Đi vào căn phòng của mình trước kia, Mạc Ức đợi sau khi Lưu Hoài Diệp buông hắn xuống chưa nhìn những người khác trong phòng, chính là cẩn thận chạm vào bài trí bên trong. Nhiều năm như vậy, đồ đạc của hắn đều vẫn được giữ nguyên trạng, mặc dù rất ít khi quay về nhà chính, nhưng người trong thôn trang vẫn là cẩn thận bảo quản tất cả mọi thứ của hắn.

Lưu Hoài Diệp, Lam Khuyết Dương, Trì Tuấn, Ngô Trác Quần, Trương Chính cùng mấy lão phó có chút bất an nhìn Bạch Tang Vận. Trên mặt người nọ không phải loại tình cảm vui sướng sau khi trở về, mà là loại tình cảm tựa như sắp phải rời xa.

“Khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Bỗng nhiên, Mạc Ức vốn chỉ là có chút ho nhẹ lại không ngừng ho khan dữ dội.

Đầu tiên Lưu Hoài Diệp vội vàng tiến lên nghĩ muốn giúp Bạch Tang Vận thuận thuận khí, kết quả sau khi thấy tay Bạch Tang Vận che miệng, sợ hãi kinh hô lên tiếng: “Tang Vận! Ngươi làm sao vậy?!” Những người khác vừa nghe, sợ tới mức xông tới, vừa thấy, sắc mặt đều biến đổi.

“Ca!” Lam Khuyết Dương ôm cơ thể Bạch Tang Vận có phần bất ổn đến bên giường, bắt đầu bắt mạch cho hắn, sau đó, y kinh hoàng nhìn ca, “Ca… Ngươi sao lại trúng độc?!”

“Tang Vận?!” Lưu Hoài Diệp nghe vậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

“Hoàng thượng! Bạch chủ tử!”

“Hoàng thượng!”

“Chủ tử?!”

Trong phòng nhất thời náo loạn.

“Khụ khụ…” Mạc Ức nắm tay rút lại, nghiêng đầu, cự tuyệt uống giải độc hoàn mà Lam Khuyết Dương đưa tới bên miệng.

“Gọi ta ‘Mạc Ức’ đi, Bạch Tang Vận ba năm trước đã chết rồi.” Ngồi ở trên giường, Mạc Ức đối với chuyện chính mình trúng độc không hề thấy kỳ quái, độc này vốn là hắn hạ cho chính mình, “Hôm nay gọi các ngươi đến, chính là muốn chấm dứt chuyện giữa ta và các ngươi.”

“Ca… Ngươi muốn làm gì cũng được, trước tiên uống thuốc được chứ?” Lam Khuyết Dương nửa quỳ ở bên giường khẩn cầu, độc đã vào đến tâm mạch, nếu không dùng thuốc giải, đại ca hắn đây… Lam Khuyết Dương không dám nghĩ tiếp.

Mạc Ức lấy tay đẩy tay Lam Khuyết Dương đang giơ thuốc ra, sau khi phân phó những người khác ở trong phòng lui ra ngoài, lãnh đạm nhìn mấy người trong phòng mở miệng nói: “Ta đã từng rất hận các ngươi, hận lừa gạt của các ngươi, hận vô tình của các ngươi…”

“Tang Vận, ngươi hãy nghe ta nói, sự tình không phải như ngươi nghĩ, cũng không phải như bọn Lưu Hoài Đức nói cho ngươi, ngươi trước tiên uống thuốc, uống thuốc xong ta hết thảy đều nói cho ngươi.” Tâm đang chịu đựng vì nghe được lời nói của Bạch Tang Vận mà đau thắt lại, Lưu Hoài Diệp run rẩy kịch liệt đoạt lấy thuốc trong tay Lam Khuyết Dương, đưa đến bên miệng Bạch Tang Vận thấp giọng khẩn cầu.

Mạc Ức vẫn là nghiêng mặt, không chịu uống thuốc, mà nói tiếp: “Khụ khụ… Giờ đây… ta mệt rồi, đã không muốn, cũng không muốn hận nữa.”

“Hoàng thượng…” Một tiếng kêu đó của Mạc Ức, Lưu Hoài Diệp cảm thấy ngực như bị người dùng đao đâm mấy nhát.

“Lam đại nhân, Trì đại nhân, Ngô đại nhân…” Theo từng tiếng gọi của Bạch Tang Vận, những người được gọi tên trên mặt mỗi người lại hiện ra vẻ mặt thống khổ… Người này… chưa bao giờ gọi bọn họ xa lạ như thế.

“Những người trong Bạch gia trang theo ta đến Vận phường kia, mong hoàng thượng cùng chư vị đại nhân có thể niệm ở tình cảm của Mạc Ức trước đây, khụ khụ… khụ… đừng làm khó bọn họ; Bạch gia trang, thì làm phiền hoàng thượng phái người bán thôn trang này lấy tiền, an trí tốt mọi người trong trang, việc này vốn là việc thảo dân nên làm, thế nhưng thời gian hiện tại của thảo dân không còn nhiều, sợ là làm không được…” Mạc Ức lần đầu tiên dùng ngữ khí cung kính với mấy người này, lần đầu tiên ở trước mặt bọn họ tự xưng thảo dân.

“Tang Vận!” Trì Tuấn quỳ gối trước mặt Mạc Ức, “Tang Vận, ta xin ngươi, xin ngươi đem thuốc uống, ngươi muốn đánh, muốn mắng cũng tùy ngươi. Tang Vận, ngươi đừng như vậy, đừng như vậy…” Hai mắt Trì Tuấn khẩn nài như muốn nứt ra, “Tang Vận, chúng ta mặc dù giấu giếm ngươi nhiều việc, nhưng ngươi phải tin tưởng chúng ta, chúng ta căn bản không cố ý tổn thương ngươi.”

“Tang Vận, đem thuốc uống, sự tình căn bản không như bọn chúng nói, Tang Vận! Người giết ngươi năm đó, không phải Khuyết Dương, mà là Lam Dục Dương huynh trưởng sinh đôi của Khuyết Dương; khi hoàng thượng thấy được ngươi, đã hạ lệnh cho người Triêu Thiên giám không được động đến một đầu ngón tay của ngươi; Khuyết Dương lúc trước nhận lệnh đến ám sát người trong võ lâm, kết quả bị đối phương làm cho bị thương, tình cờ gặp ngươi, sau khi người Triêu Thiên giám phát hiện ra thân phận của ngươi, hắn đã thay ngươi trúng một kiếm, vì bảo trụ ngươi hắn mới tiến vào Triêu Thiên giám lấy việc ở gần giám thị ngươi là để được ở bên cạnh ngươi… Tang Vận, tất cả hết thảy đều là Lưu Hoài Đức bọn chúng nói lung tung; để Lam Dục Dương giả mạo Khuyết Dương giết ngươi, cũng là chủ ý của thái thượng hoàng, là vì để cho ngươi tin tất cả đều là sự thực… Tang Vận… Đây mới là thực, ngươi có thể oán chúng ta, hận chúng ta, nhưng đừng coi thân thể của mình là trò đùa. Tang Vận… Đem thuốc uống được chứ…” Ngô Trác Quần rất nhanh nói ra sự thực của năm đó, khóc cầu Bạch Tang Vận uống thuốc.

Mạc Ức kinh ngạc trong chốc lát, nhất nhất nhìn bốn người tri kỉ thâm giao trước kia cũng nhìn kỹ thân đệ Lam Khuyết Dương, từ trong mắt bọn họ, hắn không phát hiện một tia né tránh… Sau đó, Mạc Ức cười, buông khẩu khí mà cười.

“Không phải như thế, vậy thì không thể tốt hơn…” Mạc Ức đưa tay sờ mặt Lam Khuyết Dương, ngữ điệu chứa day dứt mở miệng, “Khuyết Dương, xin lỗi, ca… trách lầm ngươi, để ngươi chịu oan ức, khụ… khụ khụ khụ…”

“Ca…” Lam Khuyết Dương khóc, giữ lại tay ca đang để trên mặt hắn, “Ca, đem thuốc uống.” Mà Mạc Ức lại vẫn là lắc lắc đầu, những người khác lúc này mới kinh sợ phát hiện hắn thật sự không muốn sống thêm.

Mạc Ức nhìn về phía Lưu Hoài Diệp, ánh mắt bắt đầu rời rạc: “Hoài Diệp… Khụ khụ khụ khụ… Ta thật sự mệt rồi… Cơ thể này… quá dơ bẩn, ngươi… khụ khụ… thay ta đem nó… đốt đi…”

“Tang Vận!” Lưu Hoài Diệp cuống quít thả thuốc vào trong miệng, nhai mấy cái hướng về phía miệng Bạch Tang Vận liền đút xuống, dùng lưỡi ra sức mở môi Bạch Tang Vận ra, Lưu Hoài Diệp tuyệt vọng đưa nước thuốc vào.

Lần này, Mạc Ức không có đẩy Lưu Hoài Diệp ra, nước thuốc đắng chát theo đó chảy vào giữa cổ họng, hắn chỉ cảm thấy người trước mắt càng ngày càng mờ nhạt.

“Tang Vận… Đừng dọa ta, ngươi đừng làm ta sợ…” Lưu Hoài Diệp đút hết thuốc vỗ nhẹ mặt Bạch Tang Vận, lệ trong mắt cuối cùng khống chế không được rơi xuống.

“Hoài Diệp… Không phải vậy… thật tốt…” Thanh âm Mạc Ức thấp xuống, khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn, “Ta nguyện… Hồn kiếp này bay ra… không… trải qua… luân hồi…” Lệ từ trong mắt Lưu Hoài Diệp rơi xuống mắt Mạc Ức, hòa với lệ trong mắt hắn chảy xuống từ khóe mắt. Cuối cùng, thanh âm Mạc Ức trở nên nhẹ hẫng, tay hắn đặt trên vai Lưu Hoài Diệp chậm rãi trượt xuống, vô lực rơi xuống bên cạnh, khép lại hai tròng mắt, rơi xuống giọt lệ cuối cùng, Mạc Ức ở trong lòng Lưu Hoài Diệp không còn hô hấp.

“Tang Vận… Tang Vận? Ngươi đừng làm ta sợ… Tỉnh tỉnh… Ta biết ngươi mệt mỏi, nhưng hiện tại ngươi không được ngủ, ta còn có nhiều lời chưa nói cho ngươi mà, Tang Vận?” Lưu Hoài Diệp ôm Mạc Ức run rẩy khẽ gọi, sau đó đặt tay Bạch Tang Vận dần dần lạnh hôn hôn bên môi, “Tang Vận… Tang Vận… Tang Vận, ngươi tỉnh lại, ngươi không bẩn, ngươi một chút cũng không bẩn, bẩn chính là ta, là ta, ta động tình với ngươi, động dục với ngươi, cho nên đưa ngươi tới kinh thành, giữ ngươi ở bên người, là ta… là ta, Tang Vận…” Nói xong, Lưu Hoài Diệp cực kỳ bi thương ngửa đầu hô to: “A a a a… Hại ngươi… Tang Vận a… Tang Vận! Tang Vận! Là ta! Là ta hại ngươi! A…!!”

“Ca… Ngươi không biết võ, Khuyết Dương há có thể để ngươi một mình đến nơi xa như vậy.” Lam Khuyết Dương ngưng mắt nhìn dung nhan ca, lần đầu tiên ở trước mặt ca nở nụ cười, cười đến tuyệt nhiên, cười đến bi thương, nhấc tay, hướng đỉnh đầu mình vỗ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play