Từng luồng nước nóng theo miệng rồng được chạm trổ từ bạch ngọc chảy xuống, ngâm mình bên trong dục trì (1) rộng, Lưu Hoài Diệp giúp Mạc Tang Ức gội đầu. Gội mái tóc dài rồi dùng trâm cài tóc cố định xong, Lưu Hoài Diệp hôn xuống đầu vai Mạc Tang Ức, nói: “Tang Ức, hai ngày nay có gì muốn nói với ta không?”

Mạc Tang Ức vừa nghe, cơ thể nhẹ rung một chút, lập tức mở miệng: “Không có a.”

Lưu Hoài Diệp thở dài, từ phía sau ôm thân mình gầy yếu vào ngực, âm thanh dụ dỗ hỏi: “Tang Ức? Chẳng lẽ là phiền đến ta? Bằng không tại sao có việc cũng không nói cho ta biết?”

“Hoài Diệp…” Mạc Tang Ức nghe vậy có chút bối rối xoay người, “Hoài Diệp, ngươi nói vậy là có ý gì? Ta sao lại phiền ngươi?”

Lưu Hoài Diệp một tay đè ngực Mạc Tang Ức, có chút không vui mà nói: “Không phải sao? Bằng không trong lòng ngươi đây đã có sự, vì sao không nói cho ta biết?”

“Hoài Diệp, ta không sao, chính là… có chút buồn.” Mạc Tang Ức hạ mắt, nghĩ thầm có phải Khuyết Dương nói gì đó hay không.

“Tang Ức, ta biết ngươi đã lâu như vậy, trong lòng ngươi có sự ta sao lại nhìn không ra? Chỉ là ngươi đã không muốn nói, ta cũng sẽ không hỏi ngươi, nhưng hai ngày nay tinh thần ngươi càng ngày càng không tốt, ta sao có thể để ngươi cứ nghĩ ngợi lung tung?” Tựa vào cạnh bể, Lưu Hoài Diệp nhẹ nhàng dùng sức ôm lấy Mạc Tang Ức, để hắn dựa vào người mình.

“Tang Ức, ngươi là người quan trọng nhất đối với ta, có chuyện gì mà không thể nói với ta? Kỳ thực, ngươi không nói, ta cũng có thể tra ra, nhưng ta hi vọng ngươi có thể chính miệng nói cho ta biết. Tang Vận, đối với ta, ngươi không cần giấu giếm bất luận chuyện gì, ngươi chỉ cần tin ta là được.”

Vuốt ve vết sẹo sớm đã nhạt màu sau lưng Mạc Tang Ức, Lưu Hoài Diệp nhìn chăm chú đôi mắt hắn, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu.

“Hoài Diệp… Ta… vì sao có thể gọi thẳng tục danh của ngươi?” Đối với một trong những người nhớ được sau khi tỉnh lại, Mạc Tang Ức vẫn là dứt bỏ băn khoăn mà hỏi.

“Bởi vì ta ngươi vốn đã gọi nhau như thế rồi.” Lưu Hoài Diệp nghĩ tới chuyện gì đó, nở nụ cười, “Ta ngươi đã từng ước định: ‘bất luận ta có thân phận gì, ta ngươi trọn kiếp này đều phải giống như trước, ta gọi ngươi ‘Tang Ức’, ngươi gọi ta ‘Hoài Diệp’, cho dù ta đăng cơ làm hoàng đế, ước định này cũng tuyệt đối không thay đổi.”

“Vậy… Tóc của ta…” Mạc Tang Ức không quên lời nói của những người đó rằng tóc của hắn nếu là màu đen, thì giống Bạch Tang Vận đã chết kia như đúc, hắn… chẳng qua chỉ một thế thân mà thôi.

“Tóc của ngươi trước đây đương nhiên không phải màu trắng, ngươi bị thương, cũng không biết là có chuyện gì, tóc cũng từ từ biến thành màu trắng, nhưng mà khi đó ngươi còn đang hôn mê, vì thế cũng không rõ ràng lắm.” Lưu Hoài Diệp sớm đã biết xảy ra chuyện gì, nói ra một phần sự thật.

“Vậy… ‘Bạch Tang Vận’ kia là ai?” Hỏi đến đây, Mạc Tang Ức chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói lên.

Nhận ra phản ứng của Mạc Tang Ức, Lưu Hoài Diệp trong mắt sâu thoáng tối sầm, sau đó nở nụ cười: “Ha hả, ngươi nha, Tang Ức, nói cho ta biết, vì sao muốn biết hắn là ai vậy?” Xoa nhẹ làn môi không hề đỏ hồng của Mạc Tang Ức, thanh âm Lưu Hoài Diệp thấp xuống.

“… Hoài Diệp… Ta… là thế thân của hắn sao?” Mạc Tang Ức hạ mắt, không dám nhìn biểu tình của Lưu Hoài Diệp, có chút bất an mà hỏi. Ngay sau đó, môi Mạc Tang Ức bị hôn lên, Lưu Hoài Diệp chưa bao giờ đối xử như vậy trước mặt hắn lại hôn lên môi hắn, lực đạo hơi mạnh mẽ buộc Mạc Tang Ức phải mở miệng đón lấy.

“Hoài Diệp…” Có chút kinh hoảng với hành động của Lưu Hoài Diệp, Mạc Tang Ức giãy dụa, đổi lại là sự cướp đoạt càng thêm mãnh liệt của người nọ.

“Ưm…” Thân mình bắt đầu nóng lên, Mạc Tang Ức dần dần vô lực yếu ớt trên người Lưu Hoài Diệp.

Buông người đã có chút động tình ra, Lưu Hoài Diệp cũng không có gì biến đổi mở miệng: “Tang Ức, nhớ kỹ, ngươi không phải thế thân của bất luận kẻ nào, ngươi là người quan trọng nhất trong cuộc đời Lưu Hoài Diệp ta.”

“Hoài Diệp…” Mạc Tang Ức khẽ thở ngẩng đầu nhìn, ở đáy mắt Lưu Hoài Diệp nhìn thấy chính là sự khẳng định, là kiên quyết.

“Tang Ức… Toàn bộ quá khứ, ngoại trừ ta cùng Khuyết Dương ra, ngươi tất cả đều đã quên. Nhưng với ta mà nói, ngươi quên lại không phải là chuyện xấu. Tang Ức, quá khứ, ta không bảo vệ ngươi tốt, mới để ngươi bị thương, sau này, ta muốn khóa ngươi bên người, không lại để ngươi chịu nửa phần thương tổn.” Lưu Hoài Diệp lần này khẽ hôn xuống đôi mắt Mạc Tang Ức vẫn còn tràn ngập nghi hoặc, “Tang Ức, không cần phải lo Bạch Tang Vận là ai, cũng không cần phải nhớ những chuyện mà ngươi đã quên đi, chúng ta bắt đầu lại được chứ?” Thiên hạ không phải không có lời đồn, hắn phải đề phòng hết thảy.

Mạc Tang Ức có chút hỗn loạn, theo như lời nói của Hoài Diệp hắn nghe ra trước đây bản thân hắn nhất định đã từng phát sinh ra một chuyện, mà chuyện này, Hoài Diệp cùng Khuyết Dương cũng không muốn hắn biết, mà hắn lại hoàn toàn quên chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

“Tang Ức, nếu ngươi thật muốn biết, ta bây giờ liền nói cho ngươi.” Lưu Hoài Diệp bỗng nhiên thỏa hiệp mà lui một bước nói.

Cầm lấy tay Lưu Hoài Diệp không tự giác dùng sức, Mạc Tang Ức nhìn chằm chằm Lưu Hoài Diệp, qua hồi lâu có phần thoát lực quay về phía người hắn thấp giọng nói: “Hoài Diệp, nếu ta đã quên, thì thôi, ta… không muốn biết…” Không thể nói rõ vì sao, hắn đột nhiên có chút sợ hãi biết chuyện trước đây, nếu Hoài Diệp cùng Khuyết Dương đã không muốn hắn nhớ lại, vậy hắn vẫn là không biết được rồi.

“Tang Ức… Ngươi có biết tâm nguyện lớn nhất của ta không?” Ôm chặt Mạc Tang Ức, thanh âm Lưu Hoài Diệp hơi khàn.

“Là gì?” Mạc Tang Ức im lìm hỏi.

“Chính là ngươi có thể sống thật tốt, không được chết trước mặt ta.” Dùng lực đạo hận không thể đem người kia thành của mình, ngữ khí Lưu Hoài Diệp tràn ngập mất mát mà lại cảm kích.

“… Hoài Diệp…” Mạc Tang Ức không nghĩ đáp án nghe được lại là như thế, kinh ngạc ngẩng đầu lên. Trong lòng có chút chua chát, lời nói hôm đó nghe được khiến cho hắn cả ngày không yên, không muốn suy đoán nữa, Mạc Tang Ức lấy hết dũng khí hỏi nghi hoặc cuối cùng: “Hoài Diệp… Ta là… nam sủng của ngươi sao?” Mặc dù vẫn không rõ ràng lắm nam sủng rốt cuộc là ý gì, Mạc Tang Ức lại muốn biết chân tướng, vừa rồi Hoài Diệp… vì sao lại hôn hắn… Hắn mặc dù đã quên rất nhiều chuyện, nhưng hắn cũng hiểu được Hoài Diệp không thể làm như vậy với hắn. Dừng ở hai mắt người nọ, Mạc Tang Ức sợ nhìn thấy một tia do dự.

Trong lòng Lưu Hoài Diệp tràn ngập dục vọng giết người, nhưng trên mặt lại cực kỳ bình tĩnh, nghĩ qua một chút, hắn mở miệng nói: “Tang Ức… Nam sủng, chính là những nam tử có nhan sắc, chuyên hầu hạ kẻ khác, giống như nữ tử trong thanh lâu, chỉ có điều bọn họ là loại được dưỡng bên người, vì thế gọi là ‘nam sủng’.” Hôn lên người đang có vẻ mặt kinh ngạc, Lưu Hoài Diệp thở dài nói, “Tang Ức, ngươi nói, ngươi có phải ‘nam sủng’ của ta?”

Mạc Tang Ức đột nhiên có chút không biết thế nào, hắn biết Hoài Diệp đối đãi hắn cũng không phải ý tứ như vậy, nhưng… nhưng Hoài Diệp lại hôn hắn… Vậy… Vậy nên như thế nào giải thích?

“Tang Ức… Ta không phải thích nam sắc… Ngươi nên rõ, bên cạnh ta còn nam tử nào khác?” Dán vào môi Mạc Tang Ức, Lưu Hoài Diệp cúi đầu hỏi.

Vì sự tiến gần của Lưu Hoài Diệp mà Mạc Tang Ức đột nhiên cảm thấy căng thẳng, không dám nói lời nào, sợ vừa nói đã bị người nọ hôn tiếp.

“Tang Ức… Ta muốn hôn ngươi, muốn ôm ngươi, nhưng ngươi nếu không muốn, ta tuyệt đối sẽ không chạm vào ngươi.” Nói xong, Lưu Hoài Diệp liền lui khỏi Mạc Tang Ức, nhưng ánh mắt nhìn Mạc Tang Ức lại như lửa, thiêu người.

Đáy lòng vì sự lui khỏi của người nọ mà có phần mất mát, Mạc Tang Ức không thể nói rõ đây là loại cảm giác gì, nhưng tín nhiệm đối với người này hoàn toàn cho hắn biết chính mình không phải nam sủng gì của bọn họ như lời nói kia… Hoài Diệp… sẽ không đối với một nam sủng như thế để tâm, như thế… kiềm chế…

Bất an trong lòng tan đi, Mạc Tang Ức cảm thấy dị thường mỏi mệt, lại áp sát thân mình vào ngực người nọ tò mò hỏi: “Hoài Diệp… Ngươi vì sao… hôn ta? Ta không phải phi tử của ngươi, cũng không phải nữ tử.”

“Muốn hôn, liền hôn.” Vuốt ve người chủ động dựa vào, trên mặt Lưu Hoài Diệp lộ ra vẻ thoả mãn. Về phần nguyên nhân thật sự, còn chưa tới lúc để nói ra.

“Nam tử… cũng có thể hôn nam tử?” Mạc Tang Ức cảm thấy sau khi mình tỉnh dậy, thật nhiều sự đều hồ đồ.

“Tang Ức cảm thấy khó có thể chấp nhận?” Lưu Hoài Diệp cũng không lo lắng như thế mà hỏi, phản ứng động tình vừa rồi của Tang Ức đều thấy trong mắt hắn.

“Cũng được, chỉ là cảm thấy… có chút không đúng.” Nhớ lại màn ban nãy, tim Mạc Tang Ức đập thình thịch.

“Một khi đã như vậy, làm sao phải để ý nhiều như thế?” Lưu Hoài Diệp nhẹ nâng cằm Mạc Tang Ức, thì thầm, “Tang Ức, ngươi chỉ cần cảm nhận là được, cái khác, ngươi cũng không cần quản.” Đầu cúi xuống, miệng dán vào nơi ấm áp kia, Lưu Hoài Diệp nhẹ nhàng chậm chạp mà ôn nhu hôn Mạc Tang Ức, hôn người thương của hắn.

………

“Hoài Diệp… Ư ưm…” Ngửa đầu, Mạc Tang Ức có chút vô lực chống đỡ nhịn không được mà rên nhẹ, tóc sớm tung ra, từng sợi chỉ bạc bồng bềnh trên mặt nước dày hơi nóng.

Lưu Hoài Diệp cắn vào cổ cùng đầu vai Mạc Tang Ức, đến khi hạ thân chính mình bắt đầu phát đau, mới lưu luyến buông người đã sắp ngất xỉu ra. Ôm lấy người đang thở gấp, Lưu Hoài Diệp cố gắng áp chế tình dục sắp muốn thoát ra.

“Hoài Diệp…” Mạc Tang Ức chật vật di chuyển hạ thân, hướng trong lòng Lưu Hoài Diệp càng dựa sát vào hơn.

Trong lòng Lưu Hoài Diệp có tia hối hận, người âu yếm ngay trong lòng, nhưng ngoại trừ thân thiết như thế ra, hắn căn bản không thể làm gì khác, hai người lúc này đều là dị thường thống khổ kiềm chế.

“Tang Ức,” Lật nghiêng người kia lại để hắn quay sang bên cạnh mình, tay Lưu Hoài Diệp tìm đến chỗ đang phải chịu đựng của Mạc Tang Ức, “Tang Ức… Nhắm mắt lại.”

Nơi tư mật nhất của chính mình bị người cầm, Mạc Tang Ức sớm cả kinh không biết như thế nào cho phải, vừa nghe Lưu Hoài Diệp bảo hắn nhắm mắt lại, hắn lập tức áp đầu vào trước ngực Lưu Hoài Diệp, con mắt gắt gao nhắm lại.

………

Tiếng rên đau đớn mà lại vui sướng, từ môi Mạc Tang Ức đang cắn chặt phát ra. Cảm giác chưa bao giờ trải qua, khiến cho hắn chỉ có thể bất lực ôm Lưu Hoài Diệp. Sợ hãi không dám mở mắt, Mạc Tang Ức lại dúi đầu vào chỗ hõm vai Lưu Hoài Diệp.

“Tang Ức, đừng cắn chính mình, đừng sợ.” Thấy đôi môi vốn không xem là hồng hào đã hiện ra tơ máu kia, Lưu Hoài Diệp một tay ôm Mạc Tang Ức, một tay an ủi nơi riêng tư của Mạc Tang Ức, cúi đầu dùng lưỡi mở hàm răng không biết thương tiếc chính mình kia, cực kỳ ôn nhu mà quấn lấy nơi mềm mại bị thương… Y chỉ muốn cho hắn khoái hoạt, mà không làm cho hắn đau.

Người kia lại càng hôn thêm choáng váng mê hoặc, khiến cho đôi mắt Mạc Tang Ức đã khép lại không thể tự kiềm chế mà hơi mở ra, sâu trong con mắt tràn ngập quyến rũ sắc dục, thân mình bắt đầu không tự kìm hãm được co quắp, chỗ đang bị chơi đùa kia lại đột nhiên tăng tốc.

“Hoài Diệp!” Mãnh liệt kêu lên một tiếng, thân mình Mạc Tang Ức siết lại, sau đó yếu ớt mà ngã xuống, khí lực toàn thân tựa như đều bị thứ nóng ấm phun ra kia mang theo, Mạc Tang Ức trong lòng Lưu Hoài Diệp hôn mê bất tỉnh.

Chú thích

(1) dục trì: bể tắm 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play