"Rồi sao? Cậu thật sự đọ rượu với bọn họ?" Như Hảo chen vào một câu khi nghe Tú Vy kể lại.
"Ừ, còn say rất mất mặt nữa." Giọng Tú Vy lí nhí vì hành vi xấu hổ đó của mình.
Như Hảo vui vẻ cười phá lên, cắn thêm một miếng bánh mì, nhỏ nói: "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó, tớ say không phân biệt phương hướng làm sao nhớ chứ?" Tú Vy xua tay, cuối đầu ăn xôi.
Nhớ lúc sáng, sau khi tỉnh dậy đầu nhỏ nhức kinh khủng, mở mắt quan sát thấy mình ở căn phòng mỗi lần khi sang nhà Đình Phong vẫn ở. Nhỏ cố nhớ lại chuyện tối qua nhưng ký ức chỉ dừng lại ở đoạn nhỏ uống cạn ly rượu whisky đầu tiên. Ăn sáng xong nhỏ cùng Đình Phong đến trường, cả buổi sáng gặn hỏi cuối cùng cậu ấy cũng chịu mở lời vàng ngọc, đại khái là thế này: "Được rồi, nói xong cậu đừng có đi tự tử đấy! Cậu ấy à, khi say cực kỳ nổi loạn, nôn hết thức ăn lên người tớ rồi hát hò ầm ĩ. Suốt đêm cứ bám riết lấy tớ nói cậu thích tớ, rất rất thích tớ. Này, Tiểu Vy! Tớ không ngờ cậu thầm thương trộm nhớ tớ đấy." Cậu vừa dứt lời nhỏ lập tức nhảy từ trên xe đạp xuống, cả người y hệt như người bị điểm huyệt, miệng há hốc. Có sao, nhỏ có nói sao?
Đình Phong gọi mấy tiếng mới tỉnh, tỉnh lại rồi cũng không tò mò mà quay đầu chạy chối chết về trường. Suốt từ hôm qua đến giờ đều tránh mặt cậu như tránh tà, cậu xuống căn tin nhỏ kiên quyết đến thư viện, cậu đến thư viện nhỏ nhất định trốn một góc trong căn tin. Ngoại trừ đụng mặt nhau trong lớp thì không hề gặp mặt. Hoàn toàn là một con rùa rụt cổ, chỉ biết trốn trong mai của mình. Cũng không thể trách nhỏ, bí mật chôn giấu trong lòng tận chín năm chỉ vì say một lần mà nói ra sạch sẽ, sau này biết đối diện với cậu thế nào?
Ăn sáng xong Tú Vy và Như Hảo dắt tay nhau đi về lớp, hai đứa đang bàn xem 20 tháng 11 năm nay trường có tiết mục gì hot, nào ngờ nhận được một tin cực hot. Sau hai tuần hẹn hò nam thần nổi tiếng số 1 cùng nữ thần nổi tiếng số 1 đã đường ai nấy đi. Mà nam thần, nữ thần đó không ai khác chính là Đình Phong và Đinh Hương. Lần chia tay này của Đình Phong được mọi người bàn luận sôi nổi nhất, lý do cũng vì đây là mối tình chóng vánh nhất trong lịch sử cặp kè của cậu. Nghe được tin ấy, Như Hảo còn vui mừng hơn nhỏ, nó vừa cười vừa mắng Đinh Hương đáng đời. Còn nhỏ mang theo một bụng thắc mắc ngồi học cho đến hết tiết.
"Thì cứ chạy đông chạy tây, từ sáng đến chiều chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Dạo này cậu bận gì à? Tối qua không thấy cậu đến xưởng may." Đình Phong vẫn quyết hỏi cho ra lẽ. Cả Tuần nay muốn gặp nhỏ còn khó hơn lên trời, ngoài giờ học chính ra là nhỏ biến mất tăm. Cậu nhíu mày nghi hoặc, không phải vì lời nói đùa đó mà xấu hổ lẫn trốn đấy chứ?
"Đã ngủ rồi, không có gì bất thường. Tôi cảm thấy áy náy với chị Lan quá!"
Giọng bà Mai vang lên sau cánh cửa đã làm bước chân cậu dừng lại. Ông Dương tiếp lời.
"Sao thằng Phong lại quen với con bé đó? Nhìn thấy nó tôi lại mhớ đến tội lỗi của gia đình nó, lại nhớ đến cái chết của anh Bằng."
"Phải, cái chết của anh ấy có bao nhiêu oan ức chúng ta đều rõ lại không làm gì được. Người ta một người là công tố viên, một người là thẩm phán, chỉ một vài bằng chứng đã bức anh ấy tự sát. Thật không công bằng."
Thời gian thấm thoát trôi qua thêm ba tuần nữa, ngày nhà giáo Việt Nam tới gần. Là phó trưởng nhóm sự kiện, Tú Vy bận rộn trao đổi cùng thầy tổng phụ trách và các thành viên nhóm chuẩn bị cho buổi lễ diễn ra vào tuần sau. Trong chương trình có phần văn nghệ, Tú Vy phụ trách phần nhận đăng ký tiết mục của các lớp rồi nộp về cho trưởng nhóm văn nghệ xét duyệt. Năm nay các tiết mục đăng ký đặc biệt nhiều hơn năm ngoái, Tú Vy đến từ sớm nhận đăng ký, số tiết mục đã lên tới hai mươi, trong khi trường chỉ cần bảy mà thôi. Trưởng nhóm văn nghệ suy đi tính lại cuối cùng quyết định mở cuộc thi để chọn ra các tiết mục đặc sắc nhất biểu diễn hôm đó.
Lúc họp xong, ra về Tú Vy nói với Như Hảo: "Quên nói cậu nghe chuyện này, hồi sáng Đinh Hương có tới đăng ký tiết mục văn nghệ."
Trông Như Hảo có vẻ bất ngờ: "Cậu ta đăng ký?"
Tú Vy gật đầu nó liền bĩu môi, ngưng một lúc nhỏ nghe nó hùng hổ thốt lên: "Vậy tớ cũng đăng ký!"
Bước chân nhỏ khựng lại: "Không đùa đấy chứ?"
"Đừng nhìn bạn bè bằng ánh mắt khinh thường đó chứ!" Như Hảo thấy Tú Vy cả kinh nhìn mình bèn trừng mắt: "Tớ đâu có đùa. Cậu quên là tớ từng học múa à? Tớ đăng ký tiết mục múa!"
Như nhớ ra, Tú Vy ồ lên, phải rồi con bạn của nhỏ từng nằm trong đội tuyển múa hồi cấp hai cơ mà, nhỏ quên mất.
"Được rồi, vậy mai tớ đi đăng ký giúp cậu." Nhỏ ngẫm một lát lại thắc mắc: "Mà sao cậu ghét Đinh Hương thế?"
Tú Vy nhanh mắt thấy vẻ u ám trong đôi mắt long lanh ấy, rất nhanh rồi vụt tắt. Nhỏ nghi hoặc.
"Vì cậu ta dám mượn người yêu tương lai của cậu sử dụng trước nên tớ ghét." Như Hảo nháy mắt, cười một tiếng vui vẻ rồi chạy biến đi.
Tú Vy trợn tròn mắt, lập tức đuổi theo, miệng hét: "Cậu đứng lại! Dám chọc tớ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT