Không có linh khí không khí không sạch sẽ, như là nơi lưu đày rời xa đại lục, nhưng mà lại yên tĩnh bất ngờ.
Cửa sổ là chế phẩm thủy tinh đã đào thải ngàn năm trước rồi trước cửa sổ phủ một cái mành vải mềm, phía ngoài có sinh vật xa lạ chi chi khẽ kêu hoặc bò chầm chậm, chỉ từ trong tiếng kêu đủ để nghe ra được, vật chủng (loài) này vô cùng không có lực công kích.
Y một ngón tay đều có thể bóp chết nó.
Rất yếu.
Nhãn lực Trầm Du đánh giá căn phòng kì lạ nhỏ hẹp này, ánh mắt đối diện Xám Nhỏ trên cửa sổ, yêu thú? Không, tứ chi ngắn nhỏ vô lực, bật nhảy quá kém, ngay cả đối yêu thú thấp nhất cũng không bằng, thời điểm cất tiếng tiên tiên thiên bất túc sao? Mắt thấy đồng tử âm u dựng thẳng của đối phương chợt co rút chớp một cái, Trầm Du nhướn mày, phi thường xấu xa lộ ra một biểu cảm cười mà không cười, hàm răng trắng như tuyết lóe lóe trong bóng đêm.
*tiên thiên bất túc: trời sinh đã kém cỏi
Mèo lông ngắn lui lại một bước, hạ thấp người tứ chi cong lại, dựng thẳng tắp cái đuôi, lông xõa tung cũng dựng nhọn như lá thông, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nguy hiểm, chầm chậm từng bước một lui tới góc phòng.
Ẩn trốn ở góc tối nhờ bóng đêm che chắn.
Trầm Du không hứng thứ thu hồi tầm mắt, ôm ôm tức phụ trong lòng, cúi đầu ngửi hơi thở ổn định trên người hắn, thở dài thật sâu —— đêm dài đằng đẵng, không lòng dạ nào ngủ a làm sao đây.
Sáng sớm hôm sau, Lê Chanh tại dưới lồng hấp ấm áp ánh mặt trời ngủ no mắt, mắt nhập nhèm mở mí mắt ra, xoa nhẹ bả vai ——a, không đau! Quang hệ thể chất chính là dương khí, bị thương khỏi rất nhanh, hì hì hì hì.
Đạp bay mền, vô ưu vô lự duỗi tay và chân, Lê Chanh thình lình bị người ôm vào lòng, sau người một thanh âm trầm thấp nghe lên cực kì xoát cảm giác tồn tại, hơi nóng phất qua lông tơ thật nhỏ bên tai, “Không ngủ thêm chút nữa?”.
Lê Chanh nổi da gà khắp người, đậu má đây là ai vậy? Giãy ra khỏi lòng ngực rắn chắc, thiếu niên nhanh chóng quay đầu ra sau, cổ thiếu chút nữa bị chính mình bẻ gãy, cậu mắt hổ trợn lên, nhất thời trước mặt xuất hiện gương mặt quen thuộc ở trước mắt: “……Ngươi là……Ngươi”. Cấp nhân vật sư thúc Trầm Du của Ngọc Hoàng tông, thực lực sâu không lường được, có thể ngược cậu thành cặn, tính cách bí hiểm thiên hướng khoa thần kinh, nghe nói cùng cậu một đoạn chuyện xấu ông trời thừa nhận.
…….Liền không nên có trí nhớ nghịch thiên như vậy chứ.
Nam nhân bật cười gật đầu, xoa nhẹ cái đầu của thiếu niên dại ra, cái này gọi là cách hỏi kiểu gì?
“Ngươi…… Cư nhiên là ngươi……”. Chờ đã, xác định không phải xuất hiện ảo giác sao? Con mắt Lê Chanh cứng ở trong hốc mắt, tốt xấu không rớt ra, đột nhiên nhắm mắt lại, nặng nề chui thẳng vào ổ mền, trong ngày nắng nóng cuộn mình thành con nhộng, “Quay đầu treo bức tranh thần giữ cửa, ngủ một giấc mà thôi, mộng hoang đường một chút, đều là cái quỷ gì”.
Trầm Du: “…….”
Nửa phút sau, thiếu niên nhướn mí mắt lên, điều chỉnh tiêu cự, ánh mắt đen kịt chớp chớp nhìn chằm chằm ánh mắt giao tiếp của đối phương —— lông mi nam nhân dài như bàn chải nhỏ, bóng râm che đáy mắt, nhìn qua tuyệt đẹp lại bình thản —— nếu đối phương không phải toát ra ánh mắt nóng bỏng như vậy, nếu đối phương mặc quần áo hoặc là đều không phải là lấy một loại tư thái mất hồn nằm ở bên người chính mình.
Nghĩ đến bộ dạng nhân khuông cẩu dạng cậu liền không nhìn ra tiềm chất bệnh thần kinh của anh ta hay sao?
*Nhân khuông cẩu dạng: Nhìn hành vi có vẻ đĩnh đạc chính phái, thực ra nội tâm lại đê tiện.
“Thần…… Sư thúc, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?”. Lê Chanh ngồi thẳng người, phát hiện dưới mền chính mình cư nhiên cũng là không biết xấu hổ không mặc cái gì hết! Da thịt sáng bóng non mềm, tóc ngắn mềm mại, vừa thấy chính là bộ dáng tắm qua rồi, Lê Chanh mặt không chút thay đổi quấn chặt toàn thân, quấn chính mình giống cái bánh chưng, không thể trấn định lại được, “Xin hỏi một chút, ai tắm rửa cho ta”.
Y nhướn mí mắt, nam nhân trả lời rất đương nhiên, “Ta”.
“Không nhìn cái gì không nên nhìn chứ?”. Tuy rằng bị đàn ông xem sạch cũng không sao, nhưng trước mặt người có vẻ động cơ không trong sáng đối chính mình, vẫn cảm thấy giờ phút này cả người khó chịu nha!
“Ngươi là chỉ [nó] sao?”. Ánh mắt nam nhân ý bảo nơi nào đó giữa thân hình trẻ trung trong mền, thời điểm nói những lời này, trên mặt y căn bản không tồn tại biểu cảm thẹn thùng gì, hồi tưởng đối tiểu âm chúc luôn rất ngọt ngào: “Đều thấy hết, hồng, rất đáng yêu”. Y nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm câu: “”.
Thích cái rắm! Hồng nhạt cái XX anh, có hình dung như vậy sao! Nhịn xuống xúc động chửi thề, Lê Chanh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, “….. Cho nên quần áo của ta……”.
“Cởi rồi”.
Nội tâm mãnh liệt khát vọng hành hung một chút người trước mắt ào ào dâng trào lên, miệng Lê Chanh phun ra trọc khí, ổn định tâm tình đang điên tiết, “Bỏ đi, đổi một đề tài thoải mái chút, có thể nói một chút không, ngươi tới như thế nào?’.
Ám chỉ của cậu, tin tưởng đối phương cũng có thể hiểu được.
“Ngươi mang ta tới”. Trầm Du cách cái mền lớn giang hai tay ôm ấp Lê Chanh một chút, khuôn mặt hai người bề ngoài giống như thân mật kề sát nhau, giống hình dáng của một cặp sinh đôi dính liền, Trầm đại hiệp nhắc nhở nói: “Tư thế của tối hôm qua”.
Thì ra là như vậy, thì ra cái gọi là sự sốt ruột tất cả đều là do chính cậu!
Ngày hôm qua đích xác mơ mơ màng màng liền xuyên trở về. Ha hả ha hả, vì thế cậu giống như dẫn theo cái sinh vật khó lường trở về —— thật sự là không ngờ………
Muốn đánh người ghê.
“Ngại ghê đóng gói ngươi mang đi, ta lập tức đưa ngươi trở về”.
Trầm Du âm u đối diện cùng Lê Chanh, nhìn thẳng tới Lê Chanh bắt đầu chột dạ —— nghĩ đến dùng ánh mắt giống như Xám Nhỏ liền có thể không cần rời khỏi sao, thú cưng và người cưng là hai loại khái niệm, cậu vẫn là phân rất rõ.
Trầm Du lắc lắc đầu, không quay về, cùng ngươi cùng nhau. Y cố ý chỉ chỉ cái trán của chính mình, mi tâm hơi hơi chớp động hiện ra khế hợp văn màu đen, ngón tay Trầm Du chạm ở trên hoa văn, thân là một trong đương sự, cái loại cảm giác bị sờ sờ này trên người Lê Chanh lại tới nữa……
“A a a a a, được rồi, được rồi, đừng sờ nó!”. Sốt ruột không được, Lê Chanh đau khổ xoa loạn tóc ngắn trên đầu của chính mình, làm thành tổ chim, “Ngươi không muốn trở về? Nói thật đi, nơi này không phải địa phương ban sơ của ngươi, mỗi người tập võ Đại Châu giới, thân thể cao lớn bội phần, nhưng mà tại địa phương này là rất ít có người có thân thể cường kiện như vậy…….. Ta nói như vậy ngươi có thể hiểu rõ chưa? Thực lực của ngươi rất cao, ở lại sẽ phá hỏng cân bằng ——”.
“Hơn nữa nơi này là xã hội pháp trị (quốc gia ciaitrị bằng pháp luật), mỗi người bình đẳng, không thể tùy ý sát thương cướp bóc, đều là phạm pháp, người phạm pháp sẽ bị quốc gia trừng trị. Hơn nữa manh sủng (thú cưng) giống như yêu thú này, kỳ thật cũng không phải yêu thú, ngươi không thể kêu đánh kêu giết, càng phải dâng lên tình yêu của chính mình”. Khoa trương vô đối như vậy, đối chủ nhân của toàn bộ thú cưng mẫn cảm, nào cần mỗi người đều hiến dâng tình yêu chứ?
Chủ ý của Lê Chanh là làm cho Trầm sư thúc quen tự do biết khó mà lui, vì thế chỉ chỉ Xám Nhỏ nâng móng vuốt liếm lông. Ánh mắt Trầm Du nhìn qua theo, mèo lông ngắn im lặng một buổi tối trên cửa sổ giống như bị hoảng sợ, hai chân chấm đất lui hai bước ra sau, không tiếng động biểu đạt sợ hãi.
Lê Chanh không nói gì nghẹn họng, ngay cả động vật đều sợ thành như vầy, Trầm sư thúc anh rất là dọa người?
Thực tế cậu không dám cậy mạnh, trời biết cấp sư thúc Ngọc Hoàng tông chính là nhân vật thực lực thế nào chứ? Hiện tại cậu bất quá là người luyện khí tầng bốn, muốn đánh cho Trầm Du chịu thua, đó quả thực chính là nằm mơ —— Lê Chanh co quắp ngồi ở bên giường, hoàn toàn không còn cách nào khác.
Chẳng lẽ cái quốc gia trừng trị kia sẽ có thực lực của yêu đế? Hắn đang lo lắng cho mình? Trầm Du híp mắt, tâm tình vô cùng tốt.
“Đừng lo lắng, ngươi không cho ta làm cái gì, ta sẽ không làm cái đó”. Nam nhân trên tâm linh đạt được thỏa mãn thản nhiên liếc nhìn mèo lông ngắn ở góc phòng, “Ngươi không thích, liền không giết yêu thú”.
Từ giết này nói ra rất có mùi máu tươi, Xám Nhỏ cảm giác được một cỗ ác ý dày đặc khó hiểu. “Meo meo ——” xù lông nhào hướng trong lòng của Lê Chanh, một đoàn màu xám bị một bàn tay nửa đường chặn lại, khóe miệng Trầm Du hàm chứa ý cười đạt mục đích, xách thịt mềm nơi cổ của mèo lông ngắn, xoa lông từ đầu tới đuôi, thiện lương đang hiến tình yêu.
“Meo, meo, meo…….”.
Xám Nhỏ tiếng kêu rưng rưng bị nhốt trong phòng, Lê Chanh ngưỡng cổ mắt nhìn trần nhà, thở dài thở ngắn, thỉnh thần đễ tiễn thần khó, chính là tình huống bây giờ. (chém)
Mẹ Lê đẩy cây lau nhà đi qua, ngẩng đầu kỳ quái nhìn tư thái mất mác của con trai, “Bị sái cổ?”.
“…… Không có ạ”. Lê Chanh nhanh chóng phản ứng lại, cổ răng rắc một tiếng thu hồi, thân hình thẳng tắp đứng ở trước cửa phòng chính mình, mắt thấy cây lau nhà càng ngày càng gần, ngón tay kéo mạnh khớp ngón tay, ý niệm trong đầu gấp tới ong ong bay loạn.
“Sao lại đứng chắn ở cửa, mẹ vào lau phòng”. Thử hai lần không tống cổ Lê Chanh đi được, Lê Quế Hoa rốt cục nhận ra bất thường —— đương nhiên, lấy hiểu biết đối con trai của chính mình, khẳng định cũng sẽ không mơ mộng hướng phương diện “trong phòng có bạn gái”, chính là cảm thấy kỳ quái thôi. Đương nhiên, lại càng sẽ không nghĩ tới, đó không phải bạn gái, mà là bạn trai.
Đúng lúc này, cửa nhà truyền tới tiếng gõ cửa, Lê Quế Hoa quay đầu nhìn, Lê Chanh hoang mang rối loạn giật cây lau nhà vào tay, nuốt ngụm nước bọt, “Tối hôm qua ngủ không thành thật, bên trong rất rối loạn, vẫn là con tự lau thôi”. Nếu mẹ đi vào, thấy bên trong cửa có người đàn ông còn nuôi tóc dài, khó đảm bảo vẻ mặt của mẹ sẽ biến thành loại nào…….. Tóm lại sẽ rất bất thường.
Ngẫm lại chính mình vì che dấu bí mật, cũng là rất liều mạng.
……..
Đây là sáng sớm hết hồn của Lê Chanh, đồng dạng cũng là sáng sớm trong lòng run sợ của Bùi Oánh Oánh, lúc ánh mặt trời trong suốt phóng đại ở trên gương mặt, cô rốt cục mở hai mắt mơ màng ra.
Ly cà phê lạnh ngắt, màn hình máy tính đã tiến vào trạng thái chờ đen thui rồi, nhớ tới tối hôm qua hành động lúc đầu óc nóng lên, Bùi Oánh Oánh chỉ cảm thấy một cỗ căng thẳng và cảm giác sợ hãi xâm nhập toàn thân, cô chỉ định chờ mười phút, xác định không có dấu hiệu lội ngược dòng liền nhanh chóng xóa bỏ topic trang đầu đi.
Lại không dự đoán được chính mình cư nhiên ngủ quên mất —— hơn nữa ngủ suốt tám giờ, tám giờ ba mươi phút, công nhân của công ty đã đăng nhập rồi.
Hiện tại muốn giấu diếm cũng không giấu diếm được..
Bùi Oánh Oánh nuốt ngụm nước bọt, ôm quyết tâm chết chắc chạm con chuột, màn hình đen thui chớp chớp, rất nhanh lóe ra ánh sáng, user khởi động……. Sau đó là mặt màn hình máy tính sạch sẽ, sáu trang web cập nhật cấp tốc.
Trên trang đầu trang web âm nhạc Khốc Huyễn, topic “Du lịch phòng khám thú cưng, 《Phong Hoa》của thiếu niên còn chưa bị xóa bỏ, chẳng lẽ topic rành rành giống như vầy, mọi người trong công ty không có nhìn thấy?
……. Sao có thể chứ?
Nội tâm yên lặng của Bùi Oánh Oánh đột nhiên khẽ nhói một chút, nếu topic này không có bị xóa mất, như vậy chỉ có thể là bởi vì……. Nó có ý nghĩa tồn tại.
Tối hôm qua lượng nghe thử chợt giảm khiến Bùi Oánh Oánh bị đả kích trước giờ chưa từng có, cô còn có suy đoán hoài nghi chính mình, dù sao chất lượng thanh âm thu lần hai đích xác cực kém, lấy yếu tố tác phẩm âm nhạc của trang web đối chiếu, đó thuộc về một bái hát không hề hoàn mỹ.
Cô chần chờ đăng nhập hậu trường, di chuột mở số liệu hậu trường của《Phong Hoa》, trong ánh mắt chỉ nhìn tới một chuỗi số 0 sau cùng —— lượng nghe thử cư nhiên đã rớt xuống 0 rồi! Sắc mặt Bùi Oánh Oánh chợt xám xịt, thông qua hậu trường lấy được quyền quản lý, nhấn xóa bỏ topic này, thân mình mềm oặt vùi vào cái ghế.
Trong sự nghiệp xuất hiện thất bại như vầy, có phải hiện tại cô hẳn là ngồi chờ điện thoại quở mắng của cấp trên hay không?
Bất quá hai phút sau, di động bên cạnh bắt đầu rung kêu lên, Bùi Oánh Oánh nhấn nút nghe, cho rằng chờ đợi cô chính là tuần tra vô cùng đau đớn của cấp trên —— đích thật là quở mắng, nhưng mà…….”Bùi Oánh Oánh, cô đang làm gì vậy? Tại sao cắt bỏ topic kia, không ít quần chúng đều gọi điện tới công ty! Trong một phút nhanh đưa bài hát《 Phong Hoa 》đó khôi phục tới trang đầu, chúng ta đích thật là ấp ủ quan điểm chia xẻ âm nhạc không sai, nhưng mà bài hát có thể đề cao lưu lượng trang web tuyệt đối không thể xóa bỏ!”.
Mục đích thành lập của âm nhạc online Khốc Huyễn là ôm quan điểm chia xẻ âm nhạc, âm nhạc trong trang web này đều là mua bản quyền sau đó có thể cho người nghe miễn phí nghe thử, trong đó còn có không ít dân chúng đăng thu âm cá nhân, đồng dạng có thể đạt được biên tập đề cử.
Nhưng mà giống như bài hất chất lượng thật sự không hoàn mỹ, là không cho phép đặt ở topic trang đầu —— đó là thể diện của một trang web.
Bùi Oánh Oánh cứng họng: “…….Nhưng mà…….”. Âm nhạc lượng nghe thử bằng 0 vẫn không nên đặt ở trang đầu, vị thủ trưởng này là choáng váng sao?
“Không có nhưng nhị gì hết! Đúng rồi, cô liên hệ một chút tác giả của bài hát này, cấp cao quyết định mua bản quyền bài hát của cậu ta, giá cả lấy tiêu chuẩn của ca sĩ hạng hai”.
“Nhưng mà…….”. Lại nhưng mà cái gì? Bên kia đã khá mất kiên nhẫn rồi, Bùi Oánh Oánh ngượng ngùng há hốc miệng, “Rất có lỗi, tôi cũng không biết cách liên lạc người nguyên tác”.
Cô nhìn khu topic, tìm được bài hát《Phong Hoa》, nhanh chóng lựa chọn lệnh khôi phục —— ánh mắt dại ra nhìn số liệu khôi phục lại, ngay tại vừa rồi, lượng nghe thử nhảy lên về phía trước một vài số: 100001
Đều không phải là là 0, mà là mười vạn lượt nghe thử, khoảng một trăm ngàn lượt. Hèn chi cấp cao đột nhiên coi trọng…….Cô giống như phát hiện một người ca sĩ nhỏ khó lường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT