Qua vài ngày, Bộc Dương Khí chính thức đổi tên. Đem từ “Khí” đổi thành “Khế”, dựa theo gia phả có chữ đệm là “Ứng”, từ đó trở đi gọi là Bộc Dương Ứng Khế.

Hành động này của Bộc Dương Tuyên Cầu khiến nhiều người giật mình. Dù sao thì họ đều nghĩ Bộc Dương Tuyên Cầu không thích vị hoàng tử này, thế nên không một ai thèm quan tâm tới nó. Hiện tại, Bộc Dương Ứng Khế hình như bắt đầu được Bộc Dương Tuyên Cầu để ý, nên một đám người cũng bắt đầu hỏi han ân cần đối với vị hoàng tử Bộc Dương Ứng Khế này.

Chính là, khi đám người già trẻ bọn hắn vất vả xa gần đến điện của Bộc Dương Ứng Khế thì lại phát hiện nơi này sớm đã người đi – nhà trống. Thì ra, Bộc Dương Ứng Khế đã sớm được Bộc Dương Tuyên Cầu bố trí chuyển đến Vọng An điện gần Tĩnh Tâm điện rồi.

Tuy đã được Bộc Dương Tuyên Cầu chú ý nhưng không hiểu sao số người hầu hạ Bộc Dương Ứng Khế vẫn không có tăng thêm; vẫn chỉ có một mình Thiền Nhi mà thôi. Tuy nhiên, mỗi ngày đều có hạ nhân tới quét dọn, sửa sang sân nhà; trừ việc đó ra thì không có gì khác.

Xem dạng này, Bộc Dương Tuyên Cầu hình như cũng không có ý ban thêm thị nhân hoặc nô tỳ; bởi thế đám người kia định dùng hạ nhân để tạo mối quan hệ tốt với Thiền Nhi cũng đành bực tức mà từ bỏ.

Có điều, chuyện Bộc Dương Ứng Khế đột nhiên được hoàng thượng chú ý tới lại trở thành một đề tài hấp dẫn để mọi người trong cung tha hồ bàn tán. Nhưng vì Tĩnh Tâm điện cùng Vọng An điện nếu không được cho phép thì người bình thường không thể tiếp cận; duy chỉ có hai cung nữ được tự do ra vào lại miệng bưng kín mít. Thế nên, chẳng một ai có thể hiểu rõ nguyên nhân rốt cuộc là thế nào.

Sáng sớm, Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn như thường lệ gần giờ Mão đã rời giường. Sau khi mở mắt, theo bản năng, Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ quay đầu nhìn bên cạnh. Ở vị trí đó, Tạ Đông Quân vẫn còn đang say ngủ. Tạ Đông Quân vốn có thói quen phải ôm một món đồ gì đó mới có thể yên giấc, nên lúc này đang ôm cánh tay phải Bộc Dương Tuyên Cầu.

Tuy mới trở về chưa được một tháng, nhưng vì được Bộc Dương Tuyên Cầu chăm sóc điều dưỡng nên sắc mặt Tạ Đông Quân đã trở nên hồng nhuận. Làn da vốn bị sạm thô cũng đã hồi phục sự sáng mịn như xưa, hiện tại đã có thể thấy được thành quả của quá trình điều dưỡng.

Tuy đã qua cái tuổi hai mươi nhưng Tạ Đông Quân vẫn không có lấy một cọng râu; không giống như Bộc Dương Tuyên Cầu cứ hai ba ngày lại phải cạo râu một lần. Và dù đã qua hai mươi tuổi nhưng lời nói và việc làm của Tạ Đông Quân đôi khi vẫn giống với đứa nhỏ năm đó.

Nói đúng ra, nếu tính theo tuổi kiếp trước thì Tạ Đông Quân đã ngoài ba mươi. Xem ra, thay thế bởi một thân thể còn trẻ, tim của hắn cũng không có lớn chút nào.

Bộc Dương Tuyên Cầu cười sủng nịnh, vươn tay trái đẩy lọn tóc vương trên mặt Tạ Đông Quân sang hai bên. Tạ Đông Quân có lẽ cảm giác hơi ngứa nên ngọ nguậy vài cái rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Thời điểm vào triều đã đến, Bộc Dương Tuyên Cầu xoay người xuống giường. Y có thể nghe được bước chân của Duyên Duyên đang đi tới, có lẽ đã chuẩn bị xong đồ rửa mặt nên tới gọi y dậy.

Đứa nhỏ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng tay chân rất nhanh nhẹn. Lúc trước, Bộc Dương Tuyên Cầu vốn dĩ chọn Duyên Duyên tới hầu hạ Tạ Đông Quân chỉ đơn thuần vì đứa nhỏ này mới tiến cung, còn chưa biết những chuyện liên quan tới hắn nên mới chỉ định nàng.

 Tuy rằng, sau khi nghe thấy lời đồn do mọi người nói, Duyên Duyên cũng không ngoại lệ; nhưng cũng may cá tính Duyên Duyên ưa thẳng thắn. Mỗi lần nghe có người nói xấu Tạ Đông Quân thì sẽ nổi giận, hùng hổ xông đến tranh cãi một trận ra trò. Nếu không phải vì vị trí của Duyên Duyên cao không ai dám trêu chọc; thêm đó Tạ Đông Quân cũng cấm nàng đánh nhau thì Duyên Duyên đã sớm vì nổi giận mà xông lên trước đánh nhau hoặc là bị người ta giáo huấn khiến mình đầy thương tích. Tính tình nha đầu này chính là như vậy!

Đúng là, chủ nào tớ nấy! Nghĩ vậy, Bộc Dương Tuyên Cầu nhịn không được cười ra tiếng. Vừa mới bước xuống giường đi được hai bước, Bộc Dương Tuyên Cầu đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên cảm giác như đá phải cái gì đó.

Cảm giác mềm mềm này… đột nhiên Bộc Dương Tuyên Cầu thầm cả kinh trong lòng.

Tập trung nhìn xuống, đồ vật đang nằm trên quả nhiên … Không, đó không phải là đồ vật mà là Bộc Dương Ứng Khế.

Bộc Dương Ứng Khế bị đá môt cước bay về sau té trên mặt đất nhưng không hề lớn tiếng khóc, mà chỉ trừng lớn đôi mắt nhìn phía trên, tựa hồ như nó còn chưa hiểu được rốt cuộc khi nãy đã xảy ra chuyện gì.

–  Sao ngươi lại ở chỗ này? – Bộc Dương Tuyên Cầu kinh ngạc hỏi rồi ngồi xổm xuống kéo Bộc Dương Ứng Khế lên.

Bộc Dương Ứng Khế lắc lắc thân mình vài cái để đứng vững, bàn tay nho nhỏ xoa xoa bụng.

Có lẽ vì liên quan tới việc khuyết thiếu sự giáo dục cùng yêu thương, Bộc Dương Ứng Khế dù đã hơn hai tuổi, tuy có thể nghe hiểu người khác nói gì nhưng bản thân nó thì không thể nói. Nó chỉ biết nói vài từ đơn đơn giản, cũng rất ít khi biểu lộ ra cảm xúc; thêm vào đó cách đi đứng cũng lẫm chẫm, lúc lắc. Bộc Dương Tuyên Cầu thực sự khó mà tưởng tượng nổi đứa nhỏ này sao có thể một mình chạy tới Tĩnh Tâm điện.

–  Thiền Nhi đâu? – tuy biết không có được câu trả lời nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu nhịn không được vẫn lên tiếng hỏi. Bộc Dương Ứng Khế vẫn dùng đôi mắt to tròn của mình lẳng lặng nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu. Đúng lúc này Duyên Duyên đi vào.

–  Hoàng thượng, nên dậy thôi… A? Ứng Khế điện hạ, sao ngài lại ở đây? Sớm như vậy mà ngài đã dậy rồi ư?

–  Đi xem Thiền Nhi rốt cuộc đang làm cái gì, sao lại để một đứa trẻ chạy lung tung như vậy. – Bộc Dương Tuyên Cầu nhíu mày nói, không để ý tới Bộc Dương Ứng Khế nữa, bắt đầu rửa mặt.

–  Dạ! – Duyên Duyên vội vàng chạy ra ngoài.

Duyên Duyên vừa rời đi, Tạ Đông Quân ngủ trên giường liền có động tĩnh.

–  Làm ồn cái gì vậy… – giọng của Tạ Đông Quân thều thào, đại khái vì sáng sớm bị đánh thức nên bộ dáng không có chút khí lực nào. Hắn giãy dụa ở trên giường vài cái nhưng vẫn chưa có đứng dậy.

–  A, đánh thức ngươi sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu đi qua ngồi xuống bên giường, đưa tay khẽ vuốt má Tạ Đông Quân.

–  Không có … A? Điện hạ, sao ngài ở trong này?!

–  Ta vốn… – Bộc Dương Tuyên Cầu nói được một nửa mới đột nhiên nhận ra, điện hạ trong miệng Tạ Đông Quân không phải chỉ y mà là Bộc Dương Ứng Khế nãy giờ vẫn đứng một bên.

Tạ Đông Quân không nói hai lời liền gạt Bộc Dương Tuyên Cầu sang, xuống giường đi tới bên cạnh Bộc Dương Ứng Khế.

–  Điện hạ sao tới đây? Bây giờ còn rất sớm mà.

Bộc Dương Ứng Khế còn chưa trả lời, bàn tay nhỏ vẫn xoa xoa chỗ bụng.

–  Điện hạ xảy ra chuyện gì sao? Đau bụng?

Bộc Dương Ứng Khế lắc đầu, đôi mắt trong to nhìn về phía Bộc Dương Tuyên Cầu; Tạ Đông Quân cũng thuận theo ánh nhìn của nó. Tâm Bộc Dương Tuyên Cầu phát hoảng, đồng thời thầm mắng đứa nhỏ này lại dám kéo y xuống dưới nước.

–  Ờ … Lúc ta xuống giường không có chú ý thấy nó nên … nên không cẩn thận đá nó một cái…

–  Ngươi đá nó một cái?!

Giọng Tạ Đông Quân nháy mắt vút lên cao; Bộc Dương Tuyên Cầu sợ tới mức rụt cổ lại, không hề nghĩ ngợi liền nhanh chóng biện minh cho mình.

–  Không phải ta cố ý! Ta không có nhìn thấy nó thôi. Ai biết được mới sáng sớm mà nó liền đứng ở bên giường…

Nhưng căn bản Tạ Đông Quân không nghe lời y biện giải, hắn lo lắng quay sang xem đông xem tây Bộc Dương Ứng Khế.

–  Điện hạ, rất đau sao? Có thấy muốn ói không? Để cho nô tài nhìn xem có được không?

Đối với liên tiếp vấn đề đặt ra, Bộc Dương Ứng Khế hết lắc đầu rồi gật đầu. Cuối cùng nó cũng ngoan ngoãn cởi quần áo ra để cho Tạ Đông Quân kiểm tra. Bộc Dương Tuyên Cầu đứng phía sau cũng vội nhìn lén theo.

May mắn, bụng Bộc Dương Ứng Khế không có vết thương nào, ngay cả một vết bầm đỏ cũng không có. Nếu không thì Bộc Dương Tuyên Cầu chắc chắn sẽ bị Tạ Đông Quân lải nhải mắng mỏ cho xem.

Tuy mới gặp gỡ Bộc Dương Ứng Khế có mấy ngày nhưng Tạ Đông Quân thực sự coi Bộc Dương Ứng Khế như con của mình mà bảo vệ. Nếu chẳng phải Bộc Dương Tuyên Cầu cực lực phản đối thì Tạ Đông Quân ngay cả buổi tối cũng muốn ngủ cùng Bộc Dương Ứng Khế.

–  Sao điện hạ mới sáng sớm lại chạy tới nơi này đứng? Thiền Nhi không ở cùng ngài sao?

–  Ta vừa cho Duyên Duyên đi tìm Thiền Nhi rồi.

–  A, vậy sao? – thời điểm Tạ Đông Quân nói chuyện cũng không có ngẩng đầu lên, vẫn một mực xem xét trên người Bộc Dương Ứng Khế có vấn đề gì khác hay không.

Bị coi thường khiến Bộc Dương Tuyên Cầu bực bội, nhưng vì lý do Bộc Dương Ứng Khế bị chính mình xem nhẹ bao lâu nay nên Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không thuận tiện phát tác. Cuối cùng y đành ngồi trên giường, yên lặng cầu nguyện Duyên Duyên sớm mang Thiền Nhi trở về.

–  A… – đối diện với một Tạ Đông Quân đang thao thao bất tuyệt, Bộc Dương Ứng Khế mồm miệng không rõ ràng nói một chứ, sau đó chìa ngón tay ngắn ngủn chỉ chỉ Tạ Đông Quân.

–  Nô tài? Nô tài làm sao ư?

–  Chắc là tới tìm ngươi đó, nó nhớ ngươi. – Bộc Dương Tuyên Cầu giận dỗi nói rồi đứng dậy, tự mình đổi quần áo vào triều.

–  Là như vậy sao, điện hạ?

Bộc Dương Ứng Khế gật đầu, tuy trên mặt không chút thay đổi nhưng Tạ Đông Quân cũng cảm động vô cùng. Hắn hoàn toàn quên đi tôn ti quan hệ, nghiêng người ôm lấy thân mình nho nhỏ của Bộc Dương Ứng Khế.

–  Đa tạ điện hạ đã yêu mến. Nô tài thực sự cảm động lắm!

Thấy Tạ Đông Quân cảm động như vậy, Bộc Dương Tuyên Cầu lại càng thêm khó chịu.

–  Này, ta cũng thường xuyên nói yêu ngươi, nhớ người nha, sao mỗi lần như vậy ngươi đều không thấy ngươi cảm động?

Nghe ngữ khí mất hứng của Bộc Dương Tuyên Cầu, lúc này Tạ Đông Quân mới đem lực chú ý chuyển tới người y.

–  Ngươi cùng con mình tranh sủng cái gì?!

Tạ Đông Quân vừa bực vừa buồn cười, đi tới trước giúp Bộc Dương Tuyên Cầu thay quần áo. Đúng lúc, Duyên Duyên mang theo Thiền Nhi đã trở lại. Thiền Nhi gấp đến độ phát khóc, thấy Bộc Dương Ứng Khế vẫn mạnh khỏe đứng đó mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

–  Điện hạ, sao người lại một mình chạy đến nơi này được vậy? Hù chết Thiền Nhi rồi! – Thiền Nhi thút thít nói rồi kiểm tra xem Bộc Dương Ứng Khế có bị thương hay không. Mãi một lúc nàng mới thấy Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân đứng bên liền vội vàng quỳ thỉnh an.

–  A! Tham … tham kiến hoàng thượng! Tham kiến Tạ thị nhân!

Thiền Nhi đúng là bị dọa chết, điện hạ sao có thể chạy tới Tĩnh Tâm điện; hơn nữa thoạt nhìn bộ dáng hoàng thượng không có mấy vui vẻ nha…

–  Đứng lên đi, mau mang đứa bé kia về!

Bộc Dương Tuyên Cầu không tính toán hay phản ứng gì với Thiền Nhi mà chỉ thúc giục nàng mau mang Bộc Dương Ứng Khế đi.

–  Dạ, điện hạ, chúng ta đi thôi!

Thiền Nhi cố gắng kéo tay Bộc Dương Ứng Khế nhưng Bộc Dương Ứng Khế lại như không muốn rời đi. Nó cứ cúi đầu đứng ở chỗ cũ.

–  Nếu không có việc gì thì để cho điện hạ ở lại ăn sáng đi. Hoàng thượng, ngươi cũng chưa cùng điện hạ dùng bữa lần nào đúng không?

Bộc Dương Tuyên Cầu nhíu mày, Tạ Đông Quân tuy tươi cười khi nói chuyện nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu theo nét cười của hắn có thể đọc được một thông điệp đi kèm: “ngươi dám nói không được thì liền xong đời!”; thế nên Bộc Dương Tuyên Cầu….

–  Khụ! Cứ thế lo liệu đi, Duyên Duyên.

–  Dạ! – Duyên Duyên vui vẻ đáp rồi kéo Thiền Nhi chạy đi chuẩn bị đồ ăn sáng, lưu lại ba người bên trong phòng.

–  Như vậy ngươi vui chưa? – Bộc Dương Tuyên Cầu tức giận nói; còn Tạ Đông Quân thì đáp lại y một nụ cười. Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn Tạ Đông Quân cười vài giây rồi mới cúi người muốn hôn môi hắn, song lại bị hắn đẩy ra.

–  Đừng, điện hạ đang ở đây! – Tạ Đông Quân nhỏ giọng nói, vẻ mặt thẹn thùng.

Quay đầu nhìn lại, quả nhiên vẫn thấy Bộc Dương Ứng Khế đứng đó, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hai người họ.

–  A…. Điện hạ thích ăn cái gì? Nói nô tài biết để nói bọn họ chuẩn bị nhiều một chút. – đại khái vì thấy ngượng ngùng nên Tạ Đông Quân đành cười xấu hổ hai tiếng rồi nói với Bộc Dương Ứng Khế.

Bộc Dương Ứng Khế nghiêng đầu, thấy Tạ Đông Quân đi tới phía mình liền chìa hai cánh tay ngắn ngủn hướng hắn, giống như muốn hắn ôm.

Tạ Đông Quân dễ dàng ôm lấy Bộc Dương Ứng Khế, và hắn lại kinh ngạc bởi đứa nhỏ này rất nhẹ; căn bản không giống với sức nặng mà đứa nhỏ hai tuổi vốn có.

Bộc Dương Ứng Khế ghé vào vai Tạ Đông Quân, trộm nhòn Bộc Dương Tuyên Cầu đứng phía sau Tạ Đông Quân. Nó không hiểu, vì sao Bộc Dương Tuyên Cầu lại dùng diễn cảm đáng sợ kia nhìn mình.

Hai cung nữ nhanh chóng mang bữa sáng lên bàn. Tạ Đông Quân sớm đã có thói quen vì Bộc Dương Tuyên Cầu cứng rắn muốn hắn ngồi dùng bữa cùng y nên cũng tự động ngồi xuống. Chỉ là, lực chú ý của hắn trong ngày hôm nay đều đặt hết lên người Bộc Dương Ứng Khế.

–  Điện hạ thích ăn cái gì? Nô tài lấy giúp ngài.

Bộc Dương Ứng Khế nhìn một bàn đầy đồ ăn trước mặt, hình như không biết phải làm sao, thậm chí nó còn dùng ánh mắt xin giúp đỡ từ Thiền Nhi đang đứng phía sau.

–  Bình thường điện hạ không ăn những thứ này, cho nên…

Tạ Đông Quân nhìn quét một lượt đồ ăn trên bàn, đều là những đồ ăn sáng rất đơn giản. Sau khi lên làm hoàng đế, thói quen ăn uống của Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không có thay đổi gì, vậy nên đồ ăn không khác mấy so với hồi y còn là vương gia.

Mấy thứ này mà Bộc Dương Ứng Khế còn chưa nếm qua, vậy trước kia nó ăn cái gì?

Tạ Đông Quân đè nèn xuống cảm giác chua xót đang ực lên trong cổ họng, làm bộ tươi cười nói.

–  Vậy điện hạ thử cháo này trước đi nha, cái này ăn ngon lắm. – Tạ Đông Quân múc một chén cháo đầy, thổi nguội một thìa rồi đưa tới bên miệng Bộc Dương Ứng Khế.

Bộc Dương Ứng Khế do dự một hồi rồi mở miệng ăn, cặp mắt tròn tròn đầy nghi ngờ liền mở to vì kinh ngạc. Miếng cháo mềm mềm, ngọt ngọt nhanh chóng được nuốt vào bụng, ánh mắt Bộc Dương Ứng Khế lại quay sang nhìn chăm chú chén chào trên tay Tạ Đông Quân.

Tạ Đông Quân tự nhiên có cảm giác thành công trong lòng, tốc độ bón cháo càng nhanh hơn, chớp mắt Bộc Dương Ứng Khế đã ăn hết nửa bát cháo. Trái lại, Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi một bên bị vắng vẻ cứ dùng biểu cảm oán hận, đố kị mà cắn cắn miếng bánh mì thứ tư của mình.

–  Hoàng thượng, thời gian không còn nhiều nữa ạ! – Duyên Duyên nhỏ giọng nhắc nhở. Đứng bên và chứng kiến tất cả khiến nàng nhịn không được muốn phì cười, có trời mới biết nàng đã tốn bao nhiêu khí lực mới nhịn không cười thành tiếng.

Bộc Dương Tuyên Cầu đứng lên, vỗ vỗ y bào chuẩn bị đi thượng triều. Tạ Đông Quân thấy thế liền đứng lên tiễn y.

Thấy cuối cùng Tạ Đông Quân cũng chú ý tới mình, lúc này Bộc Dương Tuyên Cầu mới có chút vui vẻ.

Tạ Đông Quân tiễn Bộc Dương Tuyên Cầu tới cửa, rồi y quay đầu nhìn hắn.

–  Đừng chỉ mãi chăm sóc tiểu quỷ kia, bản thân cũng phải ăn vài thứ đó. – y vươn tay đẩy mấy sợi tóc của Tạ Đông Quân sang hai bên tai gọn gàng. Vì mới sáng sớm đã có một đống chuyện nên Tạ Đông Quân vẫn chưa kịp buộc tóc.

–  Cái gì mà tiểu quỷ, đó là con của ngươi đó!

–  Ta mặc kệ là ai, nếu ngươi không chịu ăn cơm, chờ ta trở về rồi biết tay, đã biết chưa hả? – Bộc Dương Tuyên Cầu ghé sát mặt Tạ Đông Quân, ngữ khí đầy ý cảnh cáo.

–  Đã biết.

Bộc Dương Tuyên Cầu khẽ hôn lên môi Tạ Đông Quân, thậm chí còn chìa đầu lưỡi liếm nhẹ bên viền môi hắn rồi mới chịu rời đi. Còn lại Tạ Đông Quân đứng đó, cả mặt đỏ bừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play