Hai mắt Hàn Doanh lập tức sáng lên, chỉ là một thái giám cũng đẹp như vậy, tứ hoàng tử sẽ đẹp đến mức nào a.
“Ngươi ở Nam Uyển cung, nhất định là nhìn thấy tứ hoàng tử rồi?”
“Đương nhiên.”
“Tứ hoàng tử rất đẹp sao?”
Trương Diên Lạc quay đầu nhìn Hàn Doanh, nhướng mày: “Ngươi lại muốn đem tứ hoàng tử về ‘bao nuôi’ sao?”
Hàn Doanh cười ha ha: “Ta nào có lá gan đó.”
Trương Diên Lạc cũng cười, nụ cười thoải mái. Hàn Doanh lần đầu tiên thấy Tiểu Diên Tử cười, đẹp đến ngẩn ngơ. Hận không thể đè hắn ra mà chà đạp một phen...
Sau bao vất vả, cuối cùng Hàn Doanh cũng có thể nhìn thấy ba chữ ‘Nam Uyển cung’ vàng đến chói mắt kia.
Hàn Doanh loáng thoáng nghe Tiểu Diên Tử nói: “Tới nơi rồi, ngươi tự mình vào đi, ta còn có việc.” Hàn Doanh gật đầu, cũng tới đây rồi, không đến nỗi đi lạc đi.
Trước khi Tiểu Diên Tử rời đi còn nhìn nàng một ánh mắt mà nàng không hắn ta có ý gì. Tiểu Diên Tử không đi bằng cửa chính mà đi một hướng khác, có điều Hàn Doanh cũng không để ý lắm, nhanh nhẹn đi đến trước mặt lính gác nghiêm túc nói:
“Phiền ngươi truyền lời, cung nữ Hoa Lam cung muốn gặp tứ hoàng tử.” Tên linh kia nghe Hàn Doanh nói, đáy mắt hiện lên vẻ đề phòng, liếc nhìn cái khay trong tay nàng, miễn cưỡng lệnh cho người sau lưng đi thông báo. Người đó liền chạy đi.
Chờ rồi lại chờ, Hàn Doanh thầm oán trong lòng, ngày này cũng không biết gặp phải cái vận gì, chờ không biết bao nhiêu lần.
Qua một lúc, người kia quay lại thông báo nàng có thể tiến vào. Hàn Doanh vui vẻ, cuối cùng cũng có thể diện kiện cái vị tứ hoàng tử trong truyền thuyết kia.
Thế nhưng cuối cùng Hàn Doanh vẫn phải thất vọng. Đừng nói là mặt mũi hắn ta như thế nào, đến cả cao thấp gầy béo thế nào cũng không thấy. Bởi vì hắn ta ở ngồi trên giường buông màn kín mít, nhìn thế nào cũng chỉ có thể thấy cái bóng đen mờ mờ.
Tình huống sau đó hết sức kì cục...
Hàn Doanh tiến vào hành lễ: “Hàn Doanh cung Hoa Lam cung tham kiến tứ hoàng tử, tứ hoàng tử thiên tuế.” Bình thường sẽ là tứ hoàng tử kia nói “bình thân”, bây giờ hắn ta bị câm bẩm sinh, nên lời kia cũng thành thái giám bên cạnh thay hắn nói.
Lúc ngẩng lên, Hàn Doanh nhìn thấy một sinh vật nhỏ bé cực dễ thương, một con mèo nhỏ cả người đều là vằn hổ, dù là đi, đứng, ngồi, thậm chí là bộ dạng nó nhe răng cực giống một con hổ con.
Mèo con bị Hàn Doanh nhìn cũng không sợ hãi, ngoáy cái mông đi đến cái ổ nhỏ bên giường, thản nhiên nằm xuống. Trong lòng Hàn Doanh gào thét, mèo con thực lạnh lùng a, thật oai phong a.
Thái giám kia thấy Hàn Doanh cứ nhìn chằm chằm mèo con của tứ hoàng tử, ho khan vài tiếng, “khụ... khụ...”
Hàn Doanh cũng nhận ra mình hơi thất thố, cười nói: “Hoa phi nương nương lệnh cho nô tì thay người dâng người thuốc bổ, mong hoàng tử ngài sớm ngày khỏe lại.”
“Ngươi để trên bàn rồi lui đi.” Vẫn là tên thái giám bên cạnh hắn nói.
Hàn Doanh hơi chần chừ: “Hoa phi nương nương muốn nô tì nhìn thấy tận mắt hoàng tử uống thuốc mới được, dù sao đây cũng là tâm ý của người.”
“Hiện tại, hoàng tử đang mệt, lúc khác sẽ uống.”
“Nếu thế, nô tì phải ăn nói thế nào với nương nương đây.”
“Không lẽ một cung nữ nho nhỏ như ngươi còn muốn quản hoàng tử điện hạ uống thuốc sao?”
“Ta không có ý đó.”
“Vậy ngươi còn không mau lui ra?” Từ đầu đến giờ luôn là Hàn Doanh cùng tên thái giám kia đối thoại, người ngồi trong màn vẫn luôn ngồi im, thi thoảng Hàn Doanh cũng thấy hắn cử động nhưng cũng không nhìn ra là hắn đang làm cái gì.
Hàn Doanh thật muốn mắng thái giám kia rằng, ‘ngươi cũng đâu phải tứ hoàng tử, nói nhiều như vậy làm gì?’ Thế nhưng vẫn không có gan nói ra. Đành phải để lại thuốc rồi lui ra ngoài.
Hàn Doanh thở dài chán nản, nhìn mặt một cái cũng khó như vậy, làm sao quyến rũ a, cứ thế này kế hoạch thoát kiếp cung nữ của nàng khi nào mới có thể thực hiện?
Hàn Doanh đang trên đường trở về lại thấy một tốp linh chạy vội về phía nàng, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã bị bọn họ vây ở giữa. Một người trong đám lính hét lên: “Mau bắt ả cung nữ này lại, đừng để ả trốn thoát!” Sau đó Hàn Doanh liền bị trói lại, lôi đi.
Vẫn là Nam Uyển cung, có điều không phải tẩm cung của tứ hoàng tử mà là tẩm cung của Liễu phi, Liễu Uyển Nghi, mẫu thân của tứ hoàng tử. Hàn Doanh ngơ ngác không biết tại sao lại bị bọn họ kéo đến chỗ này, lại bị một bàn tay đè mạnh bả vai, đầu gối vì chịu không nổi lực quá mạnh mà khụy xuống.
Bụp... Hàn Doanh quỳ trên nền đất cứng ngắc, hai đầu gối đâu đến muốn vỡ ra, kìm lại tiếng rên rỉ vì đau, nàng muốn đứng dậy lại bị đè xuống. Lúc này Liễu phi ngồi ở trên cao lạnh lùng lên tiếng: “Chính là cung nữ đó đây sao?”
Tên lính vừa với đứng đầu cung kính trả lời: “Thưa nương nương, chính là ả ta.”
Liễu phi đang quan sát Hàn Doanh, nghe được tên lính kia khẳng định, giọng nói càng lạnh thêm mấy phần: “Ai sai ngươi đến hạ độc nhi tử của bổn cung?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT