Phong Thính Vũ để mặc cho hắn ôm, hai mắt luôn luôn khuyết thiếu tình cảm giờ khép hờ, ẩn ẩn có thể thấy nơi đó thủy quang liễm diễm, lại như nguyệt quang mông lung mê người.

Triệu Tiểu Lâu trong lúc vô ý ngẩng đầu thấy được, cả người chấn động, càng châm thêm tâm hoả.

Hai người tất cả y phục đều đã thoát.

Triệu Tiểu Lâu say rượu ngoại ý muốn ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Phong Thính Vũ, cẩn thận, tỉ mỉ như vuốt ve bảo bối trong lòng. Hai tay linh hoạt mơn trớn từng tấc từng tấc trên da thịt Phong Thính Vũ, khẽ hôn nhẹ xuống, bất tri bất giác di dần xuống dưới thân hắn.

Nơi đó đã bán kiều lên, Triệu Tiểu Lâu sờ sờ, ẩn ẩn có chút không biết phải làm sao. Có lẽ là do uống rượu, nên hắn không biết nơi đó chính là nan kham, ngược lại còn tò mò vuốt ve thử.

Phong Thính Vũ thở sâu một cái, bắt lấy tay hắn. Triệu Tiểu Lâu cũng không quan tâm, chậm rãi vuốt phẳng lên. Phong Thính Vũ dần dần buông tay, nhắm mắt hưởng thụ thứ xúc cảm xa lạ đang trỗi dậy.

Triệu Tiểu Lâu động tác tuy chưa thuần thục, nhưng rất có kiên nhẫn, cuối cùng thật sự làm cho Phong Thính Vũ phóng thích.

“A…” Phong Thính Vũ cúi đầu, thở dốc lợi hại.

Quả nhiên thực kỳ diệu.

Triệu Tiểu Lâu khó chịu cọ cọ y, mơ mơ màng màng duỗi tay lướt dọc theo ngọc hành về phía sau.

Triệu Tiểu Lâu tuy là danh gia công tử, nhưng người tuổi trẻ khí thịnh, không tránh khỏi cũng giống như các thiếu niên công tử đồng lứa, lén lút trưởng bối xem phong lưu tiểu thuyết, nhiều ít cũng biết chút chuyện đông cung. Hơn nữa hắn cơ hồ còn có kinh nghiệm một lần, liền mạnh dạn vói vào một ngón tay, trừu sáp.

Hắn say đến hồ đồ, cũng không biết mình đang làm gì, chỉ biết cuối cùng kiềm chế không được, nâng chân Phong Thính Vũ lên, thô lỗ đem phân thân mình đi vào. Phong Thính Vũ nơi đó lại hỏa nhiệt, Triệu Tiểu Lâu đầu óc hoàn toàn mơ màng, chỉ cảm thấy thần hồn càng lúc càng điên đảo, thoải mái khôn kể, hắn phát lực khởi hai chân trừu sáp càng bạo.

“Ôi…” Phong Thính Vũ nhíu nhíu mày, cũng may y có kinh nghiệm lần trước, cố gắng thả lỏng mình. Hơn nữa mới vừa rồi Triệu Tiểu Lâu vuốt ve rất thoải mái, phía sau cũng không đến nỗi khó chịu.

Triệu Tiểu Lâu mới bắt đầu còn có chút lỗ mãng, không đầu không đuôi loạn động, sau dần dần do cảm giác tình thú kéo đến, động tác cũng ôn nhu trở lại.

Hắn lần trước là do tẩu hỏa nhập ma, bị dược tính kích thích, đến nỗi tâm trí mê đảo, làm những chuyện như vậy ngay cả chính mình còn không có ấn tượng, lần này tuy là say rượu tình thú tràn dâng, nhưng trong lòng còn sót lại ý thức hoan hảo. Hắn lại là người ôn nhu, theo bản năng vẫn muốn làm người dưới thân cũng có thể thoải mái, cho nên cực lực dịu dàng lấy lòng đối phương.

Hắn hữu lực luật động, Phong Thính Vũ rất nhanh cảm nhận thứ xúc cảm nhộn nhạo xa lạ chậm rãi xâm lấn cơ thể.

Phong Thính Vũ dần dần không kềm chế được, hơn nữa Triệu Tiểu Lâu ngẫu nhiên chạm tới nơi sâu kín nhất trong thân thể, cảm giác run rẩy lạ lẫm làm cho y thần trí mê mang, thân thể vừa đau vừa thoải mái. Y hơi hơi nhíu mi, cắn lấy môi dưới, ngẩng đầu trông thấy Triệu Tiểu Lâu biểu tình say mê, chợt trong lòng mềm nhũn, tựa hồ có cái gì như băng lạnh đang tan chảy.

“Ách…” Phong Thính Vũ rốt cục theo khóe môi hừ nhẹ, trong cơ thể giống như sắp bốc hỏa, mơ hồ cảm giác sắp đạt cao trào. Y đối *** cực độ xa lạ, khoái cảm khó diễn tả này làm cho y không biết phải làm sao, tâm không ngừng phiêu động, bỗng nhiên hạ thân truyền đến cảm giác ấm áp, ngọc hành đứng thẳng không ngờ bị Triệu Tiểu Lâu cầm lấy.

Triệu Tiểu Lâu lần này hoàn toàn không biết mình đang làm gì nữa, trong tiềm thức chính là muốn lấy lòng Phong Thính Vũ, bởi vậy liền giúp y an ủi. Phong Thính Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, đem rên rỉ chưa kịp thốt ra nuốt về nơi cổ họng, chỉ còn hơi thở dồn dập, tùy ý hai tay Triệu Tiểu Lâu khơi mào hỏa nhiệt…

Ánh trăng mềm nhẹ chiếu vào, giống như phủ một tầng sương màu bạc.

Phong Thính Vũ nằm trên giường, toàn thân trần trụi, vậy mà y hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác hàn khí trên đỉnh núi, nghiêng đầu lại nhìn đến ánh trăng trên mặt đất không biết đang suy nghĩ gì.

Bỗng nhiên người bên cạnh giật giật, Phong Thính Vũ quay đầu, nhìn Triệu Tiểu Lâu như con mèo nhỏ dụi dụi, một tay cuộn trước ngực mình, một tay đặt trên lưng y, còn có một chân khoát lên trên đùi y.

Phong Thính Vũ tĩnh tĩnh, nhẹ nhàng đẩy Triệu Tiểu Lâu bên hông xuống, định ngồi lên.

Triệu Tiểu Lâu hướng y lại dụi dụi, cảm thấy mỹ mãn lầu bầu vài tiếng. Cái tiếng này trong cổ họng giống như tiếng càu nhàu, thiệt giống như một con mèo nhỏ.

Phong Thính Vũ lẳng lặng nhìn hắn, đáy mắt chảy qua nhất mạt ôn nhu.

Triệu Tiểu Lâu khi tỉnh lại sắc trời đã gần sáng. Hắn đầu nặng nề, cả người cũng vựng vựng khó chịu, ôm chăn lăn lộn, bỗng nhiên cảm giác có thứ gì không đúng, hắn lập tức mở to hai mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là Phong Thính Vũ trầm tĩnh ngủ bên cạnh, nhất thời hắn như đang giữa trời nắng mà bị sét đánh trúng, choáng váng.

Hắn trừng mắt nhìn, lại một lần trừng mắt nhìn. Phong Thính Vũ bỗng nhiên giương đôi mắt hướng hắn trông lại, lúc này tinh thần hắn mới vừa kịp quay trở về.

“A, ngươi…” Miệng hắn phát ra thanh âm ngắt quãng, vẻ mặt chấn kinh quá độ.

Phong Thính Vũ lẳng lặng nói: “Ta muốn đứng lên.” Nói xong chậm rãi rút ra cánh tay bị Triệu Tiểu Lâu đè ép một đêm, ngồi dậy, sau đó mặc quần áo đâu vào đấy, xem như vô sự đi ra khỏi phòng.

Triệu Tiểu Lâu hóa đá nằm úp sấp trên giường, đêm qua xảy ra chuyện gì không nói mà minh. Hắn sắc mặt tái nhợt, đầu quay cuồng, trước mắt nếu có cái lỗ, hắn nhất định không chút do dự chui xuống.

Hắn mặc lại quần áo trong nơm nớp lo sợ, thu thập phòng ốc tử tế, cước bộ hư nhuyễn đi mà giống như lơ lững bay ra khỏi phòng. Đến hậu viện, đã thấy Phong Thính Vũ cứ theo lệ thường luyện kiếm.

Thiên ạ —— mau làm cho ta chết đi! Triệu Tiểu Lâu thống khổ ngồi chồm hổm trên mặt đất.

“Tiểu Lâu, sớm a.” Hạ Thảo trên mặt còn vẻ say rượu chưa tỉnh đi tới. (tên ác ôn gây chuyện =.=!)

Triệu Tiểu Lâu phút chốc ngẩng đầu, hai mắt hồng hồng trừng trừng nhìn hắn.

Hạ Thảo hoảng sợ, có chút tỉnh táo lại, nói: “Làm sao vậy? Đêm qua uống nhiều quá hả?”

Triệu Tiểu Lâu chỉ trừng mắt thôi, không thèm nói. (không dám nói a!)

Hạ Thảo buồn bực nói: “Đêm qua xin lỗi ngươi. Hôm nay ta muốn xuống núi vì việc hậu sự phụ thân, trên núi còn phiền toái ngươi chiếu cố tông chủ một thời gian ngắn.”

“Cái gì?” Triệu Tiểu Lâu kinh hãi. Trên núi liền chỉ còn hắn cùng Phong Thính Vũ hai người? Không nên không nên, quá nguy hiểm rồi!

Kỳ quái chính là, Triệu Tiểu Lâu cũng không dám nghĩ Phong Thính Vũ có tức giận đem mình chặt làm trăm tám chục mảnh hay không. Hắn thực lo lắng cùng Phong Thính Vũ cô nam quả… quả nam đơn đơn độc độc ở chung, có điểm nguy hiểm.

Hạ Thảo tất nhiên không biết tâm tư hắn, cũng không phát hiện cái gì khác thường. Phong Thính Vũ luyện kiếm trở về thì hướng y xin chỉ thị, mang theo tâm tình trầm trọng hạ sơn.

Hắn đi lần này thiệt khổ cho Triệu Tiểu Lâu. Phong Thính Vũ tính cách không giống thường nhân, hoàn toàn không thể lấy hành vi thường nhân đối y phán đoán được. Phát sinh sự tình này, là một nam nhân lẽ nào chịu ủy khuất bỏ qua?

Triệu Tiểu Lâu lại càng không thể hiểu được, vì cái gì đêm qua Phong Thính Vũ không đẩy mình ra? Lấy võ công của y chế phục mình, căn bản chỉ là một bữa ăn sáng, như thế nào mặc kệ mình muốn làm gì thì làm?

Hắn lại không biết Phong Thính Vũ vốn là tự bế, hết thảy tùy tâm, làm việc không có nguyên nhân, y thích ai thì chính là thích, chán ghét ai thì chính là chán ghét. Mười hai tuổi bởi vì đột nhiên muốn nhìn mặt trời mọc, trốn đi đến hơn… ba năm, rốt cục luyện thành thần kiếm, nhưng cũng làm cho thần minh giáo loạn nhào.

Triệu Tiểu Lâu khổ sở lo lắng một ngày cũng muốn không rõ, rốt cục quyết định đi qua chỗ Phong Thính Vũ hảo hảo nói chuyện. Vô luận kết quả như thế nào, mình làm những chuyện như vậy thì phải gánh vác trách nhiệm.

Triệu Tiểu Lâu xuất ra dũng khí nam tử hán, quyết định dũng cảm đối mặt, ai ngờ còn chưa tìm được Phong Thính Vũ, đã bị một người bắt được.

“A a a —— ngươi, ngươi, ngươi là ai?”

“Tiểu tử kia, ngươi là ai?” Người nọ mang theo Triệu Tiểu Lâu, rất giống mang theo một con thỏ con.

Triệu Tiểu Lâu hoảng sợ đến cực điểm. Người này như từ trên trời giáng xuống, một thân huyền y trắng bệch như tuyết, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc dưới ánh trăng lại thêm sáng lên, quỷ dị như vậy không khỏi làm cho người ta sợ hãi.

“Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Bổn tọa hỏi ngươi mà. Tiểu tử kia, ngươi từ chỗ nào đến?”

Triệu Tiểu Lâu nghe hắn ngữ khí thản nhiên, con ngươi song tinh qua khoảng hở trên mặt nạ lóe ra nghi hoặc, không khỏi đáp: “Ta, ta, ta họ Triệu, từ dưới chân núi đến.”

“Họ Triệu?” Người nọ tựa hồ nhíu nhíu mày, thả hắn ra, hướng vào phía trong viện lao đi.

“A a a —— phóng ta?——” Triệu Tiểu Lâu đột nhiên bị động tác hắn làm cho càng thêm cả kinh thét chói tai.

Bỗng nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, một đạo thân ảnh màu trắng nhanh chóng xuất hiện, gió bên tai nổi lên từng trận, tiếng động tay áo tung bay hỗn loạn. Đợi hắn phục hồi tinh thần, hai chân đã rơi xuống đất, lắc lắc người đứng bên cạnh Phong Thính Vũ.

Hắc y nhân kia đứng đối diện, ngữ khí nghe không ra vui hay giận, chỉ thản nhiên nói: “Đại ca, mấy ngày không thấy, cũng không biết ngươi trên núi nuôi một con tiểu bạch thố kỳ quái như vậy.”

Phong Thính Vũ vẫn là vô diện biểu tình, không nói gì, lại đem Triệu Tiểu Lâu hộ sau người.

Hắc y nhân kia dáng người cao ngất, tú lệ như tùng, trên người cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng Phong Thính Vũ cực kỳ tương tự. Bên dưới mặt nạ con ngươi sắc lợi hại như thiểm điện.

Hắn liếc mắt quét hai người một cái, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, nói: “Đại ca, còn tưởng rằng Hạ Thảo không ở bên cạnh, ngươi trên núi tịch mịch lạnh lẽo, cũng không nghĩ là ta sai lầm rồi.”

Phong Thính Vũ rốt cục mở miệng: “Ngươi tới có chuyện gì?”

Người nọ tay áo vân đạm phong khinh, cười nhạt nói: “Vô sự thì không thể tới nhìn ngươi sao? Chúng ta dù sao cũng là thân huynh đệ.”

Phong Thính Vũ cũng không để ý đến hắn, thúc thúc Triệu Tiểu Lâu hướng vào phía trong viện. Người nọ thấy thế, con ngươi chợt lóe, cảm thấy đại kỳ quái, chậm rãi theo phía sau.

Triệu Tiểu Lâu vẫn hoảng sợ vốn chưa định thần, nhưng ít nhiều đã đoán được thân phận người này, đại khái đó là thần minh giáo giáo chủ Phong Văn Tuyết mà Hạ Thảo nhiều lần nhắc tới.

Nghe nói thần minh giáo giáo quy nghiêm nghị, đại giáo chủ có thể nói chân diện mục kỳ nhân, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, đều là nhân vật trên giang hồ địa vị quan trọng.

Khí thế này của Phong Văn Tuyết làm cho người ta khiếp sợ, Triệu Tiểu Lâu đối hắn cũng không ngoại lệ, không biết hắn như thế nào đột nhiên lên núi, hơn nữa đối với mình gọi “Tiểu tử kia” “Tiểu bạch thố”, sớm coi mình thành sủng vật.

Phong Thính Vũ dắt Triệu Tiểu Lâu đi vào nội viện, trước thạch bàn ngồi xuống, đối hắn nói: “Ngươi trở về phòng đi.”

Triệu Tiểu Lâu như trút được gánh nặng, đang muốn bước đi, Phong Văn Tuyết lại thi nhiên đi tới, đối diện Phong Thính Vũ ngồi xuống, nói: “Tiểu bạch thố, đi cấp cho bổn tọa bầu rượu.”

Triệu Tiểu Lâu chần chờ chưa định, Phong Thính Vũ đã nói: “Hắn không là nô tài của ta.”

“Nga? Kia là như thế nào?” Phong Văn Tuyết cười nói.

“Cho nên hắn không hầu hạ ngươi!”

Lời nói chưa xong, Triệu Tiểu Lâu chỉ nghe “Oanh ——” một tiếng, thạch bàn đã vỡ thành hai mảnh. Vừa ngẩng đầu, giữa không trung một đen một trắng, đã đánh thành một mảng.

Triệu Tiểu Lâu choáng váng. Hắn không rõ hai huynh đệ này như thế nào nói chưa được hai câu liền lao đến đánh nhau? Hơn nữa động thủ không lưu tình chút nào, sao lại thế này a?

Hắn tuy rằng luyện 《 Ôn ngọc tâm kinh 》, nhưng võ công thấp kém, căn bản không thể nhìn ra chiêu thức của hai người bọn họ. Chỉ cảm thấy một đen một trắng, một trắng một đen tối sầm, trước mắt càng không ngừng lóe qua lóe lại.

Hoa viên tiếng gió rít gào, cây cối run bần bật, thế mà ngay cả một mảnh lá cây cũng không rơi xuống. Trừ bỏ thạch bàn ngã xuống đất văng tung tóe, nhất phương chỉ có hàn khí thỉnh thoảng đánh tới, người không biết chuyện chỉ sợ nghĩ đây thật là tiên nhân hạ phàm.

Hai người kia đấu một lát, đột nhiên nhất tề phóng người lên, càng đánh càng lui về sau hậu sơn.

Triệu Tiểu Lâu kinh hãi, vội vàng đuổi theo. Đợi hắn chạy đến phía sau núi, chỉ thấy trên mặt hồ một tiên tử áo trắng tóc đen bừng bừng, một người hắc y tóc trắng giống như yêu mỵ, càng đáng càng hứng khởi.

Phong Thính Vũ trường kiếm trong tay đã phát ra âm thanh soàn soạt, ngân quang lóe ra, chiêu chiêu tuy tao nhã mà tàn nhẫn. Phong Văn Tuyết sắc long tiên vun vút, trên mặt nước gợn sóng như ngân châu, khí thế làm cho người ta sợ hãi.

Triệu Tiểu Lâu lần đầu tiên xem cảnh này, cũng không nhìn ra ai chiếm thượng phong, khẩn trương há miệng, không ngừng đuổi theo thân ảnh màu trắng.

Đột nhiên hắc y nhân chiêu thức thu lại, long tiên hướng Triệu Tiểu Lâu bất ngờ đánh tới, Bạch y nhân lập tức thân hình bay vút qua, cầm kiếm đỡ lấy.

Như thế qua vài chiêu, Triệu Tiểu Lâu mới kịp phản ứng, hắc y nhân lại lấy mình làm tấm mộc mà đánh, không khỏi trong lòng mắng to đê tiện, hướng tiểu ốc chạy đến.

Hắn lúc ấy một lòng thầm nghĩ không thể liên lụy Phong Thính Vũ, hoàn toàn không lưu ý ven hồ tảng đá lớn lởm chởm, đột nhiên chân loạng choạng, ngã nhào trên đất.

Bạch y nhân cả kinh, mặc cho phía sau đang truy kích, lập tức dùng tốc độ cực nhanh hướng hắn lao đến.

Triệu Tiểu Lâu gấp đến độ há mồm hô to: “Không thể ——” đã thấy Phong Thính Vũ vốn đang bước vội đến đột nhiên dừng lại, thu tay trở về.

“Có sao không?” Phong Thính Vũ thanh âm tuy rằng vẫn là bình tĩnh, nhưng trong lời nói cũng không thể giấu hết sự quan tâm.

Hắn kéo Triệu Tiểu Lâu, nhìn trước nhìn sau một chút xem hắn có bị thương hay không. Ai ngờ Triệu Tiểu Lâu không để ý chân đau, một tay túm lấy y kéo ra phía sau, tức giận trừng mắt từng bước đến gần Hắc y nhân.

Phong Văn Tuyết đi đến phía trước hai người bọn họ, thu roi đứng đó. Thấy Triệu Tiểu Lâu hành động lạ lùng, không khỏi ánh mắt lóe ra tinh ý, khóe miệng nhếch nhẹ.

Hắn còn chưa kịp mở miệng nói câu nào, đã thấy Triệu Tiểu Lâu hộ lấy Phong Thính Vũ, chỉ vào hắn thở phì phì kêu to: “Ngươi đê tiện! Ngươi vô sỉ! Ta không để cho ngươi khi dễ hắn!”

Lời này vừa ra khỏi miệng, Phong Thính Vũ cùng Phong Văn Tuyết nhất tề sửng sốt.

Phong Văn Tuyết một cái chớp mắt, lập tức cười ha hả, coi như nghe phải chuyện buồn cười nhất từ trước đến giờ.

Triệu Tiểu Lâu tức giận đến thần tình đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Phong Văn Tuyết cười đến đau thắt lưng một lúc lâu, mới dừng lại nói: “Vừa rồi rõ ràng là y ra tay trước, hơn nữa kỷ so với ta đại, công phu so với ta cao, ngươi sao không nói là y khi dễ ta?”

Phong Văn Tuyết cũng không ngại thừa nhận Phong Thính Vũ so với mình lợi hại hơn. Dù sao Phong Thính Vũ giống “con quái vật ” như vậy, thần minh giáo bọn họ hai trăm năm qua cũng chỉ có hai “con”.

Triệu Tiểu Lâu tuy nhìn không ra bọn họ ai lợi hại hơn, nhưng vừa rồi đúng là Phong Thính Vũ ra tay trước, nhất thời không khỏi nghẹn lời.

Hắn mặt đỏ, nắm chặt tay Phong Thính Vũ, nghẹn một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Kia, đó cũng là ngươi nói năng lỗ mãng trước. Sau lại nói quân tử động thủ quang minh chính đại, ngươi còn dùng người khác làm tấm chắn, tính cái gì anh hùng hảo hán!”

Phong Văn Tuyết mím môi, nghiêm mặt nói: “Bổn tọa vốn không phải là quân tử gì, lại càng không muốn làm hảo hán. Luận võ chính là một loại bạo lực, không nói thủ đoạn, chỉ cầu thắng bại, càng không tính quang minh chính đại!”

“Ngươi, ngươi…” Triệu Tiểu Lâu nói không lại hắn, lại bị khí thế của hắn áp đảo, không khỏi nắm càng chặt tay Phong Thính Vũ, trong lòng bàn tay điên cuồng túa ra mồ hôi.

Phong Thính Vũ vẫn cúi đầu sững sờ nhìn chằm chằm nơi Triệu Tiểu Lâu cầm, đột nhiên phát giác chủ nhân của bàn tay kia nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Hắn giương mắt thấy đệ đệ cố sức trêu tức Tiểu Lâu, liền mở miệng nói: “Tốt, vào nhà.” Nói xong lôi Triệu Tiểu Lâu đi vào.

Phong Văn Tuyết nhìn hành động của huynh trưởng, trong mắt hiện lên dị sắc, chậm rì rì đi theo phía sau, cười thầm.

Có ý tứ a có ý tứ a, chẳng lẽ khối băng sơn cũng có một ngày động tình?

Hậu viện bàn ghế đá đã vỡ, ba người đi tới tiền thính, Phong Thính Vũ đẩy Triệu Tiểu Lâu ra hàng hiên: “Ngươi đi ngủ đi.”

Ai ngờ Triệu Tiểu Lâu ưỡn ngực, nói: “Không được! Ta không đi!” Nói xong hướng bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong Văn Tuyết, lại đối Phong Thính Vũ nói: “Ta muốn ở đây cùng ngươi!”

Phong Văn Tuyết cười nhẹ: “Đại ca, ngươi từ nơi này tìm được con thỏ đáng yêu như vậy? Bổn tọa thật tò mò.”

Triệu Tiểu Lâu thần sắc không tỏ vẻ hờn giận. Phong Thính Vũ thản nhiên nhíu mi: “Ngươi có chuyện gì cứ nói đi.”

Phong Văn Tuyết phiêu qua hai người bọn họ liếc mắt một cái, không hề dài dòng, nói: “Hảo, ta đây đã nói. Ngày mười tháng bảy, thỉnh đại ca xuống núi một chuyến.”

“… Vẫn chưa đến nửa năm.”

“Việc này khẩn cấp, đại ca thân là tông chủ, làm phiền đi một chuyến.”

Phong Thính Vũ nhíu mi không nói, bỗng nhiên đưa tay phất ra.

Chưởng phong vừa xuất, Triệu Tiểu Lâu nhất thời trước mắt biến thành màu đen, ngã xuống. Phong Thính Vũ đưa hắn đỡ lấy, nói: “Ta đưa hắn trở về phòng trước.”

Phong Văn Tuyết vẫn không ngăn cản, yên lặng chờ y trở về, mới hỏi nói: “Đại ca, ngươi cùng hắn quan hệ gì?”

Phong Thính Vũ im lặng không trả lời.

Phong Thính Vũ vòng vo hai vòng, Phong Văn Tuyết bỗng nhiên cười khẽ: “Ngươi đã khai?”

Phong Thính Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như phải, liền gật đầu.

Phong Văn Tuyết hiển nhiên không nghĩ y lại thừa nhận, ngược lại một phen ngốc lăng.

Phong Thính Vũ đợi một lúc lâu, thấy hắn không có phản ứng, thoáng không kiên nhẫn nói: “Nói mau.”

Phong Văn Tuyết nhất thời không còn quan tâm việc chính sự. Đối với quan hệ của Phong Thính Vũ cùng thiếu niên kia, hắn thật là tò mò tới cực điểm a. Bất quá dù sao vẫn là việc trong giáo trọng yếu.

“Hộ Pháp bỏ mình, đại ca biết chưa.”

Phong Thính Vũ gật gật đầu.

Hộ Pháp là cha của hai huynh đệ Đông Trùng, Hạ Thảo. Hạ Thảo vì việc phụ vong xuống núi, Đông Trùng là tiểu tư bên người Phong Văn Tuyết, hôm nay không đi theo lên núi, chắc là cùng đệ đệ theo lo liệu hậu sự cho tròn hiếu đạo với phụ thân.

Phong Văn Tuyết nói: “Ngày gần đây trên giang hồ mới xuất hiện một môn phái, danh gọi Hắc phong, phái trung đệ tử tàn sát, ra tay tàn nhẫn, không từ thủ đoạn nào, trên giang hồ đã có rất nhiều môn phái hủy diệt trong tay bọn họ. Mấy ngày nay bọn họ theo dõi giáo Giang Nam ta. Cũng là theo ý ta, phái  Hộ Pháp cùng Trần trưởng lão đi xử lý, nhưng đều hao tổn.”

Phong Văn Tuyết nói tới đây, thần sắc ủ dột, sát khí xoay quanh mình.

Phong Thính Vũ không vì khí thế của hắn mà động, vững vàng ngồi chỗ kia.

Phong Văn Tuyết cũng không hổ là một đại nhân vật, chỉ sau một cái chớp mắt, liền thu liễm khí thế, tiếp tục bình tĩnh nói: “Đại ca từng nghe nói Hắc ma chưởng?”

Phong Thính Vũ nghĩ nghĩ, gật gật đầu.

Phong Văn Tuyết nói: “Hắc ma chưởng chính là ba mươi năm trước tà giáo đệ nhất cuồng ma Thạch Lệ Hải tuyệt kỹ sáng chế, hắn lấy chưởng tung hoành thiên hạ, nhất thời không người địch nổi. Hậu Thiếu Lâm, Vũ Đương nam Thiên môn cùng giang hồ Bạch đạo dưới sự dẫn dắt của Vu Tung Sơn sau một trận tử chiến làm hắn trọng thương, lạc nhai bỏ mình, Hắc ma chưởng liền về sau thất truyền. Bất quá hôm nay, nó lại tái xuất giang hồ.”

Phong Thính Vũ đã có chút hiểu được, ánh mắt như dò hỏi.

Phong Văn Tuyết gật gật đầu, nói: “Không tồi, ta kiểm tra miệng vết thương Hộ Pháp cùng Trần trưởng lão rồi, đúng thật là do Hắc ma chưởng. Trần trưởng lão ngày đó lập tức bị mất mạng, Hộ Pháp trở về còn chống đỡ được mấy ngày, cuối cùng vẫn cứu không nổi. Xem miệng vết thương, người luyện công phu này còn chưa tới tầng cuối cùng, bất quá chỉ đủ để hoành bá trên giang hồ.”

Phong Thính Vũ ngón tay dừng trên chuôi kiếm, khẽ nhúc nhích.

Phong Văn Tuyết từ trong ngực lấy ra chỉ tiên màu vàng, khinh phiêu phiêu về phía Phong Thính Vũ đưa đi.

Phong Thính Vũ vừa thấy chỉ có mấy tự:

Ngày mười tháng bảy, võ lâm bất động tĩnh, giang hồ chính nghĩa, vọng võ lâm đồng đạo cùng hợp lực, bao vây tiễu trừ Hắc phong phái.

Chỉ tiên là của nam Thiên môn môn chủ Nam Cung Thương.

Hắn thản nhiên nói: “Ngươi muốn ta tham gia?”

Phong Văn Tuyết cười khẽ: “Không.” Hắn mặt trầm như nước, một đôi con ngươi thanh nhợt nhạt đảo qua huynh trưởng, trầm giọng nói: “Tham gia bao vây tiễu trừ chính là bổn tọa! Thỉnh tông chủ đến thần minh giáo tổng đà ngày mười tháng bảy, cùng giáo chúng hợp lực thủ giáo, tiêu diệt Hắc phong phái!”

Phong Thính Vũ vẻ mặt khẽ nhúc nhích: “Điệu hổ ly sơn?”

“Không tồi!” Phong Văn Tuyết cười lạnh, “Hắc phong phái ngay từ đầu mục tiêu tựa hồ chính là bản giáo. Nam Thiên môn quảng phát anh hùng thiếp rộng khắp, ngày mười tháng bảy bao vây tiễu trừ, bọn chúng như thế nào không biết? Bổn tọa đã thiết hạ mưu kế, chỉ chờ bọn Hắc phong kia trúng kế chui đầu vô lưới!”

Hắn nói tới đây, khí thế đại thịnh, hai mắt sáng ngời hữu thần, bước đi thong thả hai bước, mỉm cười nói: “Đến lúc đó bổn tọa đem những kẻ tinh anh của bổn giáo lưu lại, Phong tông chủ dẫn dắt, ứng đối đợt đánh lén của Hắc phong phái, vọng tông chủ đừng để cho bổn tọa thất vọng.”

Phong Thính Vũ trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Khả có nắm chắc? Ngươi, dù sao cũng là bản giáo giáo chủ, chỉ mang ít ỏi mấy người, không sợ có gì ngoài ý muốn?”

Y rất ít nói nhiều lời như thế. Thực lực Thần minh giáo y phi thường rõ ràng, huống chi võ công của y đã là thiên hạ đệ nhất, ứng đối hắc phong phái đánh lén không có gì đáng tính, nhưng Phong Văn Tuyết là thân đệ đệ y, thân là huynh trưởng, y vẫn lo lắng.

“Không cần lo lắng, bổn tọa tự nắm chắc!” Phong Văn Tuyết Nghịch phong đại pháp đã luyện tới tầng thứ chín, trừ bỏ hai tầng cuối cùng vô hình thắng hữu hình cùng khứ hồi nguyên trạng, thiên hạ đã ít có địch thủ.

Phong Thính Vũ nghe hắn nói như vậy, liền gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Phong Văn Tuyết đi rồi, Phong Thính Vũ đi vào phòng Triệu Tiểu Lâu, thấy hắn ngã xuống giường say giấc nồng, trong cổ họng còn phát ra thanh âm vù vù, không khỏi cảm thấy kỳ quái: điểm thụy huyệt còn có thể ngáy a?

Y càng nhìn Triệu Tiểu Lâu càng cảm thấy đáng yêu, thật chẳng khác chi con thỏ nhỏ non non, nghĩ đến đây, không khỏi vươn tay ra, sờ sờ mặt hắn, dừng trong chốc lát, lại nhéo nhéo, sau đó ngẫm lại, thấy kỳ kỳ.

Triệu Tiểu Lâu ngủ mơ nhíu nhíu mày, cánh mũi thẳng tắp như bạch ngọc hít hít.

Phong Thính Vũ nhìn hắn, không khỏi mỉm cười, dần dần xuất thần.

Y lớn đến tuổi này, chưa từng có người nào đem y hộ sau người, chỉ vào đối phương kêu to: “Ta không cho ngươi khi dễ hắn!”

Võ công của y thiên hạ đệ nhất, mười hai tuổi ít có địch thủ, khi còn bé tính cách phong bế, nhưng là con thần minh giáo chủ, cũng không người nào dám khi dễ y. Hôm nay trãi qua thể nghiệm này, thực là giống như cuộc đời bình thường đang đến.

Phong Thính Vũ tuy rằng từ nhỏ tính tình nhạt nhẽo, so với thường nhân khuyết thiếu thất tình lục dục, nhưng cũng không phải là người vô tâm.

Vô luận bao nhiêu năm sau, mỗi khi y nhớ lại đêm này Triệu Tiểu Lâu đem mình hộ sau người, vẫn có thể cảm giác ngực một cỗ ấm áp, chậm rãi lan tỏa.

Một người thường không có võ công như vậy, không biết dũng khí là từ đâu tới, dám đối với đệ đệ tà ma nhà y rống to?

Phong Thính Vũ lại cười, cảm thấy thập phần bất khả tư nghị.

Sáng sớm khi…tỉnh lại, Triệu Tiểu Lâu có chút mơ hồ, tia nắng ban mai soi vào bên trong ẩn ẩn thấy một người ngồi ngay ngắn trên giường. Hắn trừng mắt nhìn một lúc lâu, đột nhiên hoàn hồn, ngồi dậy một chút, há mồm nói: “Hắn không có khi dễ ngươi?”

Phong Thính Vũ lắc lắc đầu.

“Các ngươi không đánh nhau?”

Phong Thính Vũ lại lắc lắc đầu.

Triệu Tiểu Lâu lắc lắc đầu, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng: “Ta như thế nào ngủ vậy? Thật vô dụng… A! Đúng rồi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Phong Thính Vũ nhìn hắn, nói: “Ta muốn ở trong này.”

Thật đúng là câu trả lời quá mức vượt xa chuẩn mực của Phong Thính Vũ.

Triệu Tiểu Lâu ngốc luôn. Sau một lúc lâu, chợt nhớ tới: “Ngươi còn chưa ăn điểm tâm? Ta đi làm!” Nói xong nhảy xuống giường, vội vàng mang hài chạy ra ngoài.

Phong Thính Vũ theo thường lệ về hậu viện luyện kiếm. Y hôm nay so với bình thường chậm một canh giờ, tinh thần không yên. Đây là do hắn nhớ tới từ khi luyện kiếm đến giờ chưa bao giờ có chuyện này.

Điểm tâm, Phong Thính Vũ yên lặng dùng cơm, lại đến phiên Triệu Tiểu Lâu không yên lòng.

Triệu Tiểu Lâu thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn y, vài lần há mồm muốn nói gì đó, lại sợ hãi nuốt vào. Cái loại biểu tình cẩn trọng muốn nói không dám lại nhịn thì không được làm bộ dáng hắn thập phần đáng yêu.

Rốt cục, Phong Thính Vũ dùng xong đồ ăn sáng, buông bát, thẳng nhìn hắn.

Triệu Tiểu Lâu hiểu hắn chờ mình nói chuyện, liền run rẩy sờ sờ cạnh bàn, ho nhẹ một tiếng, sau đó lại khụ thêm một tiếng, chậm rãi mở miệng nói: “Phong tông chủ, đêm đó, đêm đó… Chúng ta, chúng ta… Cái kia, cái kia…”

Hắn khẩn trương nói cũng nói không nổi, cũng may Phong Thính Vũ luôn luôn có tính nhẫn nại, cũng không thúc giục hắn.

“Ta, ta… Ngươi, ngươi… Chúng ta, chúng ta…”

Triệu Tiểu Lâu từ không diễn thành ý dài dòng nửa ngày, rốt cục mình cũng không còn nhẫn nại, mãnh liệt hút khí một cái cho tinh thần hăng hái nói: “Ta sai lầm rồi! Ngươi muốn đánh muốn giết tùy tiện! Ta sẽ có trách nhiệm!”

Lời nói bật thốt lên, mình cũng tự thấy tràn ngập nam tử khí khái, không yên cùng bất an vừa rồi đều không cánh mà bay, ánh mắt nhắm lại, đĩnh khởi trong ngực, hiên ngang lẫm liệt. (má ơi)

Hắn đợi một lúc lâu, lại cảm thấy quái thế nào còn không nghe trả lời, không khỏi kỳ lạ mở mắt ra, đã thấy Phong Thính Vũ nhìn hắn còn kỳ quái hơn. Vẻ mặt kia rõ ràng đang hỏi: ta vì sao phải đánh ngươi giết ngươi?

Triệu Tiểu Lâu chân tay luống cuống, bối rối giải thích: “Ta đêm đó làm như vậy, là, là sai… Ta không nên như vậy đối với ngươi, tuy rằng ta uống rượu … Không đúng! Không được lấy cớ uống rượu! Chính là uống rượu cũng không nên làm như vậy! Tóm lại… Ngươi hẳn là rất tức giận! Ngươi hẳn là tức giận mới đúng!”

Triệu Tiểu Lâu giống như sợ y không hiểu, còn dùng lực gật mạnh đầu.

Phong Thính Vũ thản nhiên nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ta không tức giận.”

Triệu Tiểu Lâu mở lớn cái miệng nhỏ nhắn.

Hắn nghĩ tới ngàn vạn khả năng, thậm chí đã nghĩ tới Phong Thính Vũ đem hắn từ trên đỉnh Tam Tuyệt ném xuống, không nghĩ tới y bình thản như nước hồ nhẹ nhàng bâng quơ  nói một câu “Ta không tức giận”.

Phong Thính Vũ nếu nói như vậy, chính là thật sự nghĩ như vậy. Y tuy rằng trước kia chưa bao giờ trải qua tình cảnh đó, nhưng cũng biết nam nữ hoan ái chính là nhân chi thường tình, chỉ bất quá y xem nhẹ đó là nam nữ, không phải nam nam.

Thần minh giáo tu luyện bí công, một khi luyện tới lục tầng liền không thể cùng nữ tử hoan hảo, chỉ có thể cùng nam nhân tiết dục. Đệ đệ của y Phong Văn Tuyết hậu cung  nuôi nhiều nam sủng, y cũng hiểu là chuyện cực kỳ đương nhiên.

Bất quá nghe Triệu Tiểu Lâu nói “không nên”, “không nên”, lại nói cái gì phải có trách nhiệm, chắc là bởi vì bọn họ trong lúc đó chưa có danh phận a?

Phong Thính Vũ nghĩ đến đây, trong lòng giật giật.

Chính y là không cần, bất quá Triệu Tiểu Lâu sinh ra dòng dõi thư hương, biết thư thức chi lễ, chắc là để ý, thật cảm thấy có chút thẹn đối với hắn.

Phong Thính Vũ nghĩ nghĩ, cởi xuống từ chuôi của thanh trường kiếm luôn mang bên hông một khối thanh ngọc, đưa tới trên tay Triệu Tiểu Lâu, nói: “Này cho ngươi.”

Triệu Tiểu Lâu vẫn ngốc lăng, theo bản năng nhận lấy, không biết y có ý gì.

Phong Thính Vũ trên người hắn nhìn quét qua một vòng, tầm mắt rơi xuống thanh sáo ngọc theo hắn vạt áo đang lộ ra phân nửa, nói: “Này, cho ta.”

“Ân?” Triệu Tiểu Lâu lấy ra thanh sáo ngọc, nghi hoặc nhìn y: “Ngươi thích? Kia, kia tặng cho ngươi.”

Này sáo ngọc là vật hắn cực thích, lễ vật sinh nhật hắn tám tuổi, tỷ tỷ, tỷ phu đưa cho hắn, tuy rằng cảm thấy không muốn đưa, nhưng Phong Thính Vũ nếu nói muốn, mình lại giữ thứ y đưa, cự tuyệt tự nhiên đương nhiên nói không nên lời, lưu luyến liền nhanh chóng qua đi.

Phong Thính Vũ tiếp nhận sáo ngọc, cầm trong tay nhìn thật kỹ, thận trọng cất vào trong ngực.

Triệu Tiểu Lâu thấy y đem đồ vật cất giữ cẩn thận như thế, bất giác trên mặt có chút nóng lên, lễ thượng vãng lai, cũng nhanh đem mảnh ngọc tuệ y đưa cho cất trong ngực, còn vỗ vỗ một cách trịnh trọng.

Phong Thính Vũ tựa hồ rất vừa lòng, tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu tình gì. Y đứng dậy, ngồi xếp bằng trên giường.

Triệu Tiểu Lâu biết đây là ý hắn bắt đầu muốn luyện công, vội vàng thu thập chén dĩa, rời khỏi  phòng.

Hắn hồ đồ hướng Phong Thính Vũ thỉnh tội, lại hồ đồ  thu nhận đồ vật, cũng tặng lại đồ vật, thanh âm thở dài cân nhắc một ngày, cũng không thể hiểu được là chuyện gì đang xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play