Tầm nhìn của ta dần dần mơ hồ, y phục thuần trắng của Đế Hạo bị bóng tối thay thế.
Nếu như mọi khi, nhìn thấy kiếm của Đế Hạo hướng thẳng Ly Toái Phong, ta hẳn là ở một bên vui sướng khi thấy người gặp họa, đáng tiếc a, ta bây giờ thật sự rất đau, trong bệnh viện may vài mũi còn cần đến gây tê, huống chi lần này có lẽ đã bị đâm vào phổi không chừng?
Lúc ta tỉnh lại, chính mình đang nằm sấp trên giường, muốn trở mình một cái, trên lưng một trận đau đến nỗi ta mồ hôi lạnh chảy ròng, liền ngay cả thở ngụm khí, miệng vết thương trên lưng đều co rút đau đớn.
Ta cắn chặt răng, trong lòng cảm giác chán nản. Ta vốn nghĩ đến, khi chính mình mở to mắt, có thể thấy khuôn mặt mũm mĩm của mẹ già, rồi đùa cợt nói: ” Mẹ nhanh nhanh tham gia một khóa tập Yoga giảm mập đi!” Sau đó lão mẹ sẽ nhăn nhó nghiêm mặt nói: “Xú tiểu tử, ngươi còn muốn uống canh gà không hả?!”
“Còn đau phải không?” Cảm giác lực đạo chậm rãi hạ xuống trên mép giường, ta vừa định quay đầu lại, một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu của ta, giống như nhu hòa trấn an, làm ta xúc động muốn rơi lệ.
“Một chút......” Ta đem đầu vùi vào trong gối, sợ hắn thấy bộ dáng đáng xấu hổ này của ta.
Một cảm giác mềm mại hạ xuống trên cổ, “Ta sẽ đưa ngươi quay về Chú Kiếm Điên, sẽ không ai có thể khiến ngươi bị thương nữa......” Xúc cảm của ngón tay dọc theo vai xuống, tiến đến gần miệng vết thương của ta, chuyển động có chút dè dặt.
Ta toàn thân căng thẳng, mỗi một cái tế bào tựa hồ đều run rẩy. Sao ta lại không biết thứ đang chạm vào gáy là cái gì? Tiểu Đồng khi đùa với ta cũng thường làm như vậy. Mà giờ phút này, trong đầu ta trống rỗng......
Hắn là Đế Hạo, được võ lâm hết mực kính ngưỡng. Nếu ở hiện đại, hẳn đã là một siêu sao thành công thêm vào cái mác kim cương vương lão ngũ đủ để lên mọi bìa mặt của các tạp chí thời thượng, và được mọi người hô tụng là mỹ nam tử, trừ bỏ mặt có chút lạnh lùng thiếu biểu cảm còn lại quả thực có thể nói là hoàn hảo. Mấy cái này cũng không tính đi, tối trọng yếu nhất hắn chính là nam nhân! Nam nhân hiểu không, bên dưới, cùng ta giống nhau!
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Tiếp tục cùng hắn ăn uống phiêu đổ...... Không đúng, là sống phóng túng không minh bạch, ta còn không bị bức tử? Nói với hắn ta không muốn cùng ngươi đi Chú Kiếm Điên, nơi đó rất cao trừ bỏ gậy trúc chỉ có kiếm ra ta còn không chết vì chán? A —— người ta là Kiếm Thần a, nơi ở của Đế Hạo bao nhiêu người muốn tới, bản thân như thế không biết điều cũng thật quá đáng! Hơn nữa nếu ta nói ta chỉ xem ngươi như anh em, một chút cũng không muốn nó tiến triển theo hướng khác không chừng sẽ bị hắn một chưởng đánh chết...... Nếu may mắn hắn trả lời đối với ta không phải ý tứ đó vậy thành ra ta tự tác đa tình, xấu hổ chết?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
...... Lưu lại chăng.
Hạ quyết tâm lúc sau, trong lòng ít nhiều cũng trấn định lại, vẻ mặt bình tĩnh nghiêng đầu tới hỏi: “Ly Toái Phong thế nào!”
“Chạy rồi.”
Ta bĩu môi, lần sau nếu như lại gặp mặt yêu nhân này, không biết chừng ta sẽ bị xương ghiền thành tro. Bất quá việc trước mắt cần làm là dưỡng thương cho tốt, sau đó rời đi Đế Hạo. Ta mí mắt nâng nâng, nhìn qua khuôn mặt đang cúi thấp của Đế Hạo, bỗng nhiên có một loại cảm giác cực độ áy náy.
Thực xin lỗi, ta phải đi rồi.
Trong thế giới này, bất cứ loại tình cảm nào vượt quá tình bằng hữu đều khiến ta sợ hãi, ta sợ hãi bị loại tình cảm này bao phủ, càng sợ hãi tìm không ra phương hướng chính xác trong lòng.
Vài ngày sau đó, ta vẫn nằm sấp trên giường, sống những ngày so với trư còn trư hơn. Không chán chết cũng buồn chết a. Ta theo trên giường đứng lên, cùng Đế Hạo hiện đang nhắm mắt dưỡng thần nói: “Chúng ta cùng chơi cờ năm quân!” Ta gọi tiểu nhị bưng tới bàn cờ và quân cờ, cùng Đế Hạo trên bàn trà chiến lên, đương nhiên không có tiền đặt cược trò chơi sẽ nhàm chán, cho nên ta nói người thua phải đáp ứng người thắng một yêu cầu.
Ván thứ nhất, đương nhiên là ta thắng. Ta nhìn nhìn đối thủ một bên bất động thanh sắc, ta tuy thắng nhưng một chút cảm giác vui đều không có, còn nhớ rõ lúc ấy ở tiết lịch sử ta toàn thắng người ngồi cùng bàn, khuôn mặt hắn lúc thua nhìn đến ta một bộ sảng khoái.
” Yêu cầu thứ nhất của ta......” Ta làm dáng vẻ ho khụ khụ cao giọng nói, “Về sau cho dù ta làm sai sự tình gì, ngươi cũng không được dùng kiếm chỉ vào ta.” Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Đế Hạo hắn dùng kiếm chỉ vào đầu ta, vẫn là kìm lòng không đặng tóc gáy dựng đứng, an toàn là trên hết a.
“Được.” Hắn trả lời không chút do dự.
Ta cười cười, biết bao lần chúng ta cho rằng lời hứa của chính mình nhất định có thể thực hiện cuối cùng trở thành lời nói suông? Nhưng cũng thật cám ơn ngươi, bởi vì ta biết ngươi nói với ta mỗi một câu đều là thật tâm thật ý cả.
Ván thứ hai, vẫn là ta thắng.
Ta gãi gãi đầu, ai, tổng không thể giống hồi trung học như vậy, người thua phải đứng trong đại sảnh kêu to “Ta là trư!” Cái này, thật sự rất không phù hợp phong cách của Đế Hạo. Ta chống cằm nhìn vẻ mặt hắn rất trầm tĩnh, nếu ta rời đi thế giới này, liệu mặt ngươi có thể hay không bình thản như bây giờ.
“Nếu có một ngày, ta biến mất ngươi sẽ làm sao?” Ta thuận miệng hỏi.
“Tìm ngươi.”
“Thế, nếu tìm không thấy?”
“Tiếp tục tìm.”
“Vậy phải tìm bao lâu ngươi mới có thể từ bỏ?”
“Tìm được ngươi mới thôi.”
Ta nhìn hắn, bỗng nhiên rất muốn hiểu được sự cố chấp của hắn, ta chỉ là một người bình thường, từ diện mạo đến trí tuệ đều thế, cũng không giữ được những lời thề như “thương hải tang điền, sông cạn đá mòn”, không hiểu được sự tịch liêu của độc cư cao xuất, cho nên, sự chiếu cố của hắn làm cho ta áy náy.
“Nếu có một ngày, ta thật sự biến mất, ngươi nhất định không cần tìm ta. Đây là yêu cầu thứ hai.” Ta nghiêm túc nói với hắn.
“Được, chỉ cần ngươi luôn ở bên ta, ta sẽ không tìm ngươi.”
Ta há miệng thở dốc, muốn nói ngươi như vậy có khác gì không đáp ứng ta? Nhưng lời vừa thoát ra cũng chỉ biến thành một tiếng thở dài. Người trước mắt ta là Đế Hạo, mỗi một việc hắn làm, mỗi một câu hắn nói đều đã trước đề ra quyết định rồi.
Ván thứ ba, ta miễn cưỡng thắng được.
Ta vươn vai một cái nói: “Huynh đệ, yêu cầu thứ ba của ta là ngươi đi cuối phố mua cho ta nửa cân bánh đậu xanh!”
“Được.” Hắn đứng dậy đẩy cửa.
Ta nhìn hình bóng thon dài của hắn, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Hắn tựa như trăng sáng trong trời đêm, chỉ có thể nhìn lên không thể chạm vào, ta không cẩn thận va phải, trên bề mặt đã để lại vết nứt.
“I’m sorry.” Ta hướng hắn phất phất tay.
“Nó có nghĩa gì?”
“Chính là ý cảm ơn thôi! Ngươi nhanh nhanh đi mua a!”
Ta từ trên cửa sổ nhìn thấy hắn trong gió đêm nhẹ nhàng bước đi, trong phút chốc có một cỗ xúc động muốn đuổi theo. Nhưng ta chỉ trên lưng đeo bọc hành lý và để lại tờ giấy nhắn.
Ta đi đây, đừng tìm ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT