“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Phụ thân ngươi rõ ràng là….” Ngọc Liên Hoàn sững sờ không dám tin. Đường Đa Lệnh cũng không dám tin tưởng, bởi y biết Hoa Tương Dung từ nhỏ đã là cô nhi, mà Ngọc Liên Hoàn lại cùng tuổi với hắn, còn là con cháu quan lại, khi đó làm sao có thể giết người?

Hoa Tương Dung lại cười lạnh nói, “Ta biết ngươi đã sớm quên, nhưng ta thì vĩnh viễn không thể nào quên được. Cha ta bị bắt vào Ngọc phủ, nửa tháng sau khiêng ra đã là một cỗ thi thể. Thế nhưng mãi về sau ta mới biết được, khi phụ thân được thả ra ngoài thì vẫn còn sống, bởi vì ông biết ông không thể chết được…Vậy mà, trên đường ra phủ lại đụng phải ngươi – Ngọc đại công tử, ngươi nhìn thấy phụ thân ta đang hấp hối bị người đặt trên ván gỗ khiêng ra, ngươi đã nói gì, ngươi có nhớ không?”

Ngọc Liên Hoàn không trả lời, hắn đương nhiên không nhớ đã từng gặp phụ thân Hoa Tương Dung, bởi vì cảnh tượng như vậy vào lúc đó ở Ngọc phủ là chuyện rất bình thường, hắn đâu biết người nào là Hoa phụ? Nhưng mà, cho dù không nhớ rõ, hắn cũng có thể đoán ra mình đã nói những gì, bởi vì mỗi khi chứng kiến cảnh ấy, tâm tình của hắn sẽ chỉ có một loại.

“Hắn…Đã nói gì?” Đường Đa Lệnh nhìn vẻ mặt hai người, nhịn không được hỏi.

Hoa Tương Dung cũng đứng dậy, đi về trước hai bước, “Hắn nói, kẻ dơ bẩn như vậy sao vẫn còn có thể sống…Mặc dù bị tra tấn rất nhiều, nhưng phụ thân vẫn không muốn chết, không phải ông không thấy nhục nhã, mà là vì ông không bỏ được ta! Cuối cùng lại chỉ vì ngươi, một câu của đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, khiến ông đương trường phẫn uất thổ huyết mà chết! Ngươi nói, có phải ngươi giết chết cha ta hay không!?”

Hoa Tương Dung càng nói càng kích động, thậm chí lại tiến thêm vài bước, giống như muốn xông qua túm lấy Ngọc Liên Hoàn. Đường Đa Lệnh vội bước lên ôm lấy hắn.

Sắc mặt Ngọc Liên Hoàn trở nên tái nhợt, một mực không nói gì, nhưng hắn biết Hoa Tương Dung nói cũng không ngoa. Tuy hắn không nhớ mình đã khiến ai tức chết, nhưng mỗi khi thấy cảnh ấy, hắn nhất định là có thể nói như vậy.

Quả thật hắn cảm thấy quan hệ giữa nam nhân và nam nhân là trái với thiên lý, dơ bẩn vô cùng, nhưng người kia lại là phụ thân của hắn, hắn không thể ghét ông, cho nên chỉ có thể đem tức giận đổ lên những người hầu hạ phụ thân, bất luận là tự nguyện hay là bị bức bách. Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu tất cả bọn họ đều chết hết, phụ thân của hắn có lẽ sẽ khôi phục bình thường.

“Đối với ngươi mà nói, những người bị ép chịu phụ thân ngươi vũ nhục là dơ bẩn, không xứng sống trên cõi đời này, cho nên ta thề, ta cũng muốn cho ngươi nếm thử tư vị đó. Ha ha, chỉ là ta nghĩ mãi mà vẫn không rõ, kẻ dơ bẩn như ngươi vì cái gì còn muốn sống ở trên đời chứ?”

Hoa Tương Dung vùng vẫy hai cái, nhưng không thể tránh khỏi sự ngăn cản của Đường Đa Lệnh, liền khụy xuống, tựa trên người y. Cho dù là bị người người xa lánh cũng chưa từng suy sụp, vậy mà lúc này đây, khóe mắt hắn lại chảy xuống một giọt nước mắt.

Ngọc Liên Hoàn không khóc, nhưng thần sắc cũng không tốt hơn khóc được bao nhiêu. Hắn có chút vô thố nhìn Đường Đa Lệnh, lại nhìn Hoa Tương Dung trong lòng y, trong nội tâm có vài phần hâm mộ, lại có vài phần ghen ghét.

Đường Đa Lệnh nhìn hai người, lại khẽ thở dài một tiếng, đột nhiên cảm thấy kiếp sống giang hồ cũng chẳng có gì đáng để mơ ước. Rất nhiều người ân oán tình cừu dây dưa không dứt, rất nhiều người lưng đeo gia hận truyền đời truyền kiếp, đem những nam tử vĩ đại vốn nên có một sự nghiệp lững lẫy này dày vò đến sống không bằng chết.

Y hắng giọng một cái, đối Hoa Tương Dung nói: “Kỳ thật, những việc đó đều đã là quá khứ, người ta sống cần phải nhìn về phía trước. Ý của ta là, Ngọc gia hại phụ thân ngươi, nhưng ngươi cũng đã giết rất nhiều người nhà họ, thù kia xem như đã báo.”

Y quay sang Ngọc Liên Hoàn nói: “Ngọc huynh đệ, ngươi tuy phải chịu vài năm khuất nhục, nhưng việc gì cũng có căn nguyên của nó, hơn nữa ngươi đã ép Hoa các chủ phải bỏ chạy khỏi Triêu Thiên các, hận này cũng nên giải đi thôi.”

Hai người đều ngẩng đầu nhìn y, hỉ nộ khó phân biệt.

Đường Đa Lệnh có chút khẩn trương, lại hắng giọng nói tiếp: “Làm như ta nói đi, hai người các ngươi còn đấu đến đấu đi như thế cũng không phải cách, cho dù giết được đối phương thì sao? Người thân của các ngươi cũng không thể sống lại? Chẳng thà hiện tại chấm dứt, từ nay về sau không liên quan gì đến nhau, mỗi người sống cuộc sống của mình, cưới vợ sinh con, kéo dài hương khói, đây mới là điều người thân của các ngươi muốn nhìn đến nhất a.”

“Cưới vợ sinh con? Ha ha….” Ngọc Liên Hoàn cười lạnh hai tiếng. “Phế nhân như ta, còn có thể cưới vợ sinh con?”

Hắn vốn nên có tiền đồ rộng mở, lại bị Hoa Tương Dung phá hủy, bảo hắn sao có thể không hận? Nhưng Đường Đa Lệnh nói cũng không sai, mọi việc đều có căn nguyên, nếu như không phải phụ thân hắn hoang *** vô độ, hủy hoại gia đình Hoa Tương Dung, hắn sao sẽ rơi vào tình cảnh ngày hôm nay?

“Ngươi như thế nào lại là một phế nhân? Ngươi là một thế hệ nhân tài, từng hưởng giáo dưỡng tốt đẹp, có võ công, còn có thể phối chế rất nhiều độc dược, người như vậy trên đời có được bao nhiêu? Về phần những việc trong quá khứ, một đại nam nhân gánh được thì cũng bỏ được, quên nó đi không phải là được rồi sao?” Đường Đa Lệnh tận tình khuyên nhủ, y thậm chí còn hy vọng hai người này có thể bỏ cả mối thù với Hạ Cô Phong, bình bình an an qua hết nửa đời còn lại.

Hoa Tương Dung đột nhiên đẩy Đường Đa Lệnh ra, đi sang một bên, sau đó nói: “A Đường, nể mặt ngươi, ta hứa với ngươi, chỉ cần Ngọc Liên Hoàn không có ý định giết ta, ta cũng sẽ không giết hắn.”

Ngọc Liên Hoàn ngẩn người, lập tức đáp trả: “Hừ, chỉ cần ngươi không tìm ta gây sự, ta mới mặc kệ ngươi.”

Đường Đa Lệnh mừng rỡ, “Thế mới đúng chứ! Từ nay về sau mọi người cho dù không làm được bằng hữu, cũng có thể tường an vô sự, qua hai năm lấy một lão bà xinh xắn, sinh một đứa nhỏ đáng yêu, như vậy chẳng phải rất hạnh phúc ư!”

Đường Đa Lệnh bất chợt cảm thấy xuyên qua đến cổ đại cũng không phải không có lợi, thời đại này nữ nhân nào dám tùy ý hồng hạnh xuất tường a. Chỉ cần đem hai mỹ nam tử mỹ đến thiên oán người nộ này ra phố, không lo không tìm thấy nữ nhân ôn nhu hiền lành hơn Quyên Tử.

“Ha ha, A Đường, không ngờ ngươi lại ngây thơ đến thế nha.” Hoa Tương Dung cười nói, “Người như chúng ta vốn dĩ không thể nào có một cuộc sống bình thản được, hơn nữa ta cũng không muốn. Ngươi biết không? Ta thích quãng thời gian ở Triêu Thiên các, âm mưu quỷ kế, đao quang kiếm ảnh, sống như vậy mới là thú vị.”

Hai mắt Ngọc Liên Hoàn cũng sáng ngời: “Không sai, thắng làm vua, thua làm giặc, giang hồ, quan trường đều giống như nhau, kẻ chân chính có bản lĩnh nên ra sức đánh cược một lần. Hạ Cô Phong tính cái gì? Chỉ cần chúng ta còn sống, thì nhất định có thể diệt trừ hắn.”

Hoa Tương Dung nhìn hắn, khóe miệng giương lên: “Ngọc Liên Hoàn, không bằng chúng ta so xem ai có thể diệt trừ Hạ Cô Phong trước.”

Ngọc Liên Hoàn cũng hớn hở nói: “Được! Để xem độc dược của ta hơn, hay là võ công của ngươi hơn.” Như thế sẽ thú vị hơn nhiều so với liên thủ.

Tâm tình Đường Đa Lệnh phút chốc trầm xuống. Y cùng với hai người này từ đầu đến giờ có thể nói là đồng sinh đồng tử, nhưng hiện tại mới phát hiện giữa bọn họ luôn có một khoảng cách rất lớn, khoảng cách về quan niệm cách nhau có lẽ tới mấy ngàn năm, y nguyên bản không nên đi cùng bọn họ.

“Đã vậy sáng mai chúng ta liền mỗi người đi một ngả thôi. Con ngựa này coi như tặng cho ngươi.” Hoa Tương Dung ra vẻ hào phóng, hắn thực tình rất muốn trải nghiệm cảm giác được cưỡi ngựa cùng Đường Đa Lệnh.

Ngọc Liên Hoàn trộm liếc Đường Đa Lệnh, chỉ thấy y cúi đầu không nói một lời, cũng không thấy rõ thần sắc trên mặt y, không khỏi có chút thất vọng.

“Được rồi, vậy đa tạ đại lễ của Hoa các chủ.” Ngọc Liên Hoàn không có cách nào khác cự tuyệt, võ công của hắn thấp kém, trên người lại không có tiền, không có ngựa thật sự sẽ không thể trốn khỏi sự truy đuổi của Triêu Thiên các.

Đường Đa Lệnh lại bất ngờ ngẩng đầu lên, “Hoa các chủ, ngươi đem ít bạc phân cho Ngọc huynh đệ a, mình hắn một người, không có lộ phí sao được?”

“Không cho!”

“Không cần!”

Hai người trăm miệng một lời kêu lên. Ngọc Liên Hoàn nói xong nhìn biểu tình giật mình sửng sốt của Đường Đa Lệnh, đáy lòng cảm thấy ấm áp, ôn nhu nói: “A Đường ngươi không cần lo lắng cho ta, chút chuyện nhỏ đó ta có thể tự giải quyết.”

Hoa Tương Dung thì có điểm hối hận, bởi vì hắn vô tình làm Đường Đa Lệnh đồng tình thiên hướng Ngọc Liên Hoàn, nhưng lúc này hối hận cũng vô ích, huống chi Ngọc Liên Hoàn cũng chắc chắn sẽ không cần bạc của hắn.

“….Ngày mai vào thành ăn bữa cơm chia tay rồi hãy đi a, chúng ta dầu gì cũng là….cùng chung hoạn nạn….” Đường Đa Lệnh hơi do dự nói.

“Được được!” Hoa Tương Dung lập tức giành trước hồi đáp, Ngọc Liên Hoàn đương nhiên cũng sẽ không từ chối.

Giữa trưa ngày thứ hai, ba người cưỡi ngựa vào thành trấn, tìm một khách *** vắng vẻ nghỉ tạm. Dàn xếp xong, Đường Đa Lệnh nói muốn đến chợ mua thêm một con ngựa, nhưng hai người lo mình lộ mặt sẽ kéo đến phiền toái không cần thiết, nên đành phải để y đi một mình.

Kỳ thật Đường Đa Lệnh không phải muốn đi chợ, mà là hiệu cầm đồ. Y vụng trộm tìm tiểu nhị trong *** hỏi đường đi, không bao lâu đã đứng trước cửa hiệu lớn nhất thành.

Sờ sờ bọc nhỏ trong ngực, Đường Đa Lệnh cảm khái nói thầm: “Thật sự phải làm như vậy sao?” Y quả thật chán ghét giang hồ ân oán, chỉ muốn sống cuộc sống an bình trước kia. Nhưng vừa nghĩ tới từ giờ trở đi sẽ chỉ có bản thân chơ vơ giữa thế giới xa lạ, nội tâm lại có chút luyến tiếc. Có điều đến tột cùng là luyến tiếc ai, y cũng không rõ ràng lắm.

Móc thứ đó từ trong ngực ra, nghĩ nghĩ, năm trăm lượng bạc a. Bất kể như thế nào, cứ cầm nó đổi bạc trước đi, nếu không mang bên mình cũng rất vướng víu.

“Tiểu tặc chết tiệt, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Đường Đa Lệnh đốn giác gió xẹt qua tai, theo bản năng dịch sang bên, một thân ảnh nhỏ gầy chạy vội mà qua. Y vừa thở dài một hơi, còn chưa kịp may mắn tránh khỏi một kiếp, đã bị người tông mạnh từ sau lưng, bọc nhỏ trong tay vút một tiếng văng ra.

Choang một tiếng, ngọc phật vỡ nát trên đất, trái tim Đường Đa Lệnh cơ hồ cũng vỡ nát theo.

Mười vạn nhân dân tệ a!

“Ai nha, mau tránh ra!” Người ở sau lưng đẩy ra Đường Đa Lệnh còn đang ngây ngẩn, vội vàng chạy về trước.

Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, Đường Đa Lệnh tức khắc đã túm được tay người nọ, kêu lên: “Muốn chạy? Đâu dễ vậy!”

“Ai, ngươi làm gì chứ? Mau buông bản tiểu thư!”

Đường Đa Lệnh cẩn thận xem xét, thì ra người bị y bắt là một đại cô nương tướng mạo xinh đẹp, quần áo hoa lệ, chính đang mày liễu dựng thẳng, mắt hạnh trợn lên nhìn mình, bởi vì cánh tay trắng nõn như tuyết của nàng đã bị y giữ chặt.

Đường Đa Lệnh vốn chịu tư tưởng của thế kỷ 21, sẽ không quan tâm tới nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, huống chi cô gái này còn làm vỡ ngọc phật y tân tân khổ khổ dùng nửa cái mông đổi lấy a.

“Ta gì chứ? Ngươi trước tiên vẫn nên nghĩ nghĩ xem mình đã làm gì đi! Ngươi làm vỡ đồ của ta còn muốn chạy, ta không bắt ngươi sao được?”

“Ngươi….” Cô nương kia vốn định quát mắng, nhưng thấy ngọc phật vỡ thành vài mảnh trên đất, khí thế liền yếu xuống, “Ta là vì đuổi theo tên trộm mới đụng phải ngươi mà.”

“Ta không quan tâm ngươi đang đuổi cái gì, ngươi làm vỡ đồ của ta, phải đền cho ta!” Đường Đa Lệnh đau lòng a, đâu còn bận tâm đến phong độ nam nhân, thương hương tiếc ngọc gì nữa.

“Hừ, chưa thấy qua nam nhân nào thô lỗ như ngươi, đền thì đền, có gì đâu chứ? Ngươi như thế nào còn nắm tay ta?” Cô nương kia vặn vẹo tay, cư nhiên không thể giãy ra, trong lòng cả kinh, nam nhân xấu xí trước mắt này không ngờ lại là kẻ có võ.

Đường Đa Lệnh giơ tay còn lại lên, xòe ra nói: “Năm trăm lượng bạc, một tay giao tiền, một tay thả người.”

“Hứ, không phải là năm trăm lượng sao, ta….” Cô nương kia đột nhiên khựng lại, năm trăm lượng đối với nhà nàng xác thực không tính là gì, nhưng hiện tại trên người nàng lấy đâu ra năm trăm lượng?

“Không có tiền? Không có tiền ngươi cũng đừng nghĩ chạy!” Đường Đa Lệnh nóng nảy, lực tay tăng lên, khiến cô nương kia oa oa kêu to.

“Vị huynh đài này, nam nữ thụ thụ bất thân, xin cứ tạm thời thả cô nương ấy ra a.” Một bàn tay vỗ nhẹ lên bả vai Đường Đa Lệnh, một cổ khí lực nhu hòa chui vào cơ thể, suýt nữa chấn khai tay y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play