Hàn Doanh bị cảm giác mềm mại đánh úp đến người mềm nhũn, trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt.

Vừa hé miệng lại phát hiện một vật thể lạ ở trong miệng nàng ngang nhiên công thành phá đất. Nàng nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, có nên giống như đa số nữ nhân khi bị cưỡng hôn cho hắn một bạt tai hay không? Hắn bị nàng tát sẽ không thẹn quá hóa giận mà nuốt chửng luôn nàng đấy chứ?

Giữa lúc Hàn Doanh còn đang phân vân giữa tát và không tát, thì Trương Diên Lạc đã sớm rời khỏi, buồn bực nhìn nàng: “Ngươi làm gì bày ra vẻ mặt chán ghét?”

Khoảnh khắc hắn chạm vào bờ môi căng mọng của nàng, hắn có thưởng thức cũng có hối hận. Hắn không hề muốn làm nàng chán ghét, tránh né hắn, thế nhưng nàng ở trước mặt hắn tươi cười với tiểu nha hoàn khiến hắn... hắn thế nhưng lại ghen tị với một nha hoàn. Ghen tị nàng chưa bao giờ tươi cười với hắn như thế, có chăng cũng chỉ là giờ vờ nịnh nọt.

Hàn Doanh vẫn chưa hoàn hồn: “Chán ghét gì cơ? Ta chỉ là đang nghĩ...”

“Nghĩ gì?” Trương Diên Lạc nghe vậy, buồn bực vừa rồi lập tức bay sạch.

Hàn Doanh thở dài, bày ra giáng vẻ ‘ta hiểu mà’ nói: “Chuyện này cũng phải chạy tới nơi này giải quyết, xem ra ngươi ở trong cung thật không dễ dàng gì.” Nói xong lại vỗ vai Trương Diên Lạc hai cái, cười tít mắt: “Ngươi ở đây chờ một lát, ta đảm bảo đem cô nương đến cho ngươi ha.”

Trương Diên Lạc đứng trước cửa dở khóc dở cười, cánh tay vừa vươn ra liền bắt được tay người nào đó đang có ý định chạy trốn.

“Nếu ngươi đã có lòng tốt như vậy chi bằng tự mình hầu hạ đi, ta sẽ cố gắng tiếp nhận.” Trương Diên Lạc nói xong còn ý vị thâm trường nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân, khiến nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu ngươi đã không thể tiếp nhận thì đừng có tiếp nhận!”

Trương Diên Lạc cười nhẹ: “Không sao, làm quen trước một chút cũng tốt, dù gì sau này cũng là phu thê.”

Hàn Doanh nghe lời này sắc mặt một hồi đỏ lại một hồi trắng, đổi màu còn nhanh hơn cả tắc kè hoa.

Hàn Doanh vô cùng buồn bực, Trương Diên Lạc không nói thì đúng là nàng đã quên mất. Lần trước Tiểu Hoa có nói, thời điểm tổ chức hôn lễ là ba tháng sau mà chỉ sợ đến bây giờ còn không đến hai tháng.

Cuối cùng lần đó hắn cũng không có làm gì nàng. Thế nhưng lại khiến nàng nhớ rõ sắp tới sẽ một lần nữa tiến cung, trở lại cái lồng giam khổng lồ lại lắm quy củ đó.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến mùa xuân, Hàn Doanh nhìn những tia nắng hiếm hoi chiếu xuống mặt đất, quyết tâm đào hôn cũng càng chắc chắn.

Nàng nghĩ trước hết cần nơi nào đó trú tạm sau, không thể để quan binh dễ dàng tìm thấy, đợi sau khi mọi chuyện lắng xuống sẽ tìm thời cơ ra thành.

Thế là sau bao nhiêu ngày làm tổ trong nhà, Hàn Doanh quyết định ra ngoài đi một vọng tìm nơi ở thích hợp.

Nơi này vốn là kinh thành phồn hoa, muốn tìm một nơi hẻo lánh cũng không hẳn là khó, nhưng muốn tìm nơi vừa hẻo lánh, vừa ít có quan binh qua lại thì có chút khó khăn trừ phi là lên núi sống.

Nhà thì chưa tìm được, thế nhưng lại bất ngờ gặp được người quen.

Lúc Hàn Doanh vừa xem xong một ngôi nhà ở phía nam thành, cảm thấy cũng không tệ lắm, đang tính toán nên xem có nên đặt cọc trước hay đi nơi khác xem tiếp thì va phải một người.

Khó khăn giữ được thăng bằng, nàng vừa định nói xin lỗi nhưng vừa nhìn người nọ thì sửng sốt: “Đại.... ca!”

Cố Mạc Nhiên nhìn thấy nàng cũng bất ngờ không kém, rất nhanh lại tươi cười: “Muội muội, đã lâu không gặp, bây giờ đại ca cũng phải gọi một tiếng ‘quận chúa’ rồi!”

Hàn Doanh cũng cười: “Đại ca đừng chọc muội, muội có là cái gì thì huynh vẫn là đại ca của muội mà.”

Cố Mạc Nhiên bỗng nhiên im lặng, ánh mắt nhìn Hàn Doanh trở nên sâu thẳm, lộ ra chút bi thương cùng tiếc nuối, có điều muốn nói lại ngập ngừng không nói ra.

Hàn Doanh chịu đựng ánh mắt kì lạ của Cố Mạc Nhiên được một lát rốt cuộc cũng không chịu được cố tìm đề tài nói chuyện: “Huynh không phải là ngự y trong cung sao, sao lại ở đây?”

Cố Mạc Nhiên thu lại ánh mắt, cười nói: “Huynh cũng không phải người trong cung, điện hạ cũng đã có Tống đại phu chăm lo rồi, huynh không cần phải túc trực trong cũng nữa nên đi dạo một chút. Gần đây có một tửu lâu nổi tiếng, muội có muốn tới đó ăn chút gì đó hay không?”

Hàn Doanh nghĩ nghĩ một chút, thấy có chút đói bụng liền đồng ý.

Bên trong tửu lâu vô cùng náo nhiệt, mọi người đều sôi nổi bàn chuyện, từ chuyện đón năm mới thế nào, đến chuyện trong cung có phi tần nào được sủng ái, phi tần nào thất sủng.

Bỗng Hàn Doanh nghe có người nhắc tới tên mình, liền dỏng tai lên nghe, người khách Giáp nói: “Người có nghe tin Trấn vương gia mới nhận một người nghĩa nữ chưa?”

Người khách Ất nghe thế, gật gật đầu: “Có, có, ta nghe nói người kia là cung nữ trong cung, bản thân nàng ta cũng không có gì nổi trội vậy mà không hiểu sao lại được Trấn vương gia thu nhận.”

Người khách Giáp tiếp lời: “Đúng vậy, ta còn nghe nói...” nói đến đây, người đàn ông kia vội nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai để ý đến bọn họ mới ghé vào tai người kia nói nhỏ: “Ta nghe nói, nàng ta là nương tử chưa qua cửa của tứ hoàng tử đó.”

Người khách Ất ngạc nhiên, cũng hạ giọng đến mức tối đa: “Có chuyện đó sao, là vị hoàng tử vừa bị câm vừa bị ngốc đó đó hả? Tin này của ngươi có tin được không?”

Người khách Giáp vội vàng chứng thực: “Đương nhiên là có thể tin được, ta có người nhà làm trong quan phủ, chuyện này vô cùng chính xác, hoàng thượng cũng đã cho người xây dựng phủ đệ ở phía đông thành rồi.”

Hai người Giáp, Ất nói rất nhỏ nhưng không hiểu sao toàn bộ lại chui lọt tai Hàn Doanh, không sót một từ. Hàn Doanh vốn đã không vui lại càng buồn bực, không ngờ nam nhân cũng có thể tám chuyện đến mức này, chỉ sợ một truyền mười, mười truyền một trăm, không đến một ngày, cả kinh thành đều biết chuyện nàng sắp trở thành thê tử của Trương Diên Lạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play