“Uống”. Sở Tống ghé vào trên lưng sư huynh, cảm giác cực kỳ xóc nảy, mơ mơ màng màng tỉnh lại, hai tay y lung tung lắc lư, nhất thời một cái tát vỗ lên trên mặt sư huynh, làm cho mấy người đi cùng đều ngẩn người theo.
Có lẽ là ngón tay đánh bị đau rồi, trên mặt say khướt của Sở Tống vặn vẹo một chút: “Ai đánh lão tử? Ta giết chết y!”.
Sư huynh mặt chữ điền đen mặt: “Câm miệng”.
“Sư huynh a”. Sở Tống hai mắt nhìn chằm chằm, phán đoán sơ bộ mặt lớn bên cạnh mình chính là sư huynh, y vẫn là lần đầu quan sát gần kề sư huynh như vậy, Sở Tống do dự một chút, mồm miệng mơ hồ nói: “Thật ra…….”.
Sư huynh mặt chữ điền dừng một chút:.”……Hử?”.
“Rất tò mò, rõ ràng hồi nhỏ mặt của sư huynh…….. Vẫn là tròn xoe, làm sao trưởng thành liền khác rồi, chậc chậc, quá rộng”. Y giơ tay sờ soạng một chút, lại so sánh với cái cằm gầy nhọn của mình, càng cảm thấy chính mình càng khôi ngô hơn.
“Ngươi!”. Sư huynh mặt chữ điền: “Câm miệng!”.
Sư huynh mặt chữ điền bước nhanh mấy bước, giãn một khoảng cách dài cùng người đi đằng sau, sợ thằng ngốc này lại nói ra lời gì khiến chính mình nhịn không được muốn bóp chết y.
Mấy người rời đi tửu lâu Gia Thường rất xa, bóng dáng của một người cao lớn trong tửu lâu cũng ôm một thiếu niên đi ra ngoài, y mắt nhìn cảnh sắc cùng dòng người bên cạnh, rất nhanh biến mất ở bên trong ngã tư đường.
Người Trầm gia giai đoạn phản tổ bình an vượt qua liền trực tiếp tới thoát phàm cảnh, mà cảnh giới này đã là cảnh giới đệ nhất dưới phi thăng, nhưng lực nắm giữ không gian, muốn mang một người theo từ Lục Man thành vận chuyển tới Cửu Di thành vẫn là cực kỳ thuận tiện, cho dù Trầm Du mới vừa tới Đại Châu giới còn chưa hấp thu linh khí đạt tới cực điểm, nhưng cũng sẽ không tốn hao nhiều công sức lắm.
Lê Chanh bị rượu làm say tới không mở mắt ra được, chỉ cảm thấy bên tai sượt qua mấy phần tiếng gió, sau đó thân thể liền chạm vào một đoạn đệm mền mềm mại, mũi cậu ngửi người mùi hương, cảm thấy cực kỳ sạch sẽ mát mẻ, liền xoay người một cái lăn vào.
Chất liệu mặt ngoài mềm mại che trên người, giống như biết hô hấp, Lê Chanh thả lỏng bày ra tư thế giương nanh múa vuốt, chân tay quơ quào, im lặng ngủ say.
Trầm Du nhìn nhìn, giơ tay chọt chọt khuôn mặt Lê Chanh, bắt đầu cũng không có ý tưởng đặc biệt gì, con cháu truyền thừa của Trầm gia dùng phương pháp chuyên môn tìm kiếm bầu bạn phù hợp của chính mình, này vốn không liên cần tình cảm, bầu bạn song tu có thể tăng tốc tu luyện, Trầm Du vốn không chịu giải ước cùng Lê Chanh cũng chẳng qua là bởi vì hai người độ phù hợp quá mức hoàn mỹ, mục đích cuối cùng vẫn là vì bổ sung một phần lực lượng cho gia tộc.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, loại cảm giác này lại có chút khác biệt. Nghĩ tới trước đó khi hóa thân Đại Mao, đối phương biết rõ là chính mình, lại vẫn như cũ làm một ít động tác trả đũa, y nhưng lại không tức giận, chỉ cảm thấy đối phương cực kỳ đáng yêu.
Y nâng cằm của Lê Chanh lên, hôn lên đó.
Tại thời đại này nhân yêu (người và yêu quái) đối địch, một gia tộc có hai loại huyết mạch hỗn tạp tuyệt đối bị vây trong hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ, trước đây thời kì đại hỗn loạn tổ tiên Trầm gia vì cứu vớt nhân loại, hòa hợp huyết mạch Thiên Ngao vào bản thân có thể lý giải, nhưng hiện tại con cháu đời sau của Trầm gia lại vừa bị yêu tộc thù địch, vừa bị thế lực lớn phòng bị, thành nhân vật hai bên đều không ưa.
Nhưng dù vậy, chiến lực của Trầm gia mạnh hơn nhiều so với “nhất tông nhị môn tứ thế gia” của sáu gia tộc đại lục trung ương.
Trầm Du là con cháu đời thứ ba công khai của Trầm gia, nhưng mà con cháu đời thứ ba này không chỉ có bước vào cảnh giới phản tổ trước tiên so với phần lớn con cháu đời hai, hơn nữa còn bình an vượt qua trở thành thoát phàm cảnh, điều này làm cho mấy trưởng lão tại gia tộc bế quan đều nhịn không được xuất quan trước thời hạn.
Lướt qua một đường nhỏ âm u, Trầm Du đi tới bên trong sân trong, vừa qua khỏi kiểm tra tinh thần của mấy trưởng lão, ánh mắt Trầm Du đảo qua, ngay tại trên mặt đất thấy Lục thúc của chính mình ——
Một con chó trắng nhỏ gầy.
Trầm Du liếc mắt nhìn kỹ nó một cái, chó trắng nhỏ cũng xoát một cái nhìn qua, da mặt tựa hồ co rúm một chút, Trầm Du nhướn mày đi tới bên cạnh nó, ghét bỏ hừ một tiếng.
Chó trắng nhỏ: “…….”
“Ồ, này sẽ không là Lục thúc chứ?”. Trầm Du làm bộ kinh ngạc.
Chó trắng nhỏ: “…..”
“Nghe nói sau khi phản tổ chính là loại hình thái thứ hai, Lục thúc bộ dáng này nên có cái danh hiệu mới?”. Nghĩ tới tên Lê Đại Mao của chính mình, Trầm Du lập tức bắt đầu trả đũa, “Không bằng liền kêu Lục Mao đi, vừa hình tượng lại khí phách”.
Chó trắng nhỏ: “……”
Chó trắng nhỏ đau lòng xoay người đi.
Cút cút cút cút cút!.
Tiểu thử thối học võ mồm với ai mà ác miệng như vậy!
Đừng phiền lão tử!
Bằng không cắn chết ngươi!
Gặp đại chất tử (cháu lớn) rồi, tâm tình Trầm Lục đều không tốt rồi, bản thân y liền tính tình nóng nảy, hở ra nhảy nhảy nhót nhót, giống như bây giờ cả ngày buồn bực tại bên cạnh một đám lão nhân ngồi nghe giảng liền sắp không thể nhịn được nữa, nhưng còn có người tới kích thích chính mình.
—— nhưng mà trước đó hình như nghe nói, đại chất tử khiến người ta ghét này mang theo tức phụ (vợ) y trở về rồi?
Trầm Lục liếm liếm móng vuốt, gãi gãi mặt.
…….
Lê Chanh không nghĩ tới sau khi tha hương gặp được bạn cũ tiếp theo liền phải vợ xấu gặp cha mẹ chồng, nhất là tại sau khi tỉnh ngủ phát hiện vị trí hiện tại của chính mình đã từ Lục Man thành chuyển hoán tới Trầm gia của Cửu Di thành rồi, nét mặt của Lê Chanh lập tức liền rối rắm rồi.
Uống rượu hỏng việc người xưa nói cấm có sai!
Lê Chanh ngẩng đầu mắt nhìn cô gái bê chậu nước cho cậu, tự hỏi một chút, cậu thở dài một hơi: “…….Vậy ta ngủ mấy ngày rồi?”.
“Chưa tới một ngày”. Cô gái nhìn qua lễ nghĩa chu toàn, chỉ không dấu vết nhìn Lê Chanh, tựa hồ cực kỳ tò mò, sau đó lại giải thích một hồi hướng đi của Trầm Du, cùng với phạm vi Lê Chanh có thể an toàn hoạt động.
Lê Chanh chẳng hiểu cái quái gì Trầm Du vì cái lông gì mang cậu tới nhà của anh ta, nhưng mà hẳn là không có ác ý, ít nhất từ lúc hai người quen biết tới nay, Trầm Du người này vẫn đều tất chăm sóc cậu, Lê Chanh cứ yên tâm lớn mật đi khỏi cửa phòng, bên ngoài là vườn hoa nhỏ, dù sao cũng là đại lục trung ương của người ta, cho dù là vườn hoa nhỏ cũng cảnh sắc cao sơn lưu thủy (cảnh đẹp có hòn non bộ có nước) đẹp hơn nhiều so với ngọc Hoàng tông, Lê Chanh nuôi dưỡng xúc cảm một chút, thình lình phát hiện bên cạnh cổ chân thêm một con chó nhỏ, đang mở to mắt nhìn mình.
Tư duy Lê Chanh còn chưa vận chuyển trở về, lòng nói Đại Châu giới không phải không thịt chó sao, này tự nhiên cũng không có người yêu chó, làm sao đột nhiên xuất hiện một thú cưng đáng yêu như vậy.
Nhưng mà không biết tại sao càng nhìn càng quen mắt.
Trong lòng Lê Chanh thầm chửi một tiếng, con trước mắt này cùng Đại Mao bộ dạng không khác lắm, này không phải Thiên Ngao sao?
Chó trắng nhỏ cúi đầu ngửi ngửi hương vị của Lê Chanh, cũng phát hiện mùi của chất tử (cháu) nhà mình trên người Lê Chanh, trong lòng Trầm Lục hừ một tiếng, đánh không lại Trầm Du y còn không bắt nạt chất tức phụ (cháu dâu) sao, Trầm Lục chân sau chùn xuống nhào tới khiến Lê Chanh té trên mặt đất, diễu võ dương oai nâng lên chân trước để lên bên cạnh mặt thiếu niên, trong lỗ mũi phun ra một luồng hơi.
“Nghe nói đại ca mang về một người nam nhân, muốn đám nha hoàn chăm sóc như phu nhân”. Lúc này ngoài cửa của hoa viên hai cô nương Trầm gia đi qua, một người nói: “Nói vậy vị đó là bạn lữ phù hợp tối cao đại ca tìm được”.
“Nghe nói độ khế hợp càng cao lần đầu tiên song đạt được thăng cấp lại càng lớn, không biết khế hợp của đại ca cùng vị tẩu tử (chị dâu) này là như thế nào”.
“Người là ngốc a, chỉ cần nam nhân Trầm gia của chúng ta tìm kiếm bạn lữ, nhất định là hướng về phía độ khế hợp đó, nào sẽ chọn tới một người không tốt? Chính là đáng tiếc, vì lực lượng của Trầm gia lớn mạnh, tất cả con cháu đều phải từ bỏ loại cảm tình yêu thích này —— hai năm trước Nhị Thập Lục thúc (ông chú thứ 26) còn không phải nhịn đau tách ra cùng người mình thích, trong chiến đấu giải trừ âm dương khế của khế hợp, cưới một phu nhân độ khế hợp mặc dù cao, lại cực kỳ xa lạ, mặc dù lực lượng Nhị Thập Lục thúc tăng lên nhanh, cùng phu nhân này hai người lại cơ bản không bao nhiêu cảm tình”.
“Thật ra phu nhân của Nhị Thập Lục thúc cũng thật đáng thương a……”.
“Không biết tương lai đại ca cũng sẽ như thế hay không……?”.
Hai cô nương Trầm gia nói xong tươi cười trên mặt càng lúc càng nhạt, sau đó lại nói tới chuyện Triêu Thiên tông phát thư mời hướng các đại lục, trong giọng nói lại sầu lo không ngớt, bóng dáng của hai người biến mất ở trước mắt Lê Chanh.
Trông nhất thời Trầm Lục và Lê Chanh đều ngẩn người rồi.
Trầm Lục là có chút chân tay luống cuống, mà Lê Chanh lại đầu óc hỗn loạn, cậu chống cánh tay ngồi xuống, nhớ lại một đoạn nói chuyện vừa rồi, cảm thấy càng tự hỏi cũng không thích hợp, lúc này tất cả đều giống như có giải thích rồi.
Ngày đó tuy là vì giải trừ dược tính của yêu vương phát tán ký kết khế ước, nhưng căn cứ lời nới hai chị em Trầm gia vừa rồi, thực tế vẫn là có cách giải trừ.
…….. Chỉ có kẻ ngốc mới sẽ tin tưởng đệ tử chân truyền của Ngọc Hoàng tông nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu) đối một ngoại môn đệ tử.
—— không sai, cậu chính là kẻ ngốc đó.
Cậu cư nhiên dễ dàng tin như vậy.
Không thể tha thứ.
Chó trắng nhỏ mở to hai mắt.
“Ngươi không cần giả ngốc, ta biết ngươi nghe hiểu được”.
Chó trắng nhỏ theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng sau đó vừa nghĩ có một số thứ là không giấu diếm được, nó dừng một chút, vẫn là gật gật đầu, mười phần được tám.
Lời của hai chất nữ nhân (cháu gái) mặc dù thổi phồng chút, nhưng cũng chính xác có chuyện như vậy. Chính là người bên ngoài dù sao cũng là người bên ngoài, Trầm gia căn bản không có cứng nhắc quy định con cháu phải từ bỏ tình cảm, bất kể là tổ tiên hay là hậu đại (con cháu đời sau), đều là vì bảo hộ tộc nhân mà chiến đấu, tất nhiên đều không phải là người máu lạnh.
Hơn nữa, cho dù ngay từ đầu là vì độ khế hợp, nhưng mà sau đó thì sao?
Y hiểu rõ đại chất tử nhất, liền một tên ngốc, trước đó ngay cả thích là cái gì cũng không biết, tự nhiên sẽ không xuất hiện cái loại này tình huống cẩu huyết (máu chó) của tiểu Nhị Thập Lục được. Hơn nữa y cảm thấy, đại chất tử đối tức phụ, rất có tình cảm, ngày hôm qua đều là một đường ôm tới đây, ngay cả nhàn ngôn toái ngữ (lời nói linh tinh không căn cứ) đều không sợ, chẳng lẽ còn không phải để ý người ta sao?
Trầm Lục sống nhiều năm như vậy, trong lòng một đống lớn đạo lý, nhưng lúc này mới vừa hé miệng lại trợn tròn mắt.
Trầm Lục: “Grừ!”.
Trầm Lục: “……”.
Mợ nó khi dễ lão tử nói không được à?
“Được rồi, ta hiểu rồi”. Lê Chanh nản lòng thoái chí đặt Trầm Lục ở trên mặt đất, sờ soạng ót của chó trắng nhỏ, “Cảm ơn”.
Loạn cảm ơn gì…….
Lão tử cái gì đều chưa nói mà!
Trầm Lục cứng đờ một chút, nhìn Lê Chanh mệt mỏi bước đi trở về phòng, trong nhất thời hóa đá ở tại chỗ. Trầm Lục ực một cái nuốt ngụm nước bọt, mợ nó nếu đại chất tử biết chuyện này, bản thân còn mạng không?
*
Lê Chanh cảm thấy báo ứng luôn tới đặc biệt nhanh.
Trước kia chính mình bắt nạt Đại Mao tới rất thích, hiện tại cho dù biết Đại Mao có thể tùy tiện bắt nạt, lại cảm thấy lòng mệt mỏi.
Không vui vẻ rồi.
Lê Chanh cho rằng có thể đợi tới Trầm Du trở về hỏi lại anh ta một lần nữa, dù thế nào cũng muốn chính tai nghe đối phương thừa nhận, sau đó cảm thấy loại các làm này cực kỳ đạo đức giả, Lê Chanh đau lòng, uống hai chén trà liền bỏ đi.
Sáu giờ sáng, Lê Chanh trợn tròn mắt tựa vào sô pha làm xác chết, đôi mắt thật to, sắc mặt loang lổ dưới ánh nắng ngoài cửa lộ ra bóng mờ, lúc Tống Giai vào cửa liền thấy một cảnh tượng như vậy.
“Bị bệnh?”.
Lê Chanh phục hồi tinh thần lại, xoa nhẹ mặt, lộ ra tươi cười giống như mọi khi, cậu đột nhiên đứng lên: “Chúng ta đi”.
“……. Đi đâu?”.
“Hàn lão của công ty không phải từng nhắc muốn làm album cho em sao, em đồng ý rồi, hiện tại liền đi”. Lê Chanh đi từ phòng khách tới bồn rửa mặt cũng chẳng qua thời gian mười phút, cậu mở cửa ra, quay đầu lại.
“Chị cảm thấy em cần nghỉ ngơi”. Tống Giai chỉ chỉ sắc mặt của cậu.
Lê Chanh một khuôn mặt suy nghĩ rất nhiều: “Em cảm thấy cuộc đời đang một lần nữa bắt đầu, không có trạng thái càng tốt hơn so với hiện tại”.
Không có càng tốt…….so với hiện tại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT