“Bạch đại ca…” Thượng Quan Vân lưu luyến không rời ôm Bạch Tang Vận không muốn đi, hôm nay Bạch Tang Vận phải hồi kinh, mà hắn cũng phải trở về.

“Tiểu Vân, chờ Bạch đại ca vô sự sẽ đi Trạch Yên xem ngươi.” Bởi vì hai người kia không cho hắn xuống giường, Bạch Tang Vận chỉ có thể nằm trên giường trấn an Thượng Quan Vân tâm tình suy sụp.

“Bạch đại ca, đây là ngươi nói, không được nuốt lời.” Sợ hai người kia ngăn trở, Thượng Quan Vân vừa nghe lập tức nói.

“Ừ, ta nói.” Không để ý tới bốn đạo ánh mắt oán giận, Bạch Tang Vận nhận lời, “Tiểu Vân, có chuyện gì, liền viết thư cho Bạch đại ca.”

“Vâng…”Canh giờ tới rồi, Thượng Quan Vân từ trên người Bạch Tang Vận đứng lên, hắn thực không muốn trở về.

“Vân.” Vệ Mạnh Hâm tiến lên ôm Thượng Quan Vân, “Bạch hầu gia, ngày nào đó đi Trạch Yên nhất định phải phái người sớm mang thư, Vệ mỗ sẽ đại lễ đón chào.” Bạch Tang Vận cười đáp ứng.

“Trang chủ…” Lôi Bưu sắp cùng đi với Thượng Quan Vân cũng là vạn phần không muốn nhìn Bạch Tang Vận, nghĩ đến phải về, hắn có chút kích động, lại có chút mất mát.

“Bưu Tử, trở về xem thử, nếu ở không quen thì trở lại, nơi này của ta cũng cần ngươi giúp ta làm việc.”

“Dạ, trang chủ.”

Nghe Bạch Tang Vận vừa nói như thế, Lôi Bưu ngây ngô cười, trang chủ còn cần mình. Sau khi lại nói lời từ biệt, Thượng Quan Vân cùng Lôi Bưu không nỡ mà lên xe ngựa.

“Tang Vận, chúng ta cũng nên đi.” Lam Khuyết Dương nói, sau đó cầm một giường chăn quấn kín Bạch Tang Vận, áo bông trên người Bạch Tang Vận ngoại trừ để hắn lộ đầu ra, là bao kín hắn. Ba đứa nhỏ lại càng được cho ăn no, dùng chăn bông bao.

Trong chăn dày, Bạch Tang Vận từ chỗ kẽ hở ra hô hấp, hắn biết mình được Lam Khuyết Dương ôm lên, Lưu Hoài Diệp giữ bên người hắn đề phòng hắn ngã xuống, sau đó khe hở kia đột nhiên bị người đậy lên, hô hấp có chút khó khăn, nhưng chỉ là một hồi rất ngẳn ngủi. Sự lên xuống của cơ thể cho hắn biết mình đang lên xe, sau đó, hắn được thả lên xe có trải đệm thật dày cùng với mấy tầng da thú.

Chăn bị xốc lên, bên trong xe ngựa cực kỳ rộng rãi, ba đứa nhỏ ngủ một bên. Màn xe mặc dù bị nhấc lên, nhưng bên trong xe lại không một tia gió xuyên vào, bởi vì bên ngoài còn có một tầng màn xe bằng vải bông, xe ngựa rộng lớn lại bị phân thành hai chỗ, chính là vì sợ gió xuyên vào. Mà chỗ bên ngoài, là ngồi bà vú cùng ma ma, thứ nhất sẽ không quấy rầy đến mấy người bên trong, thứ hai thuận tiện chăm sóc hoàng tử.

“Đi thôi.” Lưu Hoài Diệp ra lệnh một tiếng, xe ngựa chậm rãi chạy. Bên trong xe ngựa mềm mại, Bạch Tang Vận lại cơ hồ không cảm giác được khó chịu mang đến khi xe ngựa lắc lư. Hắn sắp hồi kinh… Ba lần rời khỏi kinh thành… Lần này, lại thêm mấy tiểu tử kia. Vết thương ở hậu huyệt khiến cho hắn chỉ có thể nằm, ngay cả ngồi dậy cũng rất khó khăn, mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng gì đó, càng đừng nói phải mỗi ngày dùng nước nóng rửa sạch nội huyệt, sợ miệng vết thương bị bẩn. Tuy rằng có rất nhiều khổ sở, nhưng từ đút đồ ăn, mặc y phục đến xoa bóp người, lau rửa, lại đều là hai người này tự mình hầu hạ, ngay cả Lưu Hoài Diệp, cũng không cho phép người ngoài nhúng tay. Nghĩ tới đây, đau đớn của hạ thân dường như cũng không còn.

“Tang Vận.”

Nghe được thanh âm, mạch suy nghĩ của Bạch Tang Vận thu lại. Lưu Hoài Diệp cầm tay hắn nói: “Tang Vận, cám ơn ngươi sinh hạ thái tử cho ta.” Hắn tin tưởng con của Tang Vận chắc chắn sẽ là nhân trung chi long, “Sau này, tụi nhỏ gọi ngươi là cha, gọi ta phụ hoàng, gọi Khuyết Dương phụ vương, được không?”

“Hoài Diệp…” Bạch Tang Vận rất lo lắng nhìn Lưu Hoài Diệp, gọi như vậy, đây không phải là làm rõ quan hệ của bọn họ sao?

“Được không?” Lưu Hoài Diệp vẫn hỏi, Tang Vận chỉ cần trả lời được hay không là được.

Quên đi, hắn con cũng đã sinh, chuyện sau này tùy theo bọn họ đi bận tâm, “Được, gọi như vậy rất thích hợp.” Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương rất cao hứng, người này cuối cùng nghĩ thông suốt một chút, nguyện ý ỷ lại bọn họ.

“Bất quá có chuyện chúng ta vẫn là nên nói trước thì tốt hơn.” Bạch Tang Vận giương mắt, “Đứa nhỏ này yêu thì yêu, nhưng đừng thực sự sủng lên trời, tương lai trở nên giống như những người đó ở kinh thành thì không thể được.” Người chỉ biết ăn uống hưởng lạc, cho dù là nhi tử của hắn hắn cũng không thích.

“Nghe lời ngươi là được.” Lưu Hoài Diệp nhận lời có chút có lệ, Bạch Tang Vận thở dài, xem ra hắn sau này phải làm một người cha nghiêm khắc rồi.

………

Đi được gần một tháng, đoàn người cuối cùng trước khi ba tiểu gia hỏa đầy tháng đã tới kinh thành, Bạch Tang Vận trên đường uống thuốc vẫn trầm trầm, Lưu Hoài Diệp vẫn chưa xuống xe nghĩ ngơi mệnh đoàn xe chạy thẳng tới kinh thành. Xe ngựa dị thường thoải mái, Bạch Tang Vận cùng ba đứa nhỏ mới ra đời mặc dù vẫn ở trên xe, nhưng lại không có cảm giác không thoải mái gì cả.

Vừa tiến kinh, các đại thần sớm đã nhận được tin tức ở cửa thành cung nghênh đã lâu, Lưu Hoài Diệp sau khi xuống xe dặn dò mấy câu liền lên xe, hoàng thượng hồi cung, những người khác cũng lập tức đi theo, chỉ là nhìn xe ngựa thật lớn kia, tâm tư mọi người đều cực kỳ phức tạp, bọn họ biết, trên xe có thái tử của Huệ Diệu, còn có một Bạch Tang Vận làm cho bọn họ không biết nên thế nào đối mặt.

Tiến cung, không để ý ánh mắt khác thường của những người khác, Lưu Hoài Diệp tự mình bế Bạch Tang Vận đang bọc trong chăn bông xuống dưới, cung nữ coi chừng thì cẩn thận ôm đứa nhỏ tiến vào tẩm cung của Lưu Hoài Diệp.

“Hoàng thượng, nô tài trong cung đã sai người mang than củi sưởi ấm qua.” Trương Chính vừa thật nhanh nói, vừa lệnh những cung nhân khác khuân đồ hướng tẩm cung.

“Chuẩn bị nước ấm.” Lưu Hoài Diệp sau khi ôm Bạch Tang Vận vào tẩm cung lập tức phân phó, Lam Khuyết Dương trên tay ôm tam tử bắt đầu tỉnh lại khóc nhỏ giọng dỗ.

Sau khi toàn bộ đều bố trí thỏa đáng, Lưu Hoài Diệp mới thu chăn mền trên người Bạch Tang Vận xuống, đắp cho hắn chăn trên long sàng. “Tang Vận, có chỗ nào khó chịu?” Lưu Hoài Diệp thấy sắc mặt Bạch Tang Vận không tốt, khẩn trương hỏi.

“Không có… Chỉ là ở trên xe quá lâu, bây giờ cảm giác có chút không nỡ.” Bạch Tang Vận xoa xoa đầu cảm giác còn đang lắc lư, giương mắt nhìn trong phòng, thấy được Trương Chính đang khóc ở một bên.

“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng…” Trương Chính cực vui mừng khóc mà quỳ trên mặt đất hô to, những người khác nghe tiếng cũng lập tức quỳ xuống hô to. Hoàng thượng rốt cuộc có con nối dõi, mà Bạch chủ tử cũng bình an sinh hạ hoàng tử, đây thật sự là ông trời phù hộ.

“Truyền ý chỉ của trẫm, ba ngày sau, trẫm muốn ở trong cung làm rượu đầy tháng cho thái tử cùng hai vị thân vương, đến lúc đó đại xá thiên hạ, kinh thành bố thí cháo bảy ngày, mệnh trụ trì Tử Quang tự cầu phúc cho thái tử cùng thân vương, Bạch hầu gia phong Vệ quốc công nhất đẳng, y quan Ngũ Mặc lần này công lao rất nhiều, phong viện thủ Thái Y viện, quan tới nhị phẩm, Cảnh thân vương Lưu Hoài Uyên có công hộ vệ quốc công cùng hoàng tử, phong Cảnh quốc hầu.”

Trưởng tử vừa sinh ra liền được phong làm thái tử, thứ tử cùng tam tử được phong làm thân vương, sắc phong như thế khiến cho người trong thiên hạ đều biết tình yêu của Lưu Hoài Diệp đối với ba nhi tử này, quan trong nhất là, sủng ái đối với nam tử sinh hạ ba đứa nhỏ này — Bạch Tang Vận. Lúc này, đám đại thần cực lực phản đối Bạch Tang Vận vào ở Đông cung cũng không khỏi không im lặng, mẫu dĩ tử quý, lại cũng đồng dạng phụ dĩ tử vinh (1).

“Dạ, hoàng thượng.” Quan văn gian ngoài sau khi nghe được lập tức lĩnh mệnh đi.

Ôm tam tử đã ngừng khóc ngủ đến bên người Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp hôn hai người một cái, “Tang Vận, ngươi trước tiên cùng Tích Tứ của chúng ta ngủ một hồi, một lát ta lau người cho ngươi.”

“Được.” Trở lại trong cung quen thuộc, Bạch Tang Vận nắm cái tay nho nhỏ của con, hạnh phúc nhìn phụ thân của con, ngày này vẫn là hắn chờ đợi.

………

“Chúc mừng Hoàng Thượng hỉ hoạch lân nhi (2).”

“Khuyết Dương, chúc mừng.”

Gian ngoài tẩm cung, Trì Tuấn cùng Ngô Trác Quần thành tâm mừng vì hoàng thượng cùng bạn tốt, khổ tận cam lai, Tang Vận hiện giờ bình an sinh hạ đứa nhỏ, hậu cung thêm ba tiểu gia hỏa, còn có cái gì so với cái này khiến cho người ta cao hứng hơn chứ.

“Trì Tuấn, Trác Quần, trẫm không ở đây mấy tháng, vất vả các ngươi, nếu không có các ngươi trông chừng ở kinh thành, trẫm cùng Khuyết Dương cũng vô pháp an tâm bồi ở bên cạnh Tang Vận.” Ngẫm lại cả đời của mình, mặc dù từng trải qua đủ loại thăng trầm, nhưng so sánh mà nói, đã là vạn phần thuận lợi.

“Hoàng thượng, đây là thuộc bổn phận của bọn thần.” Trì Tuấn cùng Ngô Trác Quần mặc dù ở kinh thành, nhưng bọn họ cũng thời khắc lo lắng cho an nguy của Bạch Tang Vận, bây giờ phụ tử đều bình an, bọn họ cũng có thể hảo hảo uống một chén đi.

Chú thích

(1) mẫu dĩ tử quý: mẹ vì con mà được coi trọng; phụ dĩ tử vinh: cha vì con mà quang vinh 

(2) hỉ hoạch lân nhi: một lời chúc khi có con 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play