Đồng ý để cho mình cùng mẫu thân rời đi, vì sao phải lưu lại muội muội?
Đỗ Thương Sơn nhìn Liễu Như Phong, thấy y như thế, tất nhiên hiểu được ý tứ của y, thở dài, nói: “Ngươi mới đến sơn trang, thân thể Nhược Mai không tốt, hàng năm chưa từng xuất môn, cho dù ngoại nhân có nghe nói, cũng chưa từng gặp qua khuôn mặt thực của các ngươi. Nhưng Như Phượng là nữ nhi của Đỗ Thương Sơn ta, trong chốn giang hồ không người không biết. Tất nhiên không thể để cho nàng đi theo các ngươi, nếu có người nhận ra, chẳng phải ngược lại sẽ liên lụy các ngươi......”
Đỗ phu nhân vẫn trầm mặc, nhìn Đỗ Thương Sơn, thần sắc bi ai. Cuối cùng nhịn không được mở miệng, nói: “Thương Sơn, thật sự cần chúng ta ra ngoài tránh sao? Sự tình xấu đến nông nỗi như thế sao?”
Đỗ Thương Sơn nhìn nhìn Đỗ phu nhân, đi qua, nhẹ nhàng vén lên sợi tóc tản lạc của Đỗ phu nhân, nói: “Nhược Mai, yên tâm, chỉ là cho các ngươi ra ngoài giải sầu một chút. Ngươi cả ngày ngồi ở trong nhà, không khó chịu sao?”
“Thương Sơn, để cho mình Phong nhi đi Nam Dương đi, Nhược Mai sống đủ rồi, thấy cũng đủ rồi. Để cho ta cùng ngươi......” Đỗ phu nhân gắt gao nắm lấy tay Đỗ Thương Sơn, nhẹ giọng nói.
Đỗ Thương Sơn nhìn Đỗ phu nhân thật sâu, sau một lúc lâu, nhắm mắt, rút tay ra, xoay người quát: “Ý ta đã quyết, người đâu! Mang Đại công tử, phu nhân, Liễu công tử rời đi!”
“A......” Ba tiếng kêu thảm vang lên, một đạo thanh âm già nua truyền vào trong sảnh: “Không cần đi nữa! Nếu không giao ra Vấn Thiên bảo đao, các ngươi ai cũng không được đi!”
Thần sắc mọi người trong sảnh nhất tề đại biến.
“Người nào?” Đỗ Thương Sơn hét lớn một tiếng.
Đỗ Thương Sơn, tổng quản Vạn Thiên Sơn, Đỗ Văn Lôi, Đỗ Như Phượng nhảy ra khỏi thính, chỉ thấy giữa phần đất trống trong viện bên ngoài thính, ba gã tráng đinh nằm trên mặt đất, miệng mũi đầy máu, hiển nhiên đã không còn hô hấp......
Tráng đinh bốn phía mang vẻ mặt hoảng sợ, nhìn ba lão giả đột nhiên xuất hiện trong viện, ngay cả ba gã đồng bạn bị giết khi nào, bị giết như thế nào, cũng không thấy rõ.
“My Sơn Tam yêu, nghe nói quý trang vốn là hậu nhân của cuồng đao Đỗ Vấn Thiên, đến bái phỏng! Thỉnh cầu Đỗ trang chủ cho mượn Vấn Thiên bảo đao để nhìn xem!” Một lão nhân xương gầy như củi, tuổi chừng năm mươi, một thân tử y, âm dương quái khí mà nói. (tử = màu tím, âm dương quái khí = thanh âm kỳ quái ko ra âm cũng chả ra dương, kiểu như bất nam bất nữ)
Tơ lụa thượng hảo, tử y hoa lệ, gương mặt lão nhân cao gầy kia khô vàng, cổ quái cùng hàn ý nói không nên lời!
Đỗ Thương Sơn nhìn nhìn thi thể ba gã tráng đinh trên mặt đất, chịu đựng sự tức giận trong lòng, nhìn nhìn phía sau lão nhân cao gầy kia, một lão nhân mập lùn một thân bạch y đầy bùn đất, ngẩng đầu nhìn trời; cùng một lão ẩu một thân hồng y (lão ẩu = bà già), như nhàm chán nhìn chằm chằm con kiến trên mặt đất; miễn cưỡng xả ra một vẻ tươi cười, nói: “Nguyên lai là My Sơn Tam lão đại giá quang lâm, Thương Khung sơn trang ta thật sự là vẻ vang! Đỗ Thương Sơn kiến quá ba vị tiền bối!”
Lão nhân bạch y mập lùn vẫn ngẩng đầu nhìn trời, lão ẩu hồng y vẫn cúi đầu nhìn đất, giống như đối lời nói của Đỗ Thương Sơn chưa từng nghe thấy, để ý cũng không để ý!
Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình, Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành, Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong! Cư nhiên ba sát thần này đã tìm tới cửa! Chỉ sợ hôm nay Thương Khung sơn trang sẽ không sống được khá giả...... Mặc dù trên mặt Đỗ Thương Sơn mang ý cười, trong lòng lại âm thầm khổ sở!
My Sơn Tam yêu thành danh ba mươi năm trước, có thể nói là chuyện xấu gì cũng làm, chuyện tốt lại không có! Năm đại danh môn chính phái do Thiếu Lâm đứng đầu, cũng từng liên thủ truy kích, muốn bắt giết My Sơn Tam yêu này, lại bị ba người này trốn tránh đánh lén, năm phái hao tổn nhân thủ rất nhiều, nhưng vẫn không thể làm gì được My Sơn Tam yêu. Cuối cùng, việc này liền bỏ qua. (5 phái gì cùi mía! =.=!)
My Sơn Tam yêu, từ đó về sau thanh danh đại chấn, người trong giang hồ, tất nhiên không người không biết, không người không hiểu......
Lão nhân cao gầy —— Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình liếc xéo mắt, thoáng nhìn bốn người trước cửa thính, cười quái dị một tiếng, nói: “Nam Dương Nhất Đao Đỗ Thương Sơn, Đỗ trang chủ! Không cần vỗ vỗ mã thí chúng ta! Cái gì mà My Sơn Tam lão? Ba lão bất tử chúng ta, cả đời làm hết các chuyện ác, danh My Sơn Tam yêu hoàn toàn xứng đáng! Ngươi nên ngoan ngoãn đem bảo đao, đao pháp kia giao ra đi, Tam yêu chúng ta có thể đạt được tâm nguyện, Thương Khung sơn trang các ngươi cũng miễn được tai ương huyết quang! Chẳng phải đều cùng đại vui mừng?”
“Nếu tự xưng là lão bất tử, nên tìm một cái thâm sơn rừng già nào đó đi chờ chết đi! Không dưng chạy tới trong nhà người ta, làm hành vi cường đạo, còn đầy mồm ăn cướp!” Đỗ Như Phượng không thể nhịn được nữa, tức giận nói.
“Phượng nhi! Sao không biết lớn nhỏ như thế? Còn không mau hướng Tần lão tiền bối bồi tội!” Đỗ Thương Sơn kinh hãi, vội giọng quát.
My Sơn Tam yêu này tâm ngoan thủ lạt, há có phải thứ gì dễ đối phó? Chọc tới bọn họ, là không chết không dừng, không trêu chọc đến bọn họ, nếu bọn họ thấy ngươi không vừa mắt, giết cũng không sai! Quả nhiên là giết người không chớp mắt.
Chỉ sợ lời này của Đỗ Như Phượng đã chọc giận đến ba lão quái vật này......
Quả nhiên, thần sắc My Sơn Tam yêu biến đổi, lão nhân bạch y mập lùn —— Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành hơi hạ thấp mặt xuống, liếc xéo nhìn về phía Đỗ Như Phượng; lão ẩu hồng y —— Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong nâng một đầu tóc trắng xoá lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn Đỗ Như Phượng!
Đỗ Thương Sơn, tổng quản Vạn Thiên Sơn lén lút bước xéo lên một bước, bất động thanh sắc mà đem Đỗ Như Phượng bảo hộ phía sau......
Ánh mắt Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình như cá chết mà nhìn nhìn Đỗ Như Phượng, cười nhạo nói: “Nam Dương Phi Phượng Đỗ Như Phượng? Con nhóc chưa dứt sữa cũng dám ở trước mặt lão phu hô to gọi nhỏ? Nể mặt một phần Vấn Thiên bảo đao, hôm nay lão phu sẽ không so đo cùng ngươi!”
Mặc dù Đỗ Như Phượng không phục, nhưng thấy động tác của Đỗ Thương Sơn, Vạn Thiên Sơn, trong lòng cũng biết tình huống không tốt, chỉ đành chịu đựng sự tức giận, yên lặng đứng ở phía sau Đỗ Thương Sơn.
“Đỗ trang chủ, không thể cho mượn sao? Một câu thống khoái đi! Ba lão bất tử chúng ta không có nhiều thời gian ở cùng với cây nấm như ngươi đâu!” Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình thấy động tác của Đỗ Thương Sơn, khóe miệng trên khuôn mặt khô vàng nhếch nhếch, xả ra một nụ cười âm trầm quái dị.
“Sấu lão quỷ (sấu = gầy), rõ ràng là người ta không muốn giao Vấn Thiên bảo đao ra, ngươi còn dong dài cái gì? Tiểu cô nương, lão đây đã có gần vài thập niên chưa nghe qua có người nói chuyện cùng ba người chúng ta như vậy! Đến đến đến, để cho lão đây hảo hảo nhìn xem!” Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong đứng dậy, không nhanh không chậm đi về phía Đỗ Như Phượng, tuy đầy mặt tươi cười, nhưng đôi mắt tàn nhẫn lại lộ ra từng trận sát ý......
Trong lòng Đỗ Thương Sơn biết không tốt, đang định rút phối đao bên hông ra, bóng người chợt lóe trước mắt.
Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình đã cười quái dị, xẹt tới trước người, cong ngón tay búng ra, một sợi kình phong bắn nhanh mà ra, trong miệng nói: “Thủy Thủy không cần sinh khí, là lão phu không phải! Đã là bảo vật gia truyền của bọn họ, làm sao chịu ngoan ngoãn giao ra, đợi giết bọn họ xong, đi tìm cũng không muộn!”
Đỗ Thương Sơn chấn động, Truy Hồn Chỉ của Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình! Phối đao lóe sáng ra khỏi vỏ, dùng bụng chém ngang, chỉ phong đánh trên thân đao, phát ra tiếng kim loại thanh thúy.
Đỗ Thương Sơn thấy Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong đã đến gần trước người, tay phải nắm đao căng thẳng, đang định bổ ra một đao ngăn chặn, lại bị Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình đá một cước, bức lui mấy bước. Cũng may dư quang khóe mắt, liếc thấy Đỗ Văn Lôi tiến lên giúp đỡ, tổng quản Vạn Thiên Sơn bên kia cũng cản lại Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành, mới yên lòng, toàn lực ứng phó Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình.
Lần giao thủ này, Đỗ Thương Sơn mới biết võ công My Sơn Tam yêu cao thế nào, khó trách có thể làm chuyện ác ba mươi năm trên giang hồ, vẫn sống được tốt......
Thấy trang chủ, công tử, tiểu thư, tổng quản đều đã cùng người tới giao thủ, tráng đinh bốn phía hô quát một tiếng, đều rút binh khí ra, liền muốn tiến lên tương trợ, mới tới gần một chút, mười tên tráng đinh xông lên trước nhất đã kêu thảm thiết một tiếng, đập mặt ngã xuống đất, vứt bỏ binh khí trong tay, quay cuồng kêu rên, huyết nhục y phục toàn thân bốc lên từng trận khói nhẹ, sự ăn mòn mắt thường cũng có thể thấy được, hương vị gay mũi nháy mắt phủ kín toàn sân!
“Mau lui lại! Là độc!” Đỗ Thương Sơn thấy thảm trạng tráng đinh do một tay mình đào tạo ra như thế, bi thanh hô to.
“Hừ hừ hừ! Đỗ trang chủ còn có thể nhàn nhã mà quan tâm người bên ngoài?” Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình duỗi ngón tay búng ra liên tiếp, mười ba đạo chỉ phong trải rộng trước người, bao phủ mười ba đại huyệt quanh thân Đỗ Thương Sơn.
Đỗ Thương Sơn hét lớn một tiếng, vội huy cương đao, thân hình nhanh chóng thối lui, võ công hắn nguyên bản đã không bằng Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình tuổi già thành tinh này, vừa rồi lại vì nhóm tráng đinh phân tâm, tuy rằng hiểm hiểm chặn được mấy chỗ yếu hại, nhưng vẫn bị năm sợi chỉ phong đánh trúng, thân thể nhất thời chấn động, tứ chi đầu vai đã bị chỉ phong xuyên thủng, thần sắc bất ổn mà hạ xuống.
Nháy mắt lúc Đỗ Thương Sơn ngã xuống đất, vội nhìn bốn phía, đã thấy tổng quản Vạn Thiên Sơn bị Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành đánh một chưởng bức lui, miệng phun máu tươi, lui tới bên cạnh mình, mới ngừng lại.
Cương đao của Tổng quản Vạn Thiên Sơn chém ngang, không tiến lên, liền đứng trước người Đỗ Thương Sơn ngã xuống đất, bày ra thế đao, nhìn chằm chằm Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình, Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành phía trước.
Đỗ Thương Sơn cũng biết, chỉ sợ lúc này tổng quản Vạn Thiên Sơn, cũng đã bị thương không nhẹ, bất quá chỉ là cường ngạnh bày thế mà thôi......
“Đỗ trang chủ, bảo đao mặc dù tốt, rơi vào trong tay các ngươi, lại không có nửa phần tác dụng! Thấy võ công của các ngươi như vậy, chỉ sợ hẳn là không lĩnh ngộ ra được Vấn Thiên đao pháp kia?!” Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình cùng Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành cười quái dị, dừng thân hình lại, không thừa cơ phất ra một kích cuối cùng.
Trong lòng Đỗ Thương Sơn run lên, đảo mắt nhìn lại, quả nhiên thấy sắc mặt Đỗ Văn Lôi, Đỗ Như Phượng tái nhợt, ngã trước chân Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong!
Trong lòng Đỗ Thương Sơn nhất thời sầu thảm —— đường đường Thương Khung sơn trang, cư nhiên không qua được vài khắc, liền đã lưu lạc đến nông nỗi như thế này! Bản thân được gọi là cao thủ một phương thật sự uổng phí, ngay cả Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình cũng không đối phó được, còn liên lụy nữ nhi rơi vào tay người khác......
“Đỗ trang chủ, ngươi là muốn tánh mạng của nhi tử, nữ nhi? Hay là muốn thanh Vấn Thiên bảo đao kia?” Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong nhẹ nhàng mà ngồi xổm xuống, bàn tay xương khô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp tuổi trẻ của Đỗ Như Phượng, ánh mắt lại nhìn về phía Đỗ Thương Sơn.
Tráng đinh bốn phía thấy trong nháy mắt, nhóm tổng quản Vạn Thiên Sơn cùng trang chủ đều chịu đựng mà hạn chế bản thân, mặc dù muốn nhảy lên cứu viện, lại e ngại độc dược vô hình kia, chỉ đành vây quanh ở bốn phía, không dám tiến lên.
Đỗ Thương Sơn nhìn trái phải, tâm như tro tàn, cười thảm nói: “My Sơn Tam yêu quả nhiên danh bất hư truyền, việc đã đến nước này, Thương Khung sơn trang có Vấn Thiên bảo đao hay không, còn có gì hữu dụng? Nhưng dựa vào danh Tam yêu các ngươi, có khi nào lại lưu lại tánh mạng người ngoài?!”
“Thủy Thủy, việc gì phải nói lời vô nghĩa cùng bọn chúng? Giết bọn họ, chúng ta tự đi tìm bảo đao!” Nói chuyện, là Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành vẻ mặt hòa khí, tươi cười đầy mặt, chỉ là lời nói của hắn lại cùng biểu tình trên mặt hắn, nửa điểm cũng không đồng nhất.
“Thương Khung sơn trang lớn như vậy, lão đây lười đi tìm! Vẫn là để cho Đỗ trang chủ tự mình giao ra thì tốt hơn!” Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong trừng Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành một cái, cười nói: “Chết, cũng có rất nhiều loại kiểu chết! Có thể chết thư thư phục phục, cũng có thể chết thống khổ không chịu nổi! Tiểu cô nương ngươi nói xem có đúng hay không? Tuổi trẻ thật tốt! Ngươi tuổi trẻ như vậy, lại xinh đẹp như vậy, làm cho lão đây rất không cao hứng. Tính tình còn ngang bướng như vậy, cũng không sao, lão liền thay phụ thân ngươi hảo hảo giáo huấn ngươi một chút!”
Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong nói xong, chậm rãi giơ tay phải lên, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt Đỗ Thương Sơn.
Đỗ Thương Sơn trong tình thế cấp bách, phun ra một ngụm máu, cuối cùng che nhanh miệng lại, không nói được một lời.
Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong lắc lắc đầu, thở dài: “Xem ra phụ thân ngươi là không muốn cứu ngươi? Lão đây sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy, trước tiên phá huỷ bộ dáng xinh đẹp của ngươi này, lại sẽ chậm rãi thu thập ngươi! Tiểu cô nương, không nên trách lão đây tâm ngoan thủ lạt, muốn trách, thì trách phụ thân của ngươi đi!”
Đỗ Như Phượng hoảng sợ mở to hai mắt, nước mắt trong mắt lăn xuống, lại gắt gao mà cắn chặt môi, không chịu phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Năm ngón tay phải của Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong đã mạnh mẽ đánh xuống dưới, mọi người bốn phía nhịn không được nhắm hai mắt lại......
Không có tiếng kêu thảm thiết bên trong suy nghĩ, cũng không có tiếng xé rách huyết nhục xoắn vào tâm phế người.
Một tiếng vang nhỏ trầm nặng, mọi người mở mắt ra, lại chỉ nhìn thấy Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong ôm tay phải, kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình vội vã thối lui.
Mà bên cạnh Đỗ Như Phượng, là Liễu Như Phong đáng lý đang ở lại trong sảnh, tóc đen nhẹ bay, bình tĩnh mà đứng thẳng, phảng phất như y vốn đã đứng ở chỗ kia!
“Thủy Thủy!” Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình cùng Bách Tiếu Thiết Chưởng Nhạc Vu Hành cùng kinh hô, vội nhảy đến bên cạnh Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong.
Mà Đỗ Thương Sơn, tổng quản Vạn Thiên Sơn cùng tất cả người của Thương Khung sơn trang, đều kinh ngạc đến ngây người nhìn Liễu Như Phong —— cư nhiên ngay cả y qua đó như thế nào, cũng không phát hiện!
“Ha hả a...... Trách không được Đỗ trang chủ chết cũng không chịu nói! Nguyên lai quý trang còn có một vị cao thủ như vậy!” Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình thấy mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong, năm ngón tay phải vặn vẹo xuất huyết, hiển nhiên đều đã bị bẻ gãy! Không khỏi đau lòng đến nỗi râu tóc đều dựng đứng, ánh mắt chứa đầy phẫn nộ cùng sát khí nhìn chằm chằm Liễu Như Phong.
Gương mặt Liễu Như Phong không chút thay đổi, My Sơn Tam yêu đột nhiên tới, Liễu Như Phong vạn không dự đoán được đám người Đỗ Thương Sơn lại bị bại nhanh như vậy, trước đó lại không chuẩn bị, thấy Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong cư nhiên muốn phá huỷ dung nhan của muội muội, đã không thể không ra tay......
“Như Phong?!” Đỗ Thương Sơn thì thào hô nhỏ, không thể tin được nhìn bóng dáng thanh mảnh kia, đó là người mình đã nhìn thấy bao nhiêu ngày nay sao?!
Đỗ Thương Sơn nhịn không được đảo mắt nhìn vào trong phòng. Đỗ phu nhân ngồi trên ghế sớm đã được đưa tới cửa thính, lúc này cũng là vẻ mặt dại ra, nhìn Liễu Như Phong trong viện, đôi môi run rẩy, nói không ra lời.
Tổng quản Vạn Thiên Sơn Vẫn cường ngạnh chống đỡ bảo hộ phía trước Đỗ Thương Sơn, khiếp sợ vạn phần nhìn Liễu Như Phong. Từ khi thanh niên này vào Thương Khung sơn trang, tổng quản Vạn Thiên Sơn an bài người ở Cầm viện, đều phụ trách giám thị. Nhưng lâu như vậy, Liễu Như Phong vẫn biểu hiện bình thường, cư nhiên lại không có một người phát giác y là người mang võ công...... lại là võ công cao minh như thế! Lúc trước mọi người đều đã nhắm hai mắt lại, nhưng tổng quản Vạn Thiên Sơn lại phải đề phòng My Sơn Tam yêu đánh lén Đỗ Thương Sơn, tất nhiên không dám nhắm mắt, không hề nháy mắt mà nhìn chằm chằm My Sơn Tam yêu đối diện! Nhưng dù vậy, hắn cũng chỉ cảm thấy bóng đen chợt lóe bên cạnh, liền đã thấy Độc Tâm Quỷ Ẩu Thủy Đông Phong che tay lại mà kêu rên thối lui, mà Liễu Như Phong đã đứng ở trong viện!
Nhưng vô luận như thế nào, lúc này nếu Liễu Như Phong đã ra tay, sẽ tuyệt đối không trơ mắt nhìn My Sơn Tam yêu đối phó Thương Khung sơn trang! Không nói Đỗ gia đối hắn như thế nào, dù chỉ vì Đỗ phu nhân cùng Đỗ Như Phượng, hẳn là y cũng sẽ không mặc kệ...... Tổng quản Vạn Thiên Sơn nhẹ nhàng thở ra, dừng bước, ngã ngồi xuống!
Đỗ Văn Lôi kinh hãi nhìn khuôn mặt Liễu Như Phong không chút biểu tình, nhớ tới từ khi Liễu Như Phong tiến vào Thương Khung sơn trang tới nay, những việc làm của Đỗ Văn An, không khỏi có một cỗ tức giận nhàn nhạt dâng lên từ đáy lòng......
“Ca ca...... Ca ca......” Đỗ Như Phượng rốt cục khóc lên, ủy khuất trong hỗn loạn nhè nhẹ nghĩ mà sợ —— dù sao nàng sớm đã biết Liễu Như Phong là người mang nội lực, nhưng lại không nghĩ rằng Liễu Như Phong thẳng đến lúc này mới ra tay! (Tội ẻm! =.=!)
Thân hình Liễu Như Phong chuyển động, đánh ra một chưởng, bức tan chỉ phong Truy Hồn do Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình đánh lén, duỗi chân nhảy lên, nhẹ nhàng đem Đỗ Như Phượng trên mặt đất đưa đến cửa thính, một cỗ nội lực nhu hòa, nháy mắt giải khai huyệt đạo bị chế trụ trên người Đỗ Như Phượng.
“Tiểu tử, ngươi là ai? Vì sao lại muốn đến tranh giành chuyện này?” Cửu Chỉ Truy Hồn Tần Vô Tình biến sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT