Đã một tuần kể từ khi tôi quen cậu ấy...

Hôm nay cậu ấy đến sớm hơn thường ngày, tôi nghĩ vậy.

Vì thường thì lúc tôi đến lớp chỗ ngồi của cậu ấy luôn còn trống.

Cậu ấy đang ăn sáng.

Và có vẻ như cậu ấy không thích nó lắm.

Cũng phải, đó rõ ràng là loại bánh mua ngoài cổng trường - loại mà tôi vẫn thường hay ăn, chỉ cần nhìn một lần là nhận ra ngay.

Tất nhiên, vị của nó không được tốt cho lắm, chỉ có thể coi là tàm tạm.

Mà cậu ấy thì hiển nhiên là luôn có được một bữa sáng tốt hơn.

Chà, điều gì đã khiến cậu ấy phải đi học sớm đột xuất cùng với một cái bánh bình dân thế nhỉ?

Tiết học đầu trôi qua, mặt cậu ấy vẫn còn nhăn nhó.

Dù vị có tệ đến mấy thì một cái bánh cũng không đến nỗi khiến cậu ấy khó chịu như thế chứ?

Hay là... ăn phải bánh hỏng rồi?

Ồ, có thể lắm chứ, bác bán hàng rất tốt bụng, bác ấy không có ý đầu độc đâu, nhưng tính bác ấy tiết kiệm quá, thành ra có nhiều cái bánh thừa từ hôm trước mà bác ấy vẫn để hôm sau bán. Tôi là khách quen của bác ấy mà, tôi lại chẳng rõ quá!

Tôi chần chừ không biết có nên hỏi cậu ấy không, nếu thật là cậu ấy đau bụng thì phải xuống phòng y tế ngay!

Nhưng mà tôi không dám...

Tôi không dám thì còn rất nhiều người dám, và tôi đã để lỡ cái cơ hội ấy cho một người con gái khác.

Cậu ấy được dìu xuống phòng y tế rồi...

Tôi thu lại tầm mắt của mình, lẳng lặng nghe giảng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tôi ngốc nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play