Đại bỉ của lứa đệ tử mới của đại lục trung ương sắp chấm dứt, mấy vị trưởng lão của Triêu Thiên tông ngồi ở đài cao, trong năm thế lực lớn khác, đám người môn chủ của Ngự Kiếm môn, Vạn Hoa môn chia thành hai bên, kế tiếp chính là tam đại thế gia Vương, Lương, Trầm gia, đủ có thể thấy lần này thanh thế của đệ tử đại bỉ long trọng.
Cuối cùng chọn lựa ra 100 người đứng đầu đạt được phá chướng đan thất phẩm, 20 người đứng đầu đạt được tố thể đan bát phẩm, có tổ hợp trận pháp truyền thừa khác, vì để hai mươi người này tạo thành một đội trận pháp chém giết yêu đế.
Bộ trận pháp này là trận pháp bảo tồn của tiền bối phi thăng vạn năm trước, chân chính vận dụng thích đáng, có thể chém giết đỉnh cấp hậu kỳ thoát phàm, chính là người sử dụng cũng sẽ cháy sạch tinh lực và sinh mệnh, cuối cùng hóa thành bụi.
Chính là điểm này, Triêu Thiên tông sau khi có được trận pháp nhưng không có công bố ra, cho nên đệ tử tham gia đại bỉ, cơ bản không có đệ tử đứng đầu của Triêu Thiên tông.
Cho dù là tông môn của trung ương đại lục, chỉ sợ cũng sẽ đắn đo truyền thừa, đệ tử chân chính vĩ đại, mất đi một hai người đều là tổn thất cực kỳ lớn, bọn họ là không muốn nhảy vào hố lửa, cho nên chỉ có thể lựa chọn đệ tử của người khác, như vậy mới sẽ không đau lòng.
Lúc này Sở Tống đứng ở dưới đài, hâm mộ nhìn hai người đang so đấu, y sớm tại ngày đầu tiên lúc đối chiến liền đã bị loại rồi, lại không nghĩ rằng trong tông môn đồng dạng tới từ bên trong Đại Tần, lại có người có thể kiên trì tới ngày cuối cùng, người này chính là đệ tử Chu Nghiêu của Ngọc Hoàng tông, một…… Thiên tài nhìn qua cực kỳ khó lường.
Chu Nghiêu một thân áo đen quần đen, trường kiếm trong tay thỉnh thoảng có linh lực hiện lên ở chung quanh. Đối diện y là Hứa Xán một vị đệ tử đứng đầu của Ngự Kiếm môn, càng là dùng kiếm tuyệt hảo, luận trình độ kiếm pháp tuyệt đối vượt qua xa xa đệ tử đồng lứa, nhưng mà không biết là nguyên nhân gì, Chu Nghiêu đối diện hắn lại có thể gặp mạnh biến mạnh, thậm chí học kiếm chiêu của Hắa Xán vì mình sử dụng, hai người đánh nhau chết sống thời gian nửa canh giờ (= 1 tiếng đồng hồ),lại chưa hề phân thắng bại.
“Chu Nghiêu, hết thảy của ngươi, dừng ở đây”. Trong mắt Hứa Xán xẹt qua một đạo âm lãnh, linh lực màu xanh da trời vờn quanh trường kiếm trong tay bất ngờ chuyển hóa thành hàng vạn hàng nghìn thanh kiếm tại trước người, loại phân kiếm thuật này vốn là một môn vũ kỹ cực kỳ cao thâm, nếu không có thực lực tới luyện ý cảnh, chỉ sợ cũng khó phát huy ra hiệu lực và hiệu quả, nhưng mà lúc này Hứa Xán dĩ nhiên đạt tới trung kỳ luyện phách cảnh, mấy ngàn thanh trường kiếm bộ dáng như nhau, cùng có chứa một phần linh lực.
Hắn quyết định nghiêm túc so đấu.
Phải biết rằng Chu Nghiêu chính là tới từ đại lục khác linh khí khô kiệt, bị trung ương đại lục gọi là tồn tại của nơi bát hoang, vật tư khan hiếm, lại có thể liên tục nửa canh giờ đối chiến ngang tay cùng hắn, đây là điều Hứa Xác khó tha thứ được.
Trên mặt Chu Nghiêu treo một tia ý cười khinh thường, “Vậy chấm dứt đi”.
Y cúi đầu, trong mắt lưu chuyển qua một tia đỏ như máu, lập tức thân mình uốn éo, từ kín không kẽ hở đánh úp lại xuyên qua trong trường kiếm, bản thân kiếm thế này là không thể xuyên qua, nhưng mà thân thể của Chu Nghiêu lại giống như vỏ đậu vậy có thể tùy ý duỗi thân vặn vẹo, nhưng lại ngang nhiên tìm được một tia sinh lộ từ trong loạn kiếm.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh từ đầu bên phải liên tiếp lập lòe, cuối cùng đứng ở góc bên trái sàn thi đấu, một cước đá Hứa Xán té xuống đất, trường kiếm trong tay y không biết khi nào đặt tại trên cổ Hứa Xán, chỉ cần hơi dùng một chút lực, vị thiên chi kiêu tử của Ngự Kiếm môm này liền phải chết tại đây.
*thiên chi kiêu tử (con cưng của trời): người được trời cao ưu ái, có tiền có quyền có tài
Chu Nghiêu liếm liếm môi, một tia màu đỏ hiện lên trong mắt, cuối cùng quay về yên tĩnh.
“Chu Nghiêu, Chu Nghiêu!”. Sở Tống là ở dưới đài sắc mặt đỏ bừng nhảy nhót điên cuồng gào thét, trong cả đại lục bọn họ có thể chém giết tới bây giờ cũng chỉ có một mình Chu Nghiêu, rất tăng thể diện cho đại lục.
“Người này chẳng qua tu vi sơ kì luyện ý cảnh, nhưng trên người tựa hồ có một cỗ khí thế của tông sư, thế nhưng nắm giữ một chút kĩ năng bí mật của thoát phàm hậu kỳ mới có thể lĩnh ngộ”. Mấy vị tưởng lão của Thiên Triêu tông thần sắc cứng lại, ánh mắt nhìn phía Chu Nghiêu cũng thêm mấy phần hài lòng, “Người như vậy chọn giữ lại chung quy phải thành thành tựu, nhưng thật ra tu tập trận pháp kia cũng cực kỳ thích hợp, nhất định có thể phát huy trình độ càng cao của trận pháp”.
“Đệ tử Ngự Kiếm môn kia cũng không tệ”.
“Dù sao thiên phú tốt nhất, mới có thể phát huy tác dụng trong trận pháp”.
Trưởng lão của Triêu Thiên tông gật gật đầu.
Người của hai đại môn phái cùng hai đại thế gia cũng đang thảo luận chuyện trên sàn đấu, nhưng thật ra Trầm gia thực lực thần bí nhất trong tam đại thế gia, nhưng tại bắt đầu liền duy trì trầm lặng, lựa chọn người tham gia lần này, cũng không có bao nhiêu đệ tử Trầm gia, đệ tử tu vi chân chính có thành tựu bình thường sẽ thực hành chính sách nuôi thả, tìm kiếm cơ duyên thành công phản tổ, từ Trầm Du thành công phản tổ trong Tần Lĩnh bí cảnh bên trong Đại Tần, không ít đệ tử Trầm gia cũng tự phát đi Đại Tần, hy vọng có thể từ trong bí cảnh tìm kiếm đột phá, tới lôi đài này tỉ thí đã ít nay lại càng ít.
“Lần này Triêu Thiên tông lời thề son sắt muốn bắt yêu đế, nói vậy thật sự có chuẩn bị chu đáo, chính là nếu bọn họ thật sự thành công, kế tiếp chỉ sợ cũng chính là Trầm gia chúng ta……..”. Một đệ tử đời hai nhíu mày,, trong lòng sầu lo.
“Mặc dù chúng ta luôn luôn đối đầu cùng yêu thú, nhưng tồn tại của yêu đế, đồng dạng có thể cam đoan Trầm gia không bị mưu hại, kẻ thù bên ngoài vẫn còn, không thể nội đấu, đã là nhận tri chung của các tông môn đại lục trung ương rồi”. Gia chủ Trầm gia nhìn cũng là thấu đáo.
Tuy rằng tổ tiên dẫn huyết mạch yêu đế vào Trầm gia đó là vì diệt trừ yêu đế, nhưng cho tới bây giờ, nhân tộc tranh quyền đoạt lợi khiến cho Trầm gia lui về đằng sau, sớm khiến Trầm gia mọi người nản lòng thoái chí.
“Hiện giờ biện pháp duy nhất, chính là tiêu diệt thiên ngoại quang, đợi mấy vị trưởng lão Trầm gia liên tiếp đột phá tới phi thăng cảnh, cũng không cần e ngại tâm tư của tông môn khác”.
…….
Trong cấm địa cách Trầm gia mấy trăm dặm, nước ao màu xanh biếc sóng gợn lăn tăn, người vốn khoanh chân tại trong nước ao xoạt một cái mở mắt ra, trên người Trầm Du một trận linh lực chấn động, trong mắt thêm mấy phần kinh nghi.
Đại trưởng lão theo sau mở mắt ra, “Chuyện gì?”
“Nội đan của ta khuấy động lực lượng phòng ngự”. Trầm Du đứng lên vận chuyển linh lực, quần áo trên người nhất thời hong khô, y đương nhiên biết nội đan chính mình ở trên người ai, nếu không có gặp phải nguy cơ, nội đan cũng sẽ không bị khuấy động, Trầm Du thần sắc không thay đổi: “Hấp thu của mấy ngay nay cũng đã đủ ta đột phá đỉnh hậu kỳ, hiện tại ta phải đi ra ngoài xem một chút”.
Y vừa dứt lời, thân hình giống như tan ra dần dần tiêu tán ở giữ cái ao màu xanh biếc.
……..
Lê Chanh nhíu mày nằm dựa lên cái cây vắt ngang trên mặt đất, lực phòng ngự của cậu là không kém, đáng tiếc lại phòng không được trùng kích của đại bác, lúc này hơi chút nhúc nhích một cái, đều phải nhe răng nhếch miệng rên rỉ một hồi.
Tính sai rồi.
Không nghĩ tới đi theo đám người Ưng vương tìm được cứ điểm cư nhiên còn có loại đồ đại bác này, hiển nhiên không phải cái loại tổ chức nhỏ gì, rất tang tâm bệnh cuồng* rồi, nhà họ Phù cư nhiên tìm người Mỹ tập kích chính mình, thù này nhất định phải báo.
Lê Chanh vừa suy nghĩ vừa yên lặng tiến hành xê dịch.
Lúc Trầm Du thông qua bí thuật xuyên qua tới, liền nhìn tới một bóng người quen thuộc đằng trước, ngồi ở trên đất ở chỗ giống như mới vừa bị hỏa pháo tạc qua, y đi qua liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy trên mặt cậu nhóc toàn là đất, giống như bị bôi một lớp bụi than vậy, ngốc ghê gớm, nhất thời cực kỳ đau lòng, một phen liền ôm người vào trong lòng sau đó cõng lên lưng.
“A a a a a a……”. Đột nhiên bị lồng ngực tập kích Lê Chanh sợ hãi kêu mấy tiếng, nhìn lại, nhất thời biến thành mặt than, ra sức giãy dụa: “Sao anh lại tới đây, mau tránh ra, tôi với anh từ sau này là người xa lạ…….”. Mới nói được tới đây, Lê Chanh cái mũi vừa động, thần sắc mờ mịt ngửi trên người chính mình, phát hiện quần áo và làn da dính chút vật chất màu đen nhìn không ra nguyên hình, tràn ngập một cỗ mùi sặc mũi nồng đậm.
Lê Chanh yên tĩnh lại, nhẹ nhàng ngừng thở, ngậm miệng, càng giãy dụa cái loại mùi này càng phát ra kịch liệt, quả thực không thể chịu được, lão tử trước vẫn là làm mỹ nam tử im lặng là tốt rồi.
“Ngoan”.
Trầm Du nâng đùi của cậu lên trên nhích lại gần, mặt lạnh đi tới bên căn nhà gỗ đổ sụp, một chân vừa đạp lên các mảnh vụn nhỏ đều bay lên giữa không trung, ở giữa lộ ra một cái khoảnh đất bằng phẳng, y đi qua cúi eo xuống, soát ra một con sâu và một thẻ bài gỗ màu đen từ trên người chủ quán đã chết rồi, cũng không biết tài liệu gì làm thành, thế nhưng cực kỳ chắc chắn.
Năm chữ lớn bên trên có thể nhìn thấy rõ ràng: đoàn lính đánh thuê Emerald
Hôm nay độ điều động của cảnh sát bên New York đặc biệt cao, cao ốc Write mới có ba xác chết, trong một cái làng ngoại ô nhưng lại cũng xảy ra vụ án nổ mạnh, đợi tới khi nhân viên chuyên nghiệp đi vào hiện trường, mới phát hiện trung tâm trận nổ mạnh tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc.
“Đại bác?”. Có người từ trong đống đổ nát tìm được súng đại bác cỡ nhỏ bị kiến trúc đập hỏng, bề ngoài còn tràn ngập mùi đốt trọi, rõ ràng là vừa bị sử dụng qua.
“Coi trời bằng vung”. Loại vũ khí lực sát thương cực lớn này bình thường đều là do quốc gia thống nhất quản lý, không nghĩ tới ở New York cư nhiên còn có thể phát hiện có người sử dụng, này quả thực là khiêu khích đối quốc gia.
Cả khu vực này tổng cộng có ba mươi chín người, bị đại bác nổ chết có mười người, hai mươi chín người khác đều là ngực bị chọ thủng cái lỗ, nữ cảnh sát xem xét đám thi thể này, ánh mắt nhìn tới nhìn lui trên hai mươi chín người đó, mím môi càng chặt một chút, nếu không có nhớ nhầm, trong ngõ nhỏ của cao ốc Write ba người chết rồi đồng dạng là ngực bị chọc thủng cái lỗ, nhìn qua như là viên đạn gây nên, nhưng trên người ba người không có xác viên đạn và dấu vết thuốc nổ, hai mươi chín người này hiển nhiên đồng dạng là loại tình huống này.
“Thiết bị bên trong căn nhà gỗ này đều cực kỳ tiên tiến, giá trị chế tạo kiến trúc đắt đỏ, thậm chí còn có trang bị truyền phát tin tức công nghệ cao, không có tìm được cameras”. Thanh tra tra xét từ bên ngoài tới bên trong vụ nổ, rốt cục tìm được một chút thứ hữu dụng, gã đeo bao tay, ngón tay nắm một khúc gỗ rút ra ngoài nhìn nhìn, ném qua bên cạnh: “Là nhạc cụ giá trị mấy vạn đô la, có thể thấy trước đó nơi này là là câu lạc bộ của kẻ có tiền”.
“Còn có mùi của các loại rượu…….”.
Xác chết của ba mươi chín người bên kia xếp một hàng, ngón tay thanh tra tra xét tới quần áo của chủ quán, ánh mắt dừng một chút ở chỗ ánh sáng rọi tới cách một lớp quần áo, lại chuyển hướng ngón tay gã ta, cùng ngón trỏ, cùng với chỗ hổ khẩu.
“Người này kĩ thuật bắn súng rất tốt, dùng đều là súng lực sát thương rất lớn, bởi vậy lực phản chấn cũng khá lớn, ba mươi người khác và gã ta, đều là lão làng dùng súng. Người này hẳn là chủ của căn nhà này, đại bác cũng là thuộc về gã ta, mọi người lui tới uống rượu rất quen thuộc, tôi thấy trên người đa số người đều không có mang bao nhiêu tiền mặt, thậm chí có người không xu nào, hiển nhiên không phù hợp tiêu chuẩn tiêu phí của nơi này, như vậy chúng ta có phải hẳn là phân tích………… Đây là một cái cứ điểm của đoàn tội phạm hay không?”. Thanh tra không nghĩ tới chính mình điều tra một phen cư nhiên sẽ định ra một cái kết luận như vậy.
Đoàn tội phạm bị tiêu diệt toàn bộ?
Loại chuyện này cảnh sát hẳn là vỗ tay tỏ vẻ vui mừng ha!
“Có lẽ anh không có đoán sai”. Nữ cảnh sát nhìn quần áo của một người trong đó, bỗng nhiên dùng kẹp sắt xốc mở quần áo của đối phương, chỉ thấy đồ lót màu trắng in huy hiệu Emerald xuất hiện ở trước mắt.
Đây là có người kinh hô thành tiếng: “Đoàn lính đánh thuê Emerald!”.
“Bọn họ quá kiêu ngạo rồi”. Nữ cảnh sát mặt lạnh, mặc cho ai phát hiện lãnh địa chính mình quản lý phát hiện vũ khí đại bác này chỉ sợ đều sẽ không có sắc mặt hoà nhã gì, hơn nữa đây là đoàn lính đánh thuê trên quốc tế tiếng xấu vang xa, lúc này cô thật muốn Shit một câu, chết tốt lắm.
Nhưng mà……. Người có thể dễ dàng đều diệt trừ cứ điểm của đoàn lính đánh thuê, lại chính là cái tổ chức gì? Thậm chí làm cho bọn họ ngay cả đại bác đều dùng đến tiêu hủy tư liệu? Trên người nữ cảnh sát không khỏi phát lạnh một trận.
“Có lẽ là súng laser?”. Thanh tra đứng lên từ trên mặt đất, lắc lắc đầu, “Tôi không kiểm nghiệm được, cơ hồ không có một loại vũ khí gì có thể đạt tới lực phá hoại như vậy….. Giống như trong nháy mắt xuyên qua từ ngực, đều tan rã hết tổ chức trung gian, là tan rã trên ý nghĩa chân chính, còn khủng bố hơn so với axít sulphuirc”.
Trong tin tức trực tiếp, cứ điểm của đoàn lính đánh thuê Emerald tại trong một tiếng nổ mạnh nổ tung, khu vực đống đổ nát bị nhân viên quy phim quay lại, trong một căn cứ ngầm ở Nam Phi, thủ lĩnh đầu trọc thẳng tắp ngồi ở trên sô pha da thật, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn tin tức trên màn hình, khóe miệng người đàn ông mang theo ý cười hiền lành rốt cục mới hạ xuống, trong mắt lại không có ý cười gì, “Không có một người nào còn sống?”.
“Không có”.
“Quỷ Tam cuối cùng gửi tới tin tức nói là gặp phải cường địch”. Một thanh niên bên cạnh gã ôm laptop, hai tay gõ mấy cái lên trên bàn phím, ánh mắt chợt co rút lại một chút: “Chỉ có một người”.
Trong nhất thời, tiếng hít thở của mọi người trong đại sảnh yếu bớt vài phần, tựa hồ đều bị tin tức này chấn kinh rồi, đầu trọc cười nhạo một tiếng: “Không phải vận dụng khẩu đại bác cuối cùng sao? Người này chết rồi sao?”.
“…….Hình như không có”. Thanh niên đọc tin tức mới nhất truyền tới từ New York, ngón tay đều nhịn không được run run, “Chỉ phát hiện ba mươi chín người, đều là thành viên của nhánh lính đánh thuê New York, cùng ngày là tụ tập, thành viên tránh được một kiếp chỉ có ba người”.
Mọi người hít ngược một hơi.
Đầu trọc ngẩng cổ xoay hai cái, trên mặt lộ ra biểu cảm cười như không cười, như là đang tính kế cái gì đó: “Văn Thanh, cậu tra xét xem, tư liệu cụ thể của Lê Chanh này, có giống như nhà họ Phù đưa tới hay không”.
“Cơ bản nhất trí”. Thanh niên thẩm tra tư liệu, xem lướt tin tức phụ về nhà họ Phù, nói: “Nhưng mà nghe nói lúc này người nhà họ Phù đang trong tranh đấu nếm qua vài trái đắng, cũng đã nói lên, nhà họ Phù căn bản không làm gì được người này”.
“Gửi cái tin tức cho nhà họ Phù, mục tiêu này chúng ta không nhận. Hoặc là nói với gã tiền cọc ban đầu không đủ, cần thảo luận một lần nữa, diệt đoàn hơn bốn mươi anh em của chúng ta, một ngàn vạn xem như cái phân chim gì?”. Đầu trọc một đấm đập vào trên bàn thủy tinh, một câu cuối cùng âm u lạnh lẽo nói ra, sàn nhà đều giống như chấn động theo hai cái.
“Đúng”.
“Mợ nó, hãm hại nhiều người của lão tử như vậy”.
Cuộc sống của đoàn lính đánh thuê Emerald cũng không yên bình, hiện tại giữa các quốc gia trên quốc tế coi như hòa bình, nhưng mà một ít thế lực lớn nhỏ luôn tranh chấp liên tục, hoặc là khai thác địa bàn hoặc là cướp đoạt tài nguyên, đoàn lính đánh thuê Emerald thân là dựa vào mua bán nguyên thạch (đá quý gốc chưa qua gia công) lập nghiệp mặc dù có tài lực hùng hậu, nhưng cũng tại trong chinh chiến lớn nhỏ tiêu hao lượng lớn tài chính.
Cho nên tuy rằng bận rộn khai thác thế lực trên quốc tế, đoàn lính đánh thuê Emerald nhưng cũng sẽ nhận đơn hàng của một số nhân vật quan trọng trong giới chính trị, những người này trong tay có quyền có tiền tài, làm việc thay họ xong lúc nào đó lại có được chút thuận tiện cho công việc.
Hơn nữa chỉ cần không phải xử lý nguyên thủ quốc gia hoặc là nhân vật quan trọng gì, năng lực của đoàn lính đánh thuê bọn họ vẫn là đủ để bảo toàn tính mạng. Không thể không nói, đây là một món hời kếch sù. Nhưng mà làm việc này sợ nhất, chính là tư liệu của mục tiêu không đầy đủ.
Tại sao nhà họ Phù không nói rõ gia tộc của chính mình từng nếm qua trái đắng?
Nếu nói thẳng đoàn lính đánh thuê Emerald còn không tới nỗi khinh địch như vậy, bị người tiêu diệt toàn bộ.
Vì thể diện?
Hố người rồi.
Đầu trọc quả thực là kèm thêm một mối hận lên nhà họ Phù, nếu không phải nhà họ Phù ở Trung Quốc xem như gia tộc lớn không thể lay động, tập trung tiền tài hàng loạt, đối đoàn lính đánh thuê cực kỳ hữu dụng, chỉ sợ lúc này đầu trọc tìm tới cửa diệt sạch nhà họ Phù đều có khả năng.
Đặc biệt là hai cái địa điểm đấu súng nảy lửa dẫn tới sự chú ý của cảnh sát New York, đối loại đoàn lính đánh thuê trốn trong tối mà nói, vô tình treo một con dao lớn trên đầu, mặc dù không tới mức thật sự bị coi trọng, nhưng ít nhất người còn ở lại New York, hiện tại là không thể tùy tiện hoạt động.
Buổi chiều, nhà họ Phù chuyển tới bốn triệu đôla, tương đương thành hơn hai triệu năm nghìn nhân dân tệ, cho dù là đối nhà họ Phù mà nói, cũng là mọt khoản chí khá khổng lồ, nhưng đoán lính đánh thuê là tuyệt đối không thể chọc vào, chỉ có thể giao hảo không thể trở mặt, nếu không đợi tới đoàn lính đánh thuê phản kích ngược, cho dù là một quan chức của trung ương, cha con nhà họ Phù cũng không dám lấy tính mạng của chính mình ra đùa.
Lê Chanh nhoài người trong phòng tắm tắm rửa kì cọ, không biết vật chất màu đen kia là cái thứ gì, nếu khó rửa giống như dầu, nếu không có vận dụng linh lực rửa sạch dơ bẩn trong lỗ chân lông, chỉ sợ lúc cậu bước ra khỏi bồn tắm lớn, vẫn là một người đen thui.
À, đúng rồi.
Đồng chí người đại diện vĩ đại nổi giận đùng đùng cũng trở về rồi.
Lê Chanh xoa xoa dái tai.
Còn có thể nghe được bên ngoài Tống Giai bán liên thanh: “Tại sao lại biến mất tại lúc này”, “Sớm nói đi đón em, em không nên nhanh như chảo chớp tự mình chạy tới cái làng đó”, “Thật vất vả có đạo diễn nổi tiếng tìm đến làm việc lại, lúc ký hợp đồng cư nhiên cho người ta leo cây”, cùng với cái câu gần đây nhất: “Mau đi ra ngoài cho chị, em còn muốn ở lì trong trong bồn tắm lớn tới bao giờ hả?”, “Đừng tưởng rằng trốn tránh là có thể rũ bỏ trách nhiệm” vân vân.
Chờ bao lâu……
Lê Chanh đứng ở dưới vòi hoa sen giơ tay lau mặt, nhìn trong gương ánh ra mái tóc đen ẩm ướt, kinh ngạc nhìn hai, cậu chính là……Không muốn đi ra ngoài mà thôi.
Hoặc là, đi ra ngoài cũng không biết có cái gì hay để nói.
……..
…….. Phi phi phi.
Tắm lâu dài như trời đất luôn.
Lê Chanh trong lòng có một giọng nói đang thầm thì, lại bôi đầy sữa tắm lên người, cao hứng tắm rửa.
Đột nhiên chỉ nghe trong phòng truyền tới một tiếng “lách cách”.
Phòng tắm sáng như ban ngày lóe lên một tia lửa đỏ như tim đèn, đèn tắt mất, dòng nước của vòi hoa sen cũng chậm chậm biến thành chảy nhỏ giọt từng giọt, thành nhiều giọt tí tách, ngoài cửa truyền tới tiếng kinh nnạc ngạc nhiên của Tống Giai: “Khách sạn sao lại còn có thể cúp điện?”.
Mơ hồ nghe được trên hành lang có người nói máy phát điện hư rồi.
Lê Chanh mang theo đầy người bọt nước: “…….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT