Hoa Ngọc Lam cùng Liễu Uyển Nghi ngoài miệng cười cười nhưng trong mắt lại không hề che dấu địch ý, bốn mắt bắn ra tia lửa, ở giữa không trung đấu đá kịch liệt.

“Là ai khiến Liễu tỷ đích thân đến đón vậy?”

“Người này chắc muội muội cũng biết, Hàn Doanh.”

“Liễu tỷ có điều không biết, Hàn Doanh vốn là người của muội, đón cũng nên để muội đón mới phải.”

“Muội muội nói như vậy sai rồi, Hàn Doanh sớm đã không phải người của muội, bổn cung muốn đưa đi, muội muội tất phải tranh giành.”

Nói qua nói lại không ai chịu thua, cuối cùng vẫn là nghĩ đến người trong cuộc, liền để nàng tự mình chọn chủ tử. Thế nhưng Hàn Doanh nào còn tâm trí đâu mà lựa chọn, nàng không biết hai vị đại “phật gia” đây hôm nay sao lại có hứng thú đến tranh giành nàng, không biết hai người họ có ý đồ gì, dù sao thì nàng cũng không muốn biết, ai nàng cũng không muốn theo, có thể cho nàng lựa chọn ở lại hay không!

Đương nhiên là không, đây sớm đã không còn là vấn đề của riêng nàng nữa rồi, mà còn là vấn đề mặt mũi của hai vị phi tần, Hàn Doanh đành bi thảm chịu số phận của con muỗi!!!

Hoa Ngọc Lam giọng nhẹ nhàng mà uy hiếp: “Hàn Doanh, theo bổn cung về nào, hay là ngươi không xem bổn cung ta ra gì nữa rồi?”

Hàn Doanh toát mồ hôi hột, ý tứ không phải là nói: “Ngươi dám không theo bổn cung, xem bổn cung xử trí ngươi thế nào?” hay sao???

Liễu Uyển Nghi phe phẩy cái quạt trong tay, không nhanh không chậm nói: “Tiểu Doanh, ngươi đi theo bổn cung, bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi, ai bắt nạt ngươi, bổn cung đều có thể giúp ngươi.” Nói xong còn ý vị thâm trường mà nhìn Hoa Ngọc Lam một cái.

Hàn Doanh nghe đến vui sướng, suýt chút nữa gật đầu, cũng may mà kìm lại được. Nàng hoài nghi vị phi tần này liệu có ý đồ gì hay không, khi không lại nhiệt tình quá mức như vậy.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của hai vị đại “phật gia” Hàn Doanh yếu ớt lên tiếng: “Nô tỳ bị hoàng thượng phạt tới đây, nếu hoàng thượng biết nô tỳ rời đi sẽ trách tội.”

Hoa Ngọc Lam khó khăn kìm nén tức giận: “Nói ngươi đi thì có thể đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì.”

Liễu Uyển Nghi lại cười: “Muội muội, chớ nóng giận! Bổn cung đã nói với hoàng thượng một tiếng, người sẽ không để ý đâu. Ngươi quỳ đã lâu vậy rồi, mau đứng dậy đi thôi.” Câu trước là nói với Hoa Ngọc Lam, câu sau là nói với Hàn Doanh.

Không nói thì thôi, nói tới quả nhiên thấy đầu gối đau nhức, Hàn Doanh cảm động rơi nước mắt, trong đầu có một giọng nói vang lên: ‘mau theo người này đi thôi, mặc kệ là có chuyện gì, cứ hết sức mà nịnh bợ là được rồi.’ Bản thân Hàn Doanh cũng có cái suy nghĩ này, liền tươi cười đến trước mặt Liễu phi, nhún người một cái: “Tham kiến nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Liễu Uyển Nghi cười vui vẻ: “Được rồi, Tiểu Doanh, mau theo bổn cung về nào.” Sau đó mặc kệ Hoa Ngọc Lam tức giận đến run người, dẫn theo một đoàn người rời đi.

Hàn Doanh đặc biệt vui vẻ, tuy quãng đường xa xôi đều phải đi bộ những cũng không hề làm giảm đi tâm trạng đang phơi phới của Hàn Doanh. Không phải vì nàng thoát khỏi cái tiểu viện bé tí teo kia, cũng không phải vì nàng đi theo Liễu phi, mà là vì nơi nàng sắp đến là Nam Uyển Cung, chính là Nam Uyển Cung có tứ hoàng tử trong truyền thuyết kia. Người xưa có câu “nhất cự ly, nhì tốc độ” là gì, nàng ở gần thế này còn sợ không quyến rũ được vị hoàng tử kia sao, ngôi vị hoàng tử phi kia, ta tới đây!!!

Nghiêm Túc từ bên ngoài về, một đường tiến về phía giường của Trương Diên Lạc, nghiêm trang đứng ở một bên canh giữ, không dấu vết nói một câu: “Điện hạ, nàng ta đã cùng nương nương trở về rồi.”

Trương Diên Lạc không có đáp lại, thở nhẹ một hơi.

Hàn Doanh đến đây đã được vài ngày, công việc chủ yếu là túc trực bên cạnh Liễu phi hầu hạ, chờ sai bảo. Những lúc có Yên Nhi thì nàng có thể thoải mái tìm một chỗ mà ngủ nướng, tùy thời còn có thể sai bảo người dưới, thể hiện chút quyền uy, nàng cảm thấy ở chỗ này cũng không tệ. Có điều mỗi lần Liễu phi đi thăm hoàng tử đều không có dẫn theo nàng. Hàn Doanh vô cùng bất mãn nhưng cũng không có gan kiến nghị.

Hôm nay Liễu phi lại chuẩn bị đi thăm cái hoàng tử kia, nhưng lại không thấy Yên Nhi đâu, không ngờ Liễu phi lại nói muốn dẫn nàng theo, Hàn Doanh vui như tết, kết quả đến nơi lại không có cho nàng vào. Hàn Doanh mừng hụt, ở bên ngoài ngó trái ngó phải một hồi cũng chẳng nhìn được gì.

Cũng không biết khi nào Liễu phi mới trở ra, liền kéo một cung nữ ở gần nói chuyện: “Này, ngươi ở đây lâu chưa?”

Cung nữ đáp: “Nô tỳ ở đây được gần nửa năm rồi.”

“Lâu như vậy, chắc nhìn thấy tứ hoàng tử rồi chứ!”

“Vâng.”

Hàn Doanh ghen tị, nàng cũng đến cổ đại được gần nửa năm rồi, mà một sợi tóc của hắn cũng chưa nhìn thấy, haizz thật là bất công mà.

Hàn Doanh còn muốn hỏi thêm nhưng lại thấy cung nữ đó cúi người hành lễ, Hàn Doanh quay lại nhìn, vừa nhìn thấy người đi ra, lập tức cả người cứng đơ, mặt tái mét, môi mấp máy nhưng lại không nói ra lời.

Người kia thấy Hàn Doanh kỳ lạ, hỏi: “Ngươi làm sao vậy.”

Hàn Doanh nuốt nước bọt mấy lần, rốt cục nói ra một cái tên: “Cố Mạc Nhiên?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play