

–         Cùng lắm chỉ là phá hoa thôi. Tạ Mãn thật lớn gan, dám nói chuyện với ta như vậy!

–         Cái gì mà phá hoa! Đây đều là ta vất vả chăm sóc mãi mới tốt được nha! Ngươi phá tất cả, ít nhất cũng phải nói lời xin lỗi chứ!

Tạ Đông Quân căm giận đứng bật lên, vì cao hơn Bộc Dương Tuyên Cầu một cái đầu nên dĩ nhiên là từ trên cao nhìn xuống. Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu đâu có chịu nhận thua, gân cổ lên muốn cùng Tạ Đông Quân phân cao thấp.

–         Nói cái gì mà xin lỗi! Đây là điện của ta, mọi thứ bên trong đều thuộc sở hữu của ta. Ta muốn làm gì, phá gì là chuyện của ta, tên thái giám chết bầm như ngươi thì có quyền gì quản?

–         Ngươi gọi ta là cái gì?

Chưa từng bị người nào mắng như vậy nên Tạ Đông Quân nheo lại hai mắt đầy nguy hiểm. Hiển nhiên là hắn đã bị chạm vào chỗ đau.

Tuy rằng biết lời mình nói ra có hơi nặng nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn không chịu thua lép.

–         Gọi … gọi ngươi là tên thái giám chết bầm! Ngươi chính là bị thiến nên mới thích chơi mấy cái trò đàn bà gì đó! Cùng lắm chỉ là một tên hoạn quan, lại còn dám bất kính với bổn vương…

Bộc Dương Tuyên Cầu nói còn chưa xong đã bị Tạ Đông Quân ném cho một quyền ngã lăn trên mặt đất.

Ngã xuống đất còn chưa đủ, Tạ Đông Quân lập tức đè nó xuống, hai nắm tay nho nhỏ trút nắm đấm như mưa xuống mặt và bụng Bộc Dương Tuyên Cầu.

–         Ta cho ngươi mắng! Mắng ta thái giám chết bầm này! Mắng ta hoạn quan này!

Tuy bị đè nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu đâu có chịu thua, sau khi nhận vài đấm, nó gấp khuỷu tay lại thúc một kích. Tạ Đông Quân vì lưng bị đánh trúng mà ngã sang bên, Bộc Dương Tuyên Cầu thuận thế đứng lên rồi nắm tay lại ra sức đấm vào mặt và đầu Tạ Đông Quân trả đòn.

–         Mắng ngươi là hoạn quan thì sao chứ? Ngươi chính là một tên hoạn quan! Đáng ghét, lại còn dám đánh đường đường Cầu vương như ta! Ta xem ngươi là không muốn sống nữa!

–         Ngươi còn mắng! Chết tiệt, hôm nay ta không bắt ngươi xin lỗi được thì ta không phải họ Tạ!

Hai đứa nhỏ cứ thế lăn qua lăn lại trong sân; đá, cắn, cấu, đánh đều dùng tới. Tiếng chửi bậy nhanh chóng lôi kéo Hồng Ngọc tới.

–         Trời! Đứng đánh nữa! Tạ Mãn, sao ngươi có thể bất kính với điện hạ như vậy? – Hồng Ngọc một bên lo lắng một bên hô. Nhưng hai người kia đánh hăng say tới đỏ sậm hai mắt không hề nghe thấy lời Hồng Ngọc nói, cứ thế lăn qua lăn lại trên mặt đất như cũ.

Hồng Ngọc muốn tiên lên kéo hai người ra nhưng lại không dám, cuối cùng đành chạy đi tìm người.

Cuối cùng Tạ Đông Quân to người chiếm ưu thế nên ngăn chặn được Bộc Dương Tuyên Cầu.

–         Ngươi nói không chịu xin lỗi!

–         Đừng hòng!

Bộc Dương Tuyên Cầu đau tới mức nghiến răng nhưng vẫn không chịu yếu thế. Tạ Đông Quân thấy vậy liền quyết định sử dụng tuyệt chiêu.

Hắn chìa tay ra, Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức đem hai tay bảo hộ trước mắt. Nhưng mục tiêu của Tạ Đông Quân lập tức chuyển sang sườn thắt lưng của Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn bắt đầu dùng sức thọc lét Bộc Dương Tuyên Cầu.

–         Nói hay không?

–         Nha ha ha ha ha ha ha ha ha … Mau, dừng tay! Ha ha ha ha ha ha … A ha ha ha ha……

Bộc Dương Tuyên Cầu cười tới mức sắp đứt hơi. Nó không ngừng vặn vẹo người nhưng vì cả người vô lực nên không thể thoát khỏi công kích của Tạ Đông Quân.

–         Muốn ta dừng tay thì ngươi phải xin lỗi! – Tạ Đông Quân hung tợn nói, cánh tay không hề có dấu hiệu muốn thả lỏng.

–         Ha ha ha ha ha ha … Ta….. Ta nói….. Xin lỗi…. Ta xin lỗi rồi!

–         Biết xin lỗi là tốt rồi.

Vừa nghe thấy Bộc Dương Tuyên Cầu xin lỗi, Tạ Đông Quân lập tức thu tay về, đồng thời kéo nó lên theo.

–         – Cẩu nô tài lớn mật! Ngươi dám nhục nhã ta như vậy, ta muốn lôi ngươi ra chém đầu! – Bộc Dương Tuyên Cầu vừa có được tự do liền dùng sức đẩy Tạ Đông Quân ra, hung hăng nói.

–         Nghe thấy sự uy hiếp của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân lại tuyệt không có bộ dáng sợ hãi. Hắn sờ sờ trong ngực, lấy ra một thẻ lệnh.

–         Nô tài có lệnh bài này của hoàng thượng, cho nên điện hạ không thể chém đầu nô tài. – ngữ khí Tạ Đông Quân rất tôn kính thành khẩn nhưng nội dung lời nói lại khiến người ta tức giậm chân.

Nhìn lệnh bài trên tay Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu kinh ngạc mở tròn hai mắt. Sau khi xác nhận kim bài trên tay hắn là thật thì liền tức giận nghiên răng nghiến lợi.

–         Cái thứ đáng giận!

Bộc Dương Tuyên Cầu nhảy lên muốn đánh tiếp nhưng lúc này Tạ Đông Quân không hề phản kích, chỉ nhẹ nhàng né tránh và Bộc Dương Tuyên Cầu không hề phòng bị kia có thể sẽ bị ngã.

–         Cẩn thận!

Tạ Đông Quân thấy Bộc Dương Tuyên Cầu sắp ngã xuống đất, không nghĩ ngợi nhiều liền lao người về trước ôm nó vào trong ngực, còn chính mình thì đảm đương trách nhiệm của một chiếc đệm đập mạnh xuống đất…

–         Đau quá!

Bởi vì hai tay đề ôm Bộc Dương Tuyên Cầu nên đầu Tạ Đông Quân đập mạnh xuống đất khiến cho hắn nhìn thấy trăng sao bay vèo vèo trên đầu, nhất thời không thể hoàn hồn.

Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn không ngững giãy khỏi cánh tay Tạ Đông Quân, giận dữ liều mạng đấm Tạ Đông Quân mà không hề phát hiện Tạ Đông Quân đã không còn khí lực để tránh né.

Lúc này Hồng Ngọc cùng bọn thị vệ mới lật đật chạy tới. Mấy tên thị vệ to lớn dễ dàng kéo hai tiểu quỷ rời ra. Bộc Dương Tuyên Cầu thở hồng hộc, ánh mắt vẫn hung hãn trừng nhìn Tạ Đông Quân.

Ngược lại, Tạ Đông Quân toàn thân vô lực, đành bắt lấy cánh tay thị vệ mà dựa vào.

Hồng Ngọc và hai tên thị vệ nhìn thấy trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu đều là vết thương thì sợ tới mức chân mềm nhũn cả ra.

–         Tạ Mãn! Ngươi thật to gan, lại dám bât kính với điện hạ như vậy! Ta sẽ đưa ngươi tới phủ nội vụ, để bọn họ hảo hảo giáo huấn ngươi biết cái gì quy củ!

Thị vệ đang túm Tạ Đông Quân quát nói rồi lập tức muốn lôi Tạ Đông Quân đi. Tạ Đông Quân tuy đầu đau choáng váng nhưng vẫn giãy dụa lấy tấm lệnh bài trong người ra.

–         Buông! Ta có lệnh bài của hoàng thượng, ngươi có vấn đề gì cứ tìm hoàng thượng mà nói!

Thị vệ nhìn thấy lệnh bài như bị phỏng tới nơi, lập tức buông Tạ Đông Quân ra. Nhưng lại ngại người bị đánh là Bộc Dương Tuyên Cầu kia, nhất thời mọi người không biết nên làm sao, chỉ có thể ngây ngốc đứng đó.

Bộc Dương Tuyên Cầu thấy mọi người không có cách gì đụng tới Tạ Đông Quân thì tức giận giậm chân rồi xoay người chạy đi.

–         A, điện hạ…

Tạ Đông Quân thấu Bộc Dương Tuyên Cầu chạy đi liền vội vàng muốn đuổi theo. Nhưng vì đầu choáng váng mà bước đi cũng thêm lảo đảo.

Vất vả lắm mới đuổi về tới tẩm điện của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân tựa vào cửa nghỉ ngơi một chút rồi mới mở cửa đi vào.

–         Điện hạ…

–         Cút đi! – Bộc Dương Tuyên Cầu trốn trong chăn rống lên rồi nắm chiếc gối ném qua phía Tạ Đông Quân.

Vì đầu bị choáng nên Tạ Đông Quân không thể phản ứng kịp, đầu liền bị đánh trúng. Kế tiếp, không biết là lần thứ mấy… Tạ Đông Quân lại té xỉu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play