Xin lỗi mọi người vì mình đã nhây tới giờ =V=… Thực sự thì cũng hơi lười với lại vì mình đã đọc trước QT của mấy chương này nên lưới làm quá. Do vừa làm vừa ngủ cho nên sẽ có chút lỗi chính tả. Mình check vài lần rồi nhưng khả năng là mắt mũi tèm nhèm sẽ vẫn còn. Mong các bạn sẽ chỉ lỗi cho mình.

—-

Vào trong nhà, Đường Đa Lệnh gọi Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn vào phòng mình, sau khi đóng kỹ cửa sổ chống trộm, nói: “Hai người các ngươi hôm nay quá liều lĩnh, lỗ mãng!”

Hai người kia lập tức đều nhìn y bằng ánh mắt lạnh như băng. Đường Đa Lệnh nhanh chóng gãi gãi đầu, nói: “Ta biết các ngươi vì lo lắng cho an nguy của ta mới làm vậy, nhưng các ngươi thật sự quá liều lĩnh, lỗ mãng. Bắt cóc Phương đại tiểu thư, điều này là ngang nhiên đối nghịch với Thừa Thiên Môn, trên giang hồ người dám làm như vậy có mấy người, còn không làm cho người ta hoài nghi sao chứ?”

Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn đều không trả lời y. Hoa Tương Dung châm cho mình một ly trà, chậm rãi uống, Ngọc Liên Hoàn bắt chước lật chén trà lại, xoay tròn chơi trên bàn, đây là trò nhỏ Đường Đa Lệnh đã dạy hắn. Vì vậy trong phòng chỉ nghe tiếng leng keng của ly trà và mặt bàn chạm vào nhau.

“Các ngươi nói chuyện đi chứ.” Không khí trầm mặc khiến cho Đường Đa Lệnh có chút khó chịu.

Ngọc Liên Hoàn rốt cục hừ lạnh một tiếng, “Ngươi muốn chúng ta nói gì? Kim Đao Sai sai người bắt ngươi, ngươi lại liều mạng giải vây cho hắn, chúng ta vì cứu ngươi mới bắt Phương Ninh, ngươi lại không ngừng trách tội chúng ta. Ngươi nếu thấy họ Kim kia tốt hơn chúng ta, dứt khoát cứ ở Thừa Thiên Môn đi, đừng trở về nữa là được rồi!”

“Ta không có ý này!” Đường Đa Lệnh nhanh chóng giải thích, “Ta chỉ nói là, các ngươi chưa có làm rõ đầu đuôi mọi chuyện đã vội vàng làm việc, rước lấy chút phiền toái không cần thiết, cái này chẳng lẽ không phải liều lĩnh?” Theo lý thuyết, hai người kia cũng là người từng trải, đạo lý này không nên không rõ chứ.

“Còn muốn làm rõ đầu đuôi cái gì nữa? Họ Kim kia có ý niệm gì với ngươi, ngươi còn không biết sao? Hắn bắt ngươi đi còn có thể muốn làm gì nữa? Chúng ta nếu không hành động nhanh chút, làm sao bảo đảm ngươi có thể an toàn không bị thương gì…” Ngọc Liên Hoàn đột nhiên khẽ bóp chén trà trên mặt bàn, ” A Đường, ngươi nói thật đi, họ Kim kia từ đầu đến đuôi có đụng vào ngươi không?”

Tính tình tốt không có nghĩa là không bốc hỏa, Đường Đa Lệnh cũng nổi giận, “Ta lo lắng thân phận của các ngươi sẽ bị Thừa Thiên Môn hoài nghi, an toàn của các ngươi sẽ bị uy hiếp! Nhưng các ngươi thì sao? Lại hoài nghi ta và Kim đại ca có quan hệ mờ ám gì không. Nếu có thì sao? Các ngươi muốn nhét ta vào ***g heo rồi ngâm xuống nước hả?” Bà ngoại nó, thật sự cho rằng y là nữ nhân của hai người bọn họ sao chứ?

“Ngươi…” Ngọc Liên Hoàn ‘RẦM’ một tiếng đứng lên, trừng mắt với Đường Đa Lệnh, trên mặt hiện lên một chút lo lắng, nhưng rất nhanh lại không thấy đâu, “Được, cứ cho là ta xen vào việc của người khác đi! Về sau cứ mặc kệ là được!” Nói xong, hắn đập nát chén trà trong tay xuống mặt đất, tông cửa đi ra.

Hành động của Ngọc Liên Hoàn khiến lửa giận mới nhóm lên của Đường Đa Lệnh tắt ngúm, y có chút sợ hãi nhìn cánh cửa vẫn còn lắc lư kia, quay đầu hỏi Hoa Tương Dung, “A Ngọc tức giận à?”

Hoa Tương Dung vẫn chậm rãi uống trà, nghe câu hỏi của Đường Đa Lệnh, mỉm cười, “Đừng để ý tới hắn. Cái tên này bây giờ cứ như nữ nhân, không vừa ý hắn, dỗ dành hắn, là hắn tức giận.”

Đường Đa Lệnh nghĩ nghĩ, lại hỏi: “A Hoa, có phải ta nói gì sai hay không. Nhưng ta thật sự không trách các ngươi xen vào việc người khác, chỉ là lo lắng các ngươi bị Kim đại ca phát hiện không phải người thường, người này thật sự rất khôn khéo.”

Hoa Tương Dung nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với Kim Đao Sai, nhẹ gật đầu, “Đúng vậy, người này rất khôn khéo, hơn nữa da mặt cũng rất dày.”

Đường Đa Lệnh nhăn lông mày, giờ cũng không phải là lúc thảo luận xem da mặt của ai dày, “A Hoa, vừa rồi ngươi và Kim đại ca nói gì ở bên ngoài vậy? Hắn không hoài nghi ngươi chứ?” Y nhớ rõ lúc Hoa Tương Dung và Kim Đao Sai đứng ở ngoài cửa ra vào, không khí giữa hai người hình như có chút không hài hòa.

Hoa Tương Dung lại mỉm cười, “Không có gì, chỉ là hi vọng Kim môn chủ có thể quản lý thuộc hạ của hắn thật tốt, để tránh sau này lại xảy ra chuyện thế này nữa. Lời nói của ta hoàn toàn phù hợp với thân phận của ta lúc đó, ta nghĩ Kim môn chủ chắc không hoài nghi gì. Trước kia, tuy ta và hắn có đối mặt một lần, nhưng khi đó ta che mặt, cũng không nói gì nhiều, hắn không thể nhận ra ta đâu.”

Đường Đa Lệnh nhẹ nhàng thở ra, “Chuyện này thật sự chỉ là một hiểu lầm, trước đó Kim đại ca hoàn toàn không biết. Hắn đã cam đoan với ta sau này sẽ không vậy nữa. Hắn cũng cam đoan sẽ giải thích với Phương gia, miễn cho họ vì chuyện của Phương tiểu thư mà giận lây sang chúng ta.”

“Đương nhiên, ta biết các ngươi không sợ Phương gia, nhưng hôm nay nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.” Đường Đa Lệnh cẩn thận nhìn nhanh qua sắc mặc của Hoa Tương Dung. Không biết vì sao, y không sợ chọc Ngọc Liên Hoàn giận, nhưng lại sợ chọc Hoa Tương Dung giận.

“Ta hiểu ý của ngươi. Bắt cóc Phương tiểu thư hoàn toàn là biện pháp tạm thời mà thôi, nhưng nếu chúng ta trực tiếp tới thăm nhân vật quan trọng như thế càng dễ lộ ra sơ hở, cho nên đành phải thế. A Đường, ngươi cũng đừng trách ta và A Ngọc lòng dạ hẹp hòi, tâm tư của chúng ta với ngươi, ngươi cũng hiểu, vừa nghĩ tới Kim Đao Sai có thể làm ngươi… Ây, ngươi nói sao lòng của chúng ta có thể yên tâm?” Hoa Tương Dung có chút đau lòng.

Đường Đa Lệnh cúi đầu áy náy, “Ta hiểu mà…” Giữa tình nhân sao có thể không ghen mấy chuyện này đây? A, y với hắn là tình nhân sao chứ?

“Tuy chúng ta không vui khi thấy ngươi và nam nhân hoặc nữ nhân khác thân thiết, nhưng chúng ta… Ít nhất ta tuyệt đối không vì vậy mà tổn thương ngươi, vì ta hi vọng ngươi có thể thật sự hạnh phúc, mặc kệ người kia là A Ngọc hay là Kim Đao Sai…” Giọng của Hoa Tương Dung càng nói càng nhỏ.

Đường Đa Lệnh vội vàng khoát tay, “Giữa ta và Kim đại cả thật sự chỉ là quan hệ bạn bè. Được rồi, ta thừa nhận, đường chủ kia của Thừa Thiên Môn thật sự muốn kết hợp ta và Kim đại ca, nhưng Kim đại ca cả một cọng tóc gáy của ta cũng không chạm vào. Còn phần nhét ***g heo ngâm nước kia, đó chẳng qua là nói nhảm thôi, ta cũng không nghĩ các ngươi xấu xa như vậy. “Nhưng y thật không ngờ Hoa Tương Dung cũng hiểu yêu là cho đi chứ không phải là luôn luôn giành lấy.

Hoa Tương Dung lại cười cười, “Ta đây đương nhiên biết rõ. A Đường là người ta quan tâm nhất trên đời mà.” Hắc hắc, xem ra Kim Đao Sai cũng biết điều. Bất quá, người nọ đúng là ngu xuẩn, làm gì có đạo lý thịt đến miệng rồi lại không ăn.

Mặt Đường Đa Lệnh đỏ lên, đang muốn khiêm tốn vài câu, đột nhiên nhớ tới Hoa Tương Dung trên đời này vô thân vô cố* chỉ có một đống kẻ thù, mình thật sự có thể là người hắn quan tâm nhất.

*Vô thân vô cố: không có người thân, không có quê hương

Nghĩ tới đây, trong lòng Đường Đa Lệnh đau xót, đưa tay vỗ vỗ hắn, nói: “Kỳ thật ta cũng giống ngươi, cũng lẻ loi một mình vậy, thậm chí còn tệ hơn, vì chỉ có ngươi và A Ngọc biết rõ ta rốt cuộc là ai. Có thể nói các ngươi cũng là người đối xử tốt nhất với ta trên đời này, cho nên ta cũng sẽ dùng hết khả năng đối xử thật tốt với các ngươi.”

Hoa Tương Dung không nói thêm gì, mà kéo cái tay Đường Đa Lệnh vỗ hắn tới trước mặt, cầm chặt trong tay mình. Ai, hắn sợ vậy đó, ai đối xử tốt với A Đường, A Đường cũng muốn đáp lại như vậy, Kim Đao Sai kia chẳng phải còn hi vọng sao?

Bị Hoa Tương Dung cầm tay mình như cầm một bảo bối quý giá nào đó, Đường Đa Lệnh có chút mất tự nhiên, “Hắc hắc, ta đi xem A Ngọc nha.”

Hoa Tương Dung nghe lời này liền buông tay y ra, “Sao muốn đi xem hắn?”

“Hắn cũng vì muốn tốt cho ta, nhưng ta lại nói mấy lời nhảm nhí đó, không phải nên đi xin lỗi hắn sao?” Đường Đa Lệnh nhìn mảnh vỡ trên nền nhà, trong lòng có chút đau nhức.

“Ta đã nói rồi, hắn giờ cứ như nữ nhân vậy, không vừa ý, không dỗ dành là hắn lại tức giận. Nhưng ngươi cũng không thể luôn làm vừa lòng hắn, dỗ dành hắn, cứ tiếp tục vậy, hắn chẳng phải là bị ngươi sủng đến coi trời bằng vung sao chứ?”

“Nhưng mà…”

“Ngươi đừng để ý tới hắn, lơ hắn một thời gian ngắn, hắn đương nhiên sẽ quay lại tìm ngươi.” Hoa Tương Dung cười lạnh hai tiếng, “Trừ phi tình ý của hắn đối với ngươi không sâu như vậy.”

“Ấy, sao vậy được? Ta nói, A Ngọc cũng chỉ nhỏ hơn ngươi một tuổi, sao có tính trẻ con thế?” Đường Đa Lệnh cũng không dám nói tính đàn bà vậy.

“Hừ, sao có thể so ta với hắn? Hắn là con cháu quan lại, từ nhỏ đã được nuông chiều, không phải đã quen được người ta dỗ dành sao?” Trên mặt Hoa Tương Dung lộ ra một tia phẫn hận.

“Đúng vậy, tính tình của một người và trải nghiệm cuộc sống rất có quan hệ với nhau.” Đường Đa Lệnh không thấy vẻ mặt vừa rồi của Hoa Tương Dung, chỉ thấy may mắn là Ngọc Liên Hoàn không biến thành như vậy vì mấy năm làm tiểu thụ.

“So với Kim đại ca của ngươi, tính tình của ta cũng rất tệ.” Hắn biết rõ trên giang hồ, rất nhiều người đã ví von hắn như một con rắn độc tàn nhẫn âm hiểm.

“Không tệ, không tệ. Hoàn cảnh của Triêu Thiên các như vậy, phải có chút thủ đoạn mới có thể bảo vệ mình, ngươi cũng là bị ép thành như vậy. Hơn nữa, có thể từ một tên lính nhỏ trở thành người đứng đầu ở đó, không phải là ai cũng có thể làm được, ta thật sự rất bội phục ngươi.”

Nếu như y có thể có một phần mười thủ đoạn của Hoa Tương Dung, y sẽ không phải là một nhân viên nhà nước nhỏ nhoi cả một cô bạn gái cũng giữ không nổi rồi.

Hơn nữa, dựa vào trí thông minh và tài năng của Hoa Tương Dung, nếu hắn có thể phát triển trong một môi trường như Kim Đao Sai, trên đời chắc sẽ mất đi một ông chủ sát thủ âm trầm, mà có thêm một thiếu hiệp thiếu niên tiêu sái rồi.

“Nói thật chứ?”

“Nói thật. Đương nhiên, lợi dụng chút thủ đoạn đó để bảo vệ mình thì không có gì đáng trách, nhưng chủ động hại người thì không được tốt lắm.” Đường Đa Lệnh nhớ tới chuyện Hoa Tương Dung đã làm với Ngọc Liên Hoàn, cùng với lúc mới vừa quen biết đã sai mình đi trộm tiền, còn giết người, trong lòng vẫn bay lên một luồng khí lạnh.

Hoa Tương Dung rốt cuộc nở nụ cười, sau đó nhìn Đường Đa Lệnh nói: “Hại người để bảo vệ A Đường cũng không có gì đáng trách nhỉ.” Dù A Đường nói không tốt, hắn cũng phải làm như vậy.

“A, cái này hả, làm vừa đủ là được rồi…” Đường Đa Lệnh xấu hổ, hóa ra y cũng chỉ là một tiểu nhân ‘người không vì mình trời tru đất diệt’.

“Ha ha, A Đường ngươi thật sự là đáng yêu quá đi!” Nếu nói hắn là một tên tiểu nhân thật sự, Kim Đao Sai kia là một ngụy quân tử, thì A Đường chính là một tên ngụy tiểu nhân ngốc nghếch.

Đường Đa Lệnh hắc hắc cười, cũng đứng lên.

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Đi xem A Ngọc.”

Hoa Tương Dung thu khuôn mặt tươi cười lại, “Ta không phải mới vừa nói sao, không cần để ý tới hắn, chuyện qua rồi là tốt lên thôi.”

“Ai, ta cũng không phải sợ hắn không chịu tha thứ cho ta, chỉ là, ngẫm lại chuyện hôm nay ta cũng có chút không đúng, nên xin lỗi hắn.”

“Ngươi…” Hoa Tương Dung thấy nghi hoặc trong mắt Đường Đa Lệnh, nhanh chóng thu lại bất mãn của mình, đưa ra một nụ cười, “Ngươi nói cũng có lý, vậy ngươi đi đi. Để bức bách Thừa Thiên Môn trả ngươi, hắn cũng giúp không ít.”

Đường Đa Lệnh đi vài bước về phía cửa, sau đó đứng lại, quay đầu nói: “A Hoa, ta biết mâu thuẫn giữa ngươi và A Ngọc không phải dăm ba câu có thể san bằng, nhưng mọi người đã qyết định sau này sống chung cùng nhau, ta vẫn hi vọng các ngươi có thể hòa thuận ở chung. Ừm, quên đi chuyện quá khứ là không dễ, nhưng con người luôn muốn nhìn về phía trước, đi về phía trước.”

“Ta…”

“Ha ha, ta không phải nói ngươi đối xử không tốt với A Ngọc, ta nói là hôm nay thấy các ngươi cùng đi cứu ta, kỳ thật trong lòng ta rất vui.”

Đường Đa Lệnh vừa cười ha ha vừa đi. Hoa Tương Dung nhìn bóng lưng của y, giật mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play