Ngải Phong đến Hồng Hạc lâu đã được một đoạn thời gian. Hôm nay Ngải Phong nghỉ phép, ngạch, thời gian nghỉ phép của hắn chính là tự do, tùy tiện ngày nào cũng được, cho nên Ngải Phong mỗi tháng 30 ngày cũng có vài ngày không muốn đi làm.

Chu Cổ Lực vẫn là mỗi ngày quấn lấy Ngải Phong, Vu Dập cùng Âu Dương Diệu gần đây có chút bề bộn, đều như thế không đến Hồng Hạc lâu. Không biết Ngải Phong có nhớ bọn hắn hay không? (Ngải Phong: “Bọn hắn tới hay không cùng ta có quan hệ gì.”)

Ngải Phong nhàm chán nằm ở trên giường nhìn xem đỉnh giường ngẩn người. “Ai! Ở đây không có tivi, không có điện thoại, không có máy tính, thật nhàm chán, mỗi ngày ngoại trừ ngắm sao cùng dạo chơi chợ bán thức ăn nào đó cũng không có gì hay để làm. Thật nhàm chán a!” Dùng hai tay gối đầu, Ngải Phong lầm bầm lầu bầu.

Cửa phòng chi nha một tiếng bị đẩy tới, cái đầu tròn trịa của Chu Cổ Lực dò xét tiến vào.”Lão đại — lão đại có ở đấy không?”

Ngải Phong: “Không có.”

Chu Cổ Lực: “Hắc hắc. Lão đại, ta thấy ngươi rồi.”

Ngải Phong trợn trắng mắt: “Đã thấy rồi ngươi còn hỏi cái mốc gì?”

Chu Cổ Lực: “Ta chỉ là muốn xác nhận một phát à?”

Nói xong xoay người đóng cửa lại, ngồi vào bên người Ngải Phong. Bởi vì Chu Cổ Lực là tiểu nhị đi cửa sau[1], lại thêm thân phận của hắn với việc cho Trương Thiên lợi ích, cho nên hắn đi làm cũng chỉ là giả vờ giả vịt, cũng là muốn nghỉ ngày nào thì nghỉ ngày đó. Trương Thiên bên kia chỉ cần Chu Cổ Lực không tới làm hắn liền cám ơn trời đất, đó là lí do mà hắn thế nhưng lại ước gì Béo này mỗi ngày đều nghỉ phép.

Chu Cổ Lực từ khi trở thành tiểu nhị, ở sát vách Ngải Phong, một ngày ít nhất phải chạy hơn mười chuyến tới phòng Ngải Phong. Ngải Phong lúc đầu vẫn là rất phản đối, nhưng dần dà cũng thành thói quen. Còn cùng Chu Cổ Lực đã có cảm tình không nhỏ.

A, cảm tình này chỉ là giữa lão đại cùng lâu la tầm đó thôi, cùng tình yêu không quan hệ a! Bất quá đây chỉ là cách nghĩ cá nhân của mỗ Phong, cùng mỗ Béo không quan hệ a! Mỗ Béo thực là rất muốn khiến quan hệ của bọn hắn cùng tình yêu có quan hệ à!

Chu Cổ Lực nhìn Ngải Phong ngẩn người nằm ở trên giường: “Lão đại, ngươi rất nhàm chán ư?”

Ngải Phong: “Ân.”

Chu Cổ Lực: “Hắc hắc. Kia, lão đại, chúng ta đi hẹn hò đi?”

Ngải Phong đảo trắng mắt: “Ngươi có thể đổi lời thoại không?”

Chu Cổ Lực: “Nga, kia, lão đại, chúng ta bỏ trốn đi!”

Ngải Phong: “Ngươi đi chết đi.”

Chu Cổ Lực: “Nga, ta đây mà đi chết, lão đại ngươi có muốn tuẫn tình[2] hay không a!”

Ngải Phong: “Mau đi chết đi, còn không đi, liền loại khỏi hàng ngũ.” [cầu giúp đỡ 艾峰: “快去死了, 在不去, 就排不上号了.”]

Chu Cổ Lực: “Nga.”

Đối thoại như vậy đều trình diễn mỗi ngày. Ngải Phong nội tâm hoạt động: Mặc dù thằng này nhị hoá một chút, bất quá người cũng không tệ lắm, đối với ta cũng không tệ, cũng là một tiểu đệ số một ở bên cạnh ta. (Không Thiệu: “Có vẻ như ngươi còn muốn nhận rất nhiều tiểu đệ?)

Ngải Phong cũng buồn bực có chút mốc meo rồi, nghĩ muốn đi ra ngoài. Vì vậy đứng dậy vỗ vỗ bả vai Chu Cổ Lực. Vẻ mặt cười xấu xa nói: “Huynh đệ, có hứng thú đi ăn cướp không a? Ca ta thế nhưng thích nhất là ăn cướp người già yếu đó, bây giờ có chút vô vị, chúng ta đi ăn cướp đi!”

Chu Cổ Lực là kích động lệ rơi đầy mặt: “Lão đại, ngươi đang hẹn ta sao? Muốn cùng ta hẹn hò sao?”

Ngải Phong mặt hắc tuyến, thằng này ngoại trừ hẹn hò còn biết cái gì? Hơi lúng túng nói: “Ân, cái đó, coi là vậy đi.”

Mỗ Béo vạn phần kích động lau nước mắt, một bả kéo Ngải Phong: “Lão đại, ta đợi ngày này rất lâu rồi, đi, chúng ta đi hẹn hò đi!”

Kết quả là ——

Trong con hẻm nào đó của con phố nào đó ở Trường An. Ngải Phong mặt cười xấu xa đang uy hiếp mỗ tiểu hài tử, “Mau đưa kẹo của ngươi giao ra đây, bằng không chúng ta liền động thủ.” Sau đó Chu Cổ Lực đối với mỗ tiểu hài tử so so nắm đấm.

Mỗ tiểu hài tử mặt đầy nước mắt: “Ô ô. Đừng tưởng rằng ngươi tẩy sạch sẽ rồi, ta sẽ không biết ngươi là tên ăn mày kia đoạt bánh bao của ta còn cười vô cùng buồn nôn.” [hảo trí nhớ, cháu rất có tương lai… bị đập =.=|||]

Ngải Phong hóa đá, thân, ngươi vậy cũng có thể nhận ra. Tiểu gia ta chính là cải trang qua mới đi ra ngoài đấy. Ngải Phong hiện tại thực là đầu đính nắp nồi, người mặc bao bố, chỉ thiếu chân đạp hai khối bắp cải trắng thôi.[3]

Chu Cổ Lực lần thứ hai so so nắm đấm, hung ác nói: “Ngươi có đưa hay không.”

Mỗ tiểu hài tử mang mặt đầy nước mắt nghẹn ngào nói: “Mẹ nói ăn kẹo hội sẽ béo lên, ngươi đã béo so với heo không sai biệt lắm, không thể ăn nữa.”

Chu Cổ Lực chịu đả kích không nhỏ a, đến một góc tường vẽ vòng tròn: “Không cần đả kích người như vậy chứ, ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi…”

Ngải Phong sau khi hóa đá: “Ca không béo, ngươi giao ra đây!”

Mỗ tiểu hài tử sít sao bụm lấy kẹo trong túi của mình: “Mẹ nói người lớn không thể ăn kẹo, sẽ bị sâu răng.”

Ngải Phong: “Ca không sợ sâu răng, mau giao ra đây!”

Mỗ tiểu hài tử đem túi che còn chặt hơn: “Không đưa, chết cũng không đưa.”

Ngải Phong vẻ mặt hung thần ác sát cười nham hiểm: “Hắc hắc. Không đưa phải không? Béo chỉnh nó.”

Chu Cổ Lực đang vẽ vòng tròn nhãn tình sáng lên, quay đầu vẻ mặt xấu xa cười nói: “Hắc hắc. Ta thích nhất chỉnh người gì đó, tiểu bằng hữu đừng sợ, ta sẽ rất ôn nhu. Hắc hắc…”

Mỗ tiểu hài tử sợ hãi! Dựa vào góc tường run lẩy bẩy.

Chu Cổ Lực cười gian, xoa xoa tay từng bước một hướng tới gần mỗ tiểu hài tử. Đem một bàn tay mập của mình hướng cái túi mỗ tiểu hài tử đang gắt gao che, đang lúc cái tay mập kia cách túi của mỗ tiểu hài tử không tới 0.0001 thước.

XÍU! ——

Một phiến lá cây bay tới, đâm vào trên tay mập của Chu Cổ Lực. Sau đó lặc —

A! —- một tiếng hét thảm thiết

Mỗ Béo rơi lệ đầy mặt rút ra lá cây ghim trên tay, “Vì cái gì bị thương luôn là ta, ngươi không thể đổi người khác bị tập kích sao?” (Không Thiệu: “Thân, đây là tình tiết phải có, ngươi ráng kiên nhẫn một chút đi!” Mỗ Béo: “Nga, vậy được rồi!” Không Thiệu: O(∩_∩)O~)

Ngải Phong vẻ mặt đồng tình nhìn Chu Cổ Lực: “Huynh đệ ngươi yên tâm, ca sẽ báo thù cho ngươi! Ca trước đây thế nhưng mà một thước trở xuống toàn bộ đánh ngã hết.”

Chu Cổ Lực mặt mũi tràn đầy hắc tuyến: “Có vẻ như hắn không chỉ một thước à?”

Chỉ chỉ mỗ Dạ Lam trên nóc nhà. Dạ Lam vốn là đi tìm Vu Dập, tiếc là không tìm được, đã chuẩn bị đi về. Khi đi ngang qua đây, phát hiện có hai tên vô sỉ đang khi dễ tiểu hài tử. Liền không nhịn được ném một phiến lá cây giáo huấn bọn hắn một chút.

Hưu một phát, Dạ Lam đã đứng ở trước mặt Ngải Phong lạnh lùng nhìn Ngải Phong nói: “Ngươi muốn giúp hắn báo thù phải không?”

Ngải Phong mồ hôi lạnh thẳng tiêu: “Đại hiệp, ngươi nghe bậy rồi, ta là muốn giúp ngươi lau giày kia mà.”

Dạ Lam: “Nga, vậy sao?”

Ngải Phong len lén lau mạt hôi lạnh liên tục gật đầu: “Ân ân.”

Dạ Lam: “Vậy hai ngươi khi dễ tiểu hài tử phải tính thế nào đây?”

Ngải Phong tươi cười: “Chúng ta như thế nào lại khi dễ tiểu hài tử chứ? Chúng ta là đang kết giao bằng hữu kia mà, đại hiệp ngươi hiểu lầm rồi.”

Mỗ tiểu hài tử vẻ mặt phẫn nộ: “Da mặt ngươi có thể dày thế sao?”

Ngải Phong trừng mắt nhìn mỗ tiểu hài tử: “Tiểu thí hài[4], đi chỗ khác chơi.”

Tươi cười nhìn Dạ Lam đứng trước mặt mình: “Đại hiệp, ngươi nếu vội, có thể đi trước.”

Dạ Lam mang dáng tươi cười nghiền ngẫm hướng Ngải Phong tới gần một bước: “Ta một chút cũng không vội a! Ngươi vừa mới khi dễ tiểu hài tử ta còn chưa có chỉnh ngươi mà? Sao có thể đi chứ?”

Ngải Phong lui về sau một bước, có điểm khóc không ra nước mắt: “Đại hiệp, ngẫu thật không có khi dễ tiểu hài tử a! Ngươi nhất định là nhìn lầm rồi.”

Dạ Lam lại tiến về phía trước một bước: “Nga, vậy sao? Ta nhìn lầm rồi.”

Ngải Phong lại lui một bước: “Ân ân, đó nhất định là ảo giác, đúng là ảo giác.”

Dạ Lam lại tiến về phía trước một bước: “Nga, là ảo giác sao? Ân — ngươi như thế nào không lùi nữa?”

Ngải Phong lệ rơi đầy mặt: “Đại hiệp, ngươi giẫm chân ta rồi.”

Dạ Lam giơ lên chân của mình: “Ách, không có cố ý.”

Ngải Phong ôm chân bị giẫm đau đến nhếch miệng. Chu Cổ Lực vẫn luôn ở một bên đả tương du[5] trông thấy Ngải Phong bị giẫm, còn mặt mũi vặn vẹo ôm chân kêu rên, thế là hắn phẫn nộ lên.

_______________________________

[1] tiểu nhị đi cửa sau: ý chỉ Béo đút lót để làm tiểu nhị

[2] tuẫn tình: tự tử, chết vì tình

[3] về xì-tai và phong cách thời trang của Tiểu Phong Phong, ta chạy vòng vòng tìm kiếm thì thấy đây là một câu các bạn trẻ hay dùng để nói vui trêu chọc lẫn nhau, sau đây là nguyên văn, khi dùng thì điền tên người vào chữ XX: Thời Xuân Thu chiến quốc, XX quan thống lĩnh toàn suất, đầu đội nắp nồi, thân khoác bao bố, eo thắt túi nilong, tay cầm lon, chân đạp hai khoả bắp cải trắng, xông pha chiến trận thật khả ái, miệng hô to: Ai ve chai bán hông?

Toàn suất: đẹp trai toàn vẹn

Lon ở đây là lon có vòng dễ kéo (nguyên văn á) tức là mấy lon Pepsi, Cocacola bên mình ý. Do thời bạn Phong không có túi nilong với lon nước ngọt nên trang bị có phần thiếu:”>

Câu cuối ta chém cho giống Việt Nam, nguyên văn: Ai có bình rượu bể đem tới bán.

[4] tiểu thí hài: tiểu tử thúi, hài tử xấu xa,…

[5] đả tương du: giả bộ đánh đấm cho có khí thế

Hết chương 15.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play