Vu Dập giận đùng đùng ly khai Hồng Hạc lâu, nội tâm phi thường bực bội, liền tới Hồi Mộng lâu tìm Yến Vô Song. Vừa bước vào Hồi Mộng lâu, Mộng Ảnh đã chạy ra nghênh đón, “Vương gia, ngài đã tới, mời vào trong, mời vào trong.”
Vu Dập gật gật đầu, liền đi vào bên trong, trực tiếp đi lên lầu hai, hắn hiện tại rất phiền, muốn mau đến chỗ Yến Vô Song.
Mộng Ảnh có chút cấp bách, hắn hiển nhiên biết Vu Dập là tới tìm Yến Vô Song, nhưng là bây giờ trong phòng Vô Song còn đang có khách nhân. Nếu Vu Dập cứ như vậy xông vào, đến lúc đó không chắc xảy ra nhiễu loạn gì. Vội vàng ngăn cản Vu Dập nói: “Vương gia, Vô Song hôm nay có chút bất tiện, đã có khách nhân, người xem ta gọi đầu bài khác đến hầu hạ ngài như thế nào?” [đố biết khách nhân nào?]
Vu Dập trầm mặt: “Có khách nhân thì kêu hắn đi, bổn vương hôm nay là đến tìm Vô Song, không cần những người khác.” Lách qua Mộng Ảnh hướng lầu ba đi.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn vị kia đi, cái này không thể được a!” Mộng Ảnh vẻ mặt lo lắng, cấp thiết đuổi theo sau: “Vương gia, Vương gia ngài chậm một chút, Vô Song hiện giờ thật sự bất tiện, nếu không thì Vương gia ngài tới chỗ Thanh Vân ngồi một chút trước, đợi Vô Song tiếp khách xong ta lại để hắn đi tìm ngài, ngài thấy thế nào?” [đi tìm kỹ mà còn xếp hàng chờ kiểu này… có nước dẹp tiệm sớm nghe coan =.=|||]
Vu Dập cũng không quay đầu lại trầm mặt hướng lầu ba phòng Yến Vô Song mà đi: “Còn dong dài, đừng trách bổn vương không khách khí.”Mộng Ảnh cả kinh, sau đó nhỏ giọng nghi ngờ nói: “Vương gia hôm nay là ăn thuốc nổ nè, chứ sao mùi thuốc súng lớn như vậy, ai! Hi vọng chút nữa không cần có chuyện không tốt gì phát sinh a! Bằng không thì ta còn làm ăn thế nào nữa.”
Lầu ba một gian phòng trang trí thanh nhã, trong gian phòng không quá hoa lệ, Yến Vô Song ngồi trước cầm án[1], một đôi bàn tay như ngọc khéo léo khảy động dây đàn, một khúc êm tai theo đó truyền đến.
Dạ Lam ngồi trong phòng khách một bên nghe hát, một bên uống rượu. Nụ cười đạm đạm[2] mang trên mặt, lộ ra biểu tình thập phần hưởng thụ.
Từ lần trước ở Hồi Mộng lâu nghe được nhạc khúc ưu thương xúc động lòng mình kia, lại vẫn muốn biết là ai đạn ra nhạc khúc ưu thương như thế, về sau lại thường xuyên đến Hồi Mộng lâu, rốt cuộc biết người đánh đàn kia là đầu bài đang nổi của Hồi Mộng Yến Vô Song. Lợi dụng thân phận khách nhân thường xuyên tìm Yến Vô Song nói chuyện phiếm nghe đàn.
Lấy mỹ danh gọi là hâm mộ tiếng đàn của Yến Vô Song, kỳ thật khi lần đầu tiên nhìn thấy Yến Vô Song, đã bị khí chất phiêu miểu[3] như tiên kia hấp dẫn. Muốn gặp hắn mà thôi.
Nhìn mi vũ[4] Yến Vô Song mang theo nhàn nhạt ưu thương, tâm Dạ Lam liền không hiểu sao co rút đau đớn, hắn muốn vuốt lên ưu thương của người nọ biết bao, khiến cho y một mực vui vẻ, khoái hoạt. Theo nhiều lần tiếp xúc, Dạ Lam phát hiện mình càng ngày càng bị người trước mắt hấp dẫn. [hai ngày nay tiểu gia toàn edit bọn dại zai không là sao???]
Nhưng mà Dạ Lam cũng minh bạch tâm Yến Vô Song không đặt trên người mình, trong tim y sớm có sở chúc”chỗ đặt” rồi, cho nên vẫn làm một người tri âm. Không có nói rõ tâm ý của mình.
Một khúc kết thúc, Yến Vô Song chậm rãi đứng dậy, ly khai cầm án, đi đến bên người Dạ Lam ngồi xuống, động tác ưu nhã, xảo tiếu yên nhiên[5]. Dạ Lam không khỏi thấy có chút ngây dại.
“Dạ công tử, cảm thấy khúc này Vô Song đạn như thế nào?” Nhìn về phía Dạ Lam, phát hiện Dạ Lam đang si ngốc nhìn mình, tâm liền thẹn thùng, mặt không khỏi đỏ lên, có chút cúi đầu xuống nhắc nhở: “Dạ công tử.”
[tiểu gia bức xúc]
“A! Cái kia, xin lỗi, tại hạ thất lễ.” Phục hồi tinh thần lại trông thấy bộ dạng Yến Vô Song thẹn thùng động lòng người như thế, trống ngực không khỏi nhanh một nhịp.
Yến Vô Song thấy Dạ Lam có chút xấu hổ liền mỉm cười: “Dạ công tử cảm thấy Vô Song vừa mới đạn khúc kia như thế nào?”
Dạ Lam vuốt vuốt chén rượu trong tay, suy tư rồi nói: “Cầm nghệ của Vô Song có thể nói là thiên hạ vô song, khúc vừa rồi, bất kể là trên kỹ xảo, hay là trên cảm xúc, đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ được.”
Yến Vô Song mặt mang mỉm cười: “Dạ công tử quá khen, Vô Song xấu hổ không dám nhận.”
Dạ Lam vừa muốn nói, cửa lại phanh một tiếng bị đẩy ra. Vu Dập sải bước đi vào, Mộng Ảnh cũng vẻ mặt lo lắng theo ở phía sau.
Nhìn thấy người tới Dạ Lam sửng sốt một hồi, hắn như thế nào tới đây, là tới tìm ta sao? Liền hỏi: “Vu huynh, ngươi sao đến đây, có chuyện gì sao?”
Vu Dập cũng sửng sốt một chút, hắn tại sao lại ở chỗ này. “Ta là tới tìm Vô Song. Không nghĩ tới khách nhân của Vô Song sẽ là Dạ huynh.”
Mộng Ảnh ngầm thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai bọn hắn quen biết a! Xem ra quan hệ cũng không tệ lắm, mình là lo lắng vô ích rồi.
Yến Vô Song càng là kích động bước nhanh đi đến bên người Vu Dập cầm chặt tay Vu Dập, “Dập, ngươi rất lâu cũng không có tới xem ta rồi, ta hảo tưởng niệm ngươi. Dập ngươi làm sao vậy, có tâm sự sao?”
“Ân, tâm tình có chút phiền, đến nghe ngươi khảy một khúc.” Vu Dập thấy Yến Vô Song biểu tình hoà hoãn một ít. Hơi lộ ra tươi cười.
Dạ Lam thấy lúc này Yến Vô Song kích động cùng hưng phấn, tựa như trông thấy ái nhân mình chờ đợi đã lâu trở về. Mang trên mặt nụ cười hạnh phúc. Tâm liền sáng tỏ, thì ra người Vô Song yêu thích là Vu Dập, y ưa thích bằng hữu tốt của mình, mình hẳn là cao hứng thay y mới phải, thế nhưng vì sao trong nội tâm lại khó chịu như thế.
Xoay người đi đến bên Vu Dập, thay đổi khuôn mặt tươi cười: “Vu huynh, thật đúng là khéo a! Ta cũng là đến nghe Vô Song đàn một khúc nè.”
“Dạ huynh, cả đoạn thời gian cũng không có gặp ngươi, hôm nay lại gặp được ở đây, huynh đệ chúng ta phải hảo hảo chè chén một phen.” Lôi kéo Dạ Lam ngồi trở lại bàn bên cạnh, quay đầu đối với Yến Vô Song nói: “Vô Song, ngươi vì chúng ta khảy một khúc.”
Yến Vô Song gật gật đầu, chậm rãi đi về hướng cầm án, một tia u buồn xuất hiện trên mặt. Dập đến cùng làm sao vậy, xem ra giống như rất không vui.
Biến hoá của Yến Vô Song Dạ Lam thu hết vào mắt, xem ra Vu Dập không hề biết Vô Song yêu thích hắn, Vô Song nhìn bộ dạng ngươi khổ sở, trong lòng ta càng khó chịu. Ta nhất định phải làm cho ngươi về sau đều khoái khoái nhạc nhạc. Chỉ cười vì ta.
Trên mặt mang tươi cười nói: “Nói tới chè chén, nếu Âu Dương huynh ở đây lại càng tốt, tửu lượng của hắn thế nhưng mà ngàn chén không say a! Có hắn ở dây, chúng ta nhất định uống tới thống khoái.”
Vu Dập nghĩ thầm, lúc mình rời khỏi Hồng Hạc lâu, Âu Dương Diệu hình như chưa có đi thì phải! Bây giờ có lẽ ở Hồng Hạc lâu rồi! Liền gật gật đầu: “Ân, hắn hiện tại có lẽ tại Hồng Hạc lâu a, đáng tiếc!”
Mộng Ảnh nghe Vu Dập bọn họ nói như vậy liền mở miệng nói: “Ôi! Đây thật đúng là khéo, Âu Dương công tử đang ở trong bao sương lầu hai uống rượu đây này? Ha ha, bên người còn dẫn theo một tiểu mỹ nhân nữa chứ? Hai người bọn họ đang chè chén đấy? Chờ tiểu mỹ nhân say, Âu Dương công tử còn không ăn sạch hắn. Ha ha, bất quá tiểu mỹ nhân kia lớn lên thật đúng là cực phẩm đó!”
[tiểu gia bức xúc tập 2]
Dạ Lam có chút nghi ngờ: “Tiểu mỹ nhân gì. Hắn khi nào thu được mỹ nhân, mình sao lại không biết, chẳng lẽ là mới thu tức thì.”
[tiểu gia bức xúc tập 3]
Mặt Vu Dập lập tức đen, hắn đương nhiên biết rõ mỹ nhân mà Mộng Ảnh nói ai, lúc hắn ly khai Âu Dương Diệu là tới tìm Ngải Phong mà, bây giờ mỹ nhân bên cạnh hắn ngoại trừ Ngải Phong ra còn có ai. Trong lòng càng là phẫn nộ, tên Âu Dương Diệu này rõ ràng dám đối với Phong hạ thủ, chẳng lẽ hắn không biết Phong đã là người của mình sao? Thật là đáng chết.
Mặt âm trầm mở rộng cửa phòng, bước nhanh đi ra ngoài.
“Vu huynh, ngươi muốn đi đâu?” Dạ Lam đuổi theo sau hỏi.
Mộng Ảnh, Yến Vô Song cũng không hiểu ra sao, không rõ Vu Dập đây là làm sao vậy? Vì sao đột nhiên sắc mặt khó coi chạy đi, hắn muốn làm gì? Liền cũng cùng nhau đuổi theo.
Hết chương 23.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT