Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Liễu Như Phong vẫn chưa mở miệng, Đỗ Như Phượng đã nhịn không được, không để ý Liễu Như Phong liên tiếp nháy mắt, nói: “Mẫu thân, như thế nào có thể so sánh ca ca ta với cái tên phế vật kia? Ca ca ta......”

“Phượng nhi!” Liễu Như Phong chỉ đành mở miệng quát bảo Đỗ Như Phượng ngưng lại, nhìn nhìn Đỗ phu nhân, nói: “Mẫu thân yên tâm, hài nhi tuyệt đối sẽ không dựa vào Thương Khung sơn trang sống qua ngày. Hài nhi đều đã có tính toán!”

Đỗ phu nhân thở dài, nói: “Ta nói với các ngươi, các ngươi lại không thích nghe! Thôi vậy! Nhưng Phong nhi, năm nay ngươi cũng đã hai mươi? Ngươi cũng không phải người trong giang hồ gì, nhìn người bên ngoài, tuổi như ngươi sớm đã cưới vợ, không bằng đợi qua chuyện này, ta kêu Thương Sơn tìm một nữ nhi gia cảnh tốt, ngươi cũng nên tính toán sớm đi!” (Bá mẫu xúi dại òi =.=!)

Cưới vợ? Liễu Như Phong cười khổ, chuyện này không thể tự chủ được, nghĩ tới trên gương mặt tuấn mỹ của Nam Cung Thiên Mạc, xuất hiện biểu tình thâm trầm, mắt phượng khẽ nheo lại, thời điểm phẫn nộ, cũng chỉ lạnh lùng mà cười —— không liên quan sủng ái hay chán ghét, thị cơ cưới vợ, chuyện như vậy, chưa bao giờ phát sinh ở trong Tuyệt Cốc, cho dù sủng ái nhiều đến đâu, cũng không thể quét sạch được sự khuất nhục......

Nhưng nhìn cách nói của Đỗ phu nhân, nếu lại cự tuyệt, chỉ sợ sẽ tiếp tục nói tiếp. Không phải không biết, mẫu thân là sợ mình ỷ vào quyền thế phú quý của Thương Khung sơn trang, trở thành Đỗ Văn An thứ hai, mới lo lắng như thế, muốn để cho mình cưới một chính thê, có trách nhiệm, mới có động lực để cố gắng......

Liễu Như Phong chỉ đành rũ mắt, làm bộ như cẩn thận lắng nghe, nhưng vào đến tai trái, lại đi ra tai phải, một câu cũng không để lại trong lòng......(=.=!)

Đang nói, trong viện rốt cục cũng có động tĩnh, ba người trong phòng đều nâng đầu lên ngóng tiếng bước chân!

Đỗ phu nhân lập tức ở miệng, giương mắt nhìn vào trong viện.

Thấy thần sắc vội vàng của Đỗ phu nhân cùng Đỗ Như Phượng, Liễu Như Phong nhẹ nhàng thở ra.

“Trang chủ phu nhân, trang chủ phân phó, hồi báo trang chủ phu nhân. Hết thảy sự tình đều tốt đẹp, thỉnh trang chủ phu nhân chớ lo lắng, trang chủ cùng hai vị công tử đang xử lý giải quyết tốt hậu quả, tức khắc sẽ có thể quay lại!” Một gã tráng đinh vội vàng chạy vào trong phòng, khom mình hành lễ, nói.

Sắc mặt Đỗ phu nhân cùng Đỗ Như Phượng đều vui mừng, cho tráng đinh kia lui xuống, vẫn nhìn cửa phòng mà chờ đợi!

Thẳng đến khi qua giờ Thìn, mới lại thấy một gã tráng đinh chạy tới, nói: “Trang chủ phu nhân, trang chủ đã quay về trang, trang chủ lệnh thuộc hạ truyền lời, bên trên còn có việc cần xử lý, thỉnh trang chủ phu nhân, tiểu thư, Liễu công tử đi nghỉ ngơi sớm, không cần chờ.”

Trên gương mặt Đỗ phu nhân không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, nhưng nghe thấy Đỗ Thương Sơn đã quay về trang, cũng yên lòng, tâm thần liền thả lỏng, mệt mỏi do một đêm không ngủ lập tức như sóng tràn bờ.

Đỗ phu nhân nhìn nhìn Đỗ Như Phượng cùng Liễu Như Phong, nói: “Cũng tốt! Các ngươi cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng” Liễu Như Phong, Đỗ Như Phượng ứng thanh, cùng nhau ly khai.

“Ca ca, ngươi về Cầm viện trước, ta đi xem tình huống một chút!” Đỗ Như Phượng vẫn không yên lòng, thấy đã cách xa Hà viện, liền quay đầu nhìn Liễu Như Phong nói.

Liễu Như Phong nhìn nhìn muội muội, nghĩ lại lúc này cũng không có gì nguy hiểm, cũng không ngăn cản, gật đầu ứng thanh, tự quay về Cầm viện nghỉ ngơi.

※※※

Một giấc ngủ này thẳng tới buổi chiều giờ Mùi mới tỉnh dậy, Liễu Như Phong lại ngồi trên giường vận công, xong mới xuất môn nhờ thị nữ mang nước ấm rửa mặt.

“Ca ca, thức dậy rồi?” Liễu Như Phong đang muốn xuất môn đi đổ nước, liền nghe thấy thanh âm của Đỗ Như Phượng, vang lên ngay ngoài cửa.

Liễu Như Phong vội ứng thanh, mở cửa phòng, nhìn nhìn Đỗ Như Phượng một đêm không ngủ, nhưng thần thái vẫn sáng láng, cười nói: “Không hảo hảo nghỉ ngơi, coi chừng sẽ mau già!”

Đỗ Như Phượng u oán nhìn Liễu Như Phong một cái, xong lại lớn tiếng nở nụ cười, nói: “Ca ca, ngươi không nhìn thấy đâu, buồn cười chết ta!”

Liễu Như Phong nhíu nhíu mày, muội muội sao lại không biết che giấu như thế?! Vội đi qua, đóng cửa phòng lại, nói: “Nếu ngươi không muốn một hồi sẽ rơi vào trong tai Đỗ trang chủ cùng Vạn tổng quản, thì nhỏ giọng một ít.”

Đỗ Như Phượng ngẩn ngơ, mới phản ứng lại, đè thấp thanh âm, tức giận nói: “Nhất định là người do Đỗ Văn Lôi an bài, xem ta một hồi thu thập các nàng thế nào!”

Liễu Như Phong lắc lắc đầu, nói: “Phượng nhi, ngươi đã quên đêm qua ta đã nói gì với ngươi? Hẳn là do Đỗ trang chủ hoặc Vạn tổng quản an bài, nhưng cũng không sao, ngươi không cần để ý, đỡ phải chọc người để tâm.”

Đỗ Như Phượng khó có thể tin nổi mà nhìn Liễu Như Phong, có chút không thể tin được là do phụ thân hiền lành như vậy cùng Vạn gia gia an bài, nghĩ nghĩ, rốt cục cúi đầu.

Liễu Như Phong thấy nàng như vậy, trong lòng biết từ nhỏ Đỗ Như Phượng đã lớn lên ở Thương Khung sơn trang, sớm đã xem nơi này như nhà của mình. Cảm thấy bản thân nói hơi quá, cười cười, hỏi: “Phượng nhi thấy cái gì? Mà khiến ngươi cao hứng như vậy, nói cho ca ca nghe một chút.”

Quả nhiên tâm tính Đỗ Như Phượng vẫn là của tiểu hài tử, chỉ mới nói như vậy, nét không vui vừa rồi, không biết đã ném đi nơi nào. Nâng đầu, cười nói: “Buổi sáng phụ thân bọn họ trở về, tế đao cũng được cướp về! Phế vật kia bị đánh mấy roi, ta thấy bộ dáng Đỗ Văn Lôi kia muốn khuyên lại không dám khuyên, tất nhiên là vui vẻ bao nhiêu, hiện nay phế vật kia vẫn còn bị phụ thân phạt quỳ gối ở từ đường a! Nói là muốn hắn phải quỳ ba ngày ba đêm!”

Ánh mắt Liễu Như Phong chợt lóe, trong lòng đã có tính toán nên trả mối hận cho muội muội như thế nào!

※※※

Ba ngày kế tiếp, Liễu Như Phong đều trở về phòng nghỉ ngơi sớm.

Thân phận địa vị của y ở Thương Khung sơn trang rất khó xử, thị nữ Cầm viện vốn có trách nhiệm giám sát, nhưng thứ nhất không hề biết Liễu Như Phong là người có võ công, thứ hai lại nghĩ Liễu Như Phong luôn luôn không thường ra khỏi phòng bất quá chỉ là do không thích hoạt động. Tất nhiên hạ phó thị nữ của Cầm viện không hề biết mỗi ngày vào ban đêm, Liễu Như Phong đều lặng lẽ ra khỏi Cầm viện, đi đến Lạc viện nơi Đỗ Văn An cư ngụ.

Đỗ Văn An bị phạt quỳ gối ba ngày ở từ đường chính, bên trong Lạc viện, chỉ có đám hạ cấp thị vệ của hắn. Tuy rằng trang chủ Đỗ Thương Sơn đã hạ lệnh toàn trang phải cảnh giới, nhưng chủ nhân không ở trong viện, tự nhiên người trong Lạc viện sẽ thập phần lười nhác......

Ba đêm liền, Liễu Như Phong cẩn thận quan sát tình hình cùng thị vệ của Lạc viện, chủ yếu là Trần Đông ngày ấy báo tin.

Hết thảy trong Thương Khung sơn trang giống như bình thường, trong nháy mắt, ba ngày đã qua.

Đỗ Như Phượng theo thường lệ ở lại Cầm viện không đi, nhưng trên mặt lại thập phần bất đắc dĩ.

“Làm sao vậy?” Liễu Như Phong nhìn nhìn sắc trời, hỏi.

“Hôm nay cái tên phế vật kia được thả, hừ! Tên Đỗ Văn Lôi kia mang theo ánh mắt trông mong mà chạy tới Lạc viện, nhất định là vì đau lòng! Nếu không phải mấy ngày nay, thấy phụ thân lo âu vạn phần, Phượng nhi thật muốn đến trước mặt phụ thân cáo trạng!” Đỗ Như Phượng chu chu cái miệng nhỏ nhắn, trong phẫn hận mang theo bất mãn mà nói.

Liễu Như Phong lắc lắc đầu, nói: “Phượng nhi, chuyện này, tuyệt đối không thể từ chính miệng ngươi nói cho Đỗ trang chủ!”

Đỗ Như Phượng kinh ngạc nói: “Vì cái gì? Ca ca, chẳng lẽ ngươi muốn ta nhịn mối hận này?”

“Đương nhiên không phải!” Liễu Như Phong mỉm cười, nói: “Phượng nhi, trên đời không có bức tường nào không thông gió! Sự tình bí mật như thế nào, chung quy cũng sẽ có người biết! Nhưng tuyệt đối không thể là do ngươi đi mật báo! Đỗ trang chủ chỉ có hai nhi tử này, ngươi nói xem, xảy ra chuyện như vậy, Đỗ trang chủ có thể giết hai người bọn họ sao?”

Đỗ Như Phượng thật sự không nghĩ nhiều như vậy, lập tức mất hứng nói: “Phụ thân như thế nào có thể giết Văn An, Văn Lôi? Cho tới bây giờ Phượng nhi thật sự không muốn hại chết bọn họ!”

“Đúng vậy!” Liễu Như Phong thở dài, nói: “Ngày sau nhị công tử sẽ kế thừa Thương Khung sơn trang, đúng không?”

Đỗ Như Phượng nghiêm mặt, gật gật đầu.

“Sau đó thì sao? Đỗ trang chủ mất, hai vị công tử kia sẽ bỏ qua cho người đã mật báo là ngươi sao?” Liễu Như Phong nhìn Đỗ Như Phượng, nói.

Đỗ Như Phượng rùng mình, giương mắt nhìn về phía Liễu Như Phong, nói: “Phượng nhi hiểu, ca ca yên tâm, Phượng nhi sẽ không tùy hứng!”

Liễu Như Phong thấy Đỗ Như Phượng nhanh như vậy đã hiểu được, vui mừng trong lòng, vỗ về mái tóc dài của Đỗ Như Phượng, ôn nhu nói: “Phượng nhi, trở về hảo hảo ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, cái gì nên quên đều quên đi, được không?”

Đỗ Như Phượng thuận theo mà gật đầu, nhưng không bước đi, lôi kéo tay Liễu Như Phong, nói: “Ca ca, không bằng để cho Phượng nhi ở lại Cầm viện nghỉ ngơi được không? Người ta luyến tiếc ca ca a!”

Liễu Như Phong bật cười, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo nhéo chiếc mũi đẹp của Đỗ Như Phượng, nói: “Ca ca không ra khỏi Cầm viện. Mấy ngày gần đây ngươi chỉ chơi ở đây, không ngại phiền sao?”

“Như thế nào lại phiền?” Đỗ Như Phượng làm một cái biểu tình kinh ngạc khoa trương, ra vẻ nũng nịu, nói: “Nếu ca ca đáp ứng không đi, Phượng nhi mới cảm thấy mỹ mãn a!”

Liễu Như Phong mỉm cười, nói: “Thương Khung sơn trang xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ cho dù ta muốn đi, nhất định Vạn tổng quản cũng sẽ không cho!”

“Vậy mới tốt nhất! Phượng nhi còn muốn đi cầu Vạn gia gia, đừng cho ngươi đi a!” Đỗ Như Phượng cười duyên như hoa, che miệng nói.

“Được rồi! Trở về nghỉ ngơi đi.” Liễu Như Phong cười cười, nếu bản thân thật sự muốn đi, tổng quản Vạn Thiên Sơn kia có thể ngăn được sao? Đừng nói trước mắt công lực đã gần khôi phục, cho dù trước đây, Liễu Như Phong cũng chưa bao giờ e ngại Thương Khung sơn trang này!

Đỗ Như Phượng còn muốn nói nữa, lại bị Liễu Như Phong liếc mắt trừng một cái, cuối cùng chỉ đành chu miệng, tràn đầy không cam lòng mà ly khai Cầm viện.

Thật vất vả mà tiễn Đỗ Như Phượng đi, Liễu Như Phong đóng cửa phòng lại, im lặng nghe ngóng một hồi, xác nhận ngoài phòng không người, thân hình tung lên, từ trên xà nhà lấy xuống một cái túi vải gấm.

Đây là chiếc mặt nạ do mấy ngày nay, lấy được những nguyên liệu từ chỗ mẫu thân, chỗ Đỗ Như Phượng cùng chỗ thị nữ Cầm viện chế thành, tuy so ra kém những tấm chế ra ở trong cốc rất nhiều, nhưng có còn hơn không......

※※※

Lạc viện Thương Khung sơn trang.

Trong căn phòng đẹp đẽ quý giá lộng lẫy, chỉ có Đỗ Văn An cùng Đỗ Văn Lôi ngồi đối mặt.

Thị vệ, tráng đinh, hạ nhân của Lạc viện, sớm đã thức thời mà tránh xa.

“Rốt cuộc ngươi tức giận cái gì? Chỉ vì một câu chế ngạo của nha đầu kia, sao không biết nặng nhẹ mà trộm bảo đao đi tìm người ta so đấu?” Đỗ Văn Lôi nhìn Đỗ Văn An đang cúi thấp đầu, gương mặt bình tĩnh, không để ý tới mình; nhịn không được hít một ngụm khí, nói.

Đỗ Văn An ngẩng đầu, hai mắt ửng đỏ, nhìn Đỗ Văn Lôi trước người, cắn chặt răng, nói: “Ta biết ta vô dụng! Nhưng ngươi cũng không nên quá thân cận dã nha đầu kia như thế! Mấy ngày nay, tự ngươi nói xem, ngươi làm bộ dáng đó làm gì? Làm cho ai xem a? Ta tức giận, ta bất bình, ta khó chịu! Ta đi tìm nàng, như thế nào, ngươi đau lòng?!”

Đỗ Văn Lôi nhíu nhíu mày, có chút bất đắc dĩ mà đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy Đỗ Văn An, không để ý đến hắn giãy dụa, nói: “Không phải ta đã nói rồi sao, tâm ta chỉ cho một mình ngươi, làm sao còn đau lòng vì dã nha đầu kia? Chỉ là ngoài mặt, dù sao vẫn phải giả trang, bằng không, như thế nào phụ thân có thể tin?”

Nhìn Đỗ Văn An trong lòng đã an tĩnh lại, Đỗ Văn Lôi lại nói: “Ta là đau lòng vì ngươi a! Trong lòng ngươi khó chịu, vì một câu của nha đầu kia mà đi tìm Cừu Cửu sao? Ngươi vẫn không tin ta? Ngươi xem xem ngươi, lần này bị phụ thân phạt ba ngày, ngươi không biết ta thống khổ bao nhiêu a. Nhìn ngươi bị phạt ở từ đường, ta lại chỉ bất lực! Tóm lại, món nợ này ta nhớ kỹ, trước tiên cứ tha cho dã nha đầu kia sống tốt vài năm! Đợi đến khi ta kế nhiệm trang chủ, nàng làm hại ngươi thiếu chút nữa bị đánh chết, thù này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”

Đỗ Văn An mạnh ngẩng đầu, nói: “Thật sao?”

“Thật!” Đỗ Văn Lôi nhìn biểu tình chân thành trên mặt Đỗ Văn An, không khỏi mỉm cười nói.

“Ngươi thề đi!” Đỗ Văn An nghĩ nghĩ, duỗi tay túm lấy xiêm y trên vai Đỗ Văn Lôi, nhìn gần hắn nói.

Dị sắc trong mắt Đỗ Văn Lôi chợt lóe, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, nói: “Ta thề —— ta chỉ yêu một mình ngươi!”

Thấy gương mặt Đỗ Văn Lôi càng ngày càng thấp, Đỗ Văn An đỏ mặt, nhưng không đẩy Đỗ Văn Lôi ra, thuận thế mà ngẩng đầu......

Được đáp lại, tất nhiên Đỗ Văn Lôi sẽ không khách khí, gắt gao ôm lấy hai tay Đỗ Văn An buông lỏng rồi rời ra, vội vàng mà trên thân thể người trong lòng, cách lớp y phục, xoa nắn thăm dò sờ soạng......

Sau một lúc lâu, hai người rời môi. Đỗ Văn Lôi dồn dập mà thở hổn hển, tà tà cười nói: “Đại ca, để cho ta xem vết thương của ngươi......”

Loại thời điểm này, loại tình huống này —— xem vết thương, thường thường không phải chỉ là xem vết thương...... (Quả nhiên công nào cũng gian như nhau! =.=!)

Đỗ Văn An nghe vậy ngẩng đầu, trên gương mặt đã đỏ tươi một mảnh, hiển nhiên cũng đã động tình. Đỗ Văn An không đáp lời, chỉ duỗi tay ôm lấy Đỗ Văn Lôi.

Được ngầm đồng ý, Đỗ Văn Lôi làm sao còn nhẫn nại được nữa? Một phen ôm lấy Đỗ Văn An, hướng về phía giường gỗ trong phòng mà đi......

Một đạo bóng đen xẹt ra từ nóc nhà, lặng yên không tiếng động chìm vào một góc tường viện!

Liễu Như Phong lấy mặt nạ trong lòng ra, cười lạnh một tiếng.

Nếu nói lúc trước bất quá chỉ là muốn dọa hai vị Đỗ công tử này một cái, trả một mối hận cho muội muội. Nhưng, lúc này Liễu Như Phong đã nổi lên ý phải trừ bỏ hai người này!

Có lẽ, làm cho Thương Khung sơn trang này trở thành của muội muội, cũng không phải là không thể! Liễu Như Phong lạnh lùng cười, nâng tay đeo mặt nạ......

※※※

Đỗ Thương Sơn ngồi ở trong thư phòng, nhìn quyển sách trong tay, không khỏi thở dài. Ngày ấy đem trên dưới Cửu Viễn tiêu cục giết sạch sẽ, sau này cũng cẩn thận điều tra một phen, xác nhận không bị lộ. Tuy rằng Thái Thú Nam Dương Phủ có lòng tham, một vạn hai bạc trắng hoa tuyết, cũng đủ để che lại miệng của quan phủ! Nhưng lời nói của Cừu Cửu khi sắp chết, lại làm cho Đỗ Thương Sơn thật sự khó mà an tâm......

“Thật hảo cho một cái Thương Khung sơn trang! Hôm nay các ngươi tận diệt Cửu Viễn tiêu cục ta, Cừu Cửu ta liền chờ dưới cửu tuyền, chờ các ngươi cũng sẽ bị người giết sạch cả nhà! Báo ứng...... Ha ha ha......” Cừu Cửu một thân đều là máu, nhìn thi thể khắp viện, trên gương mặt là bi phẫn oán độc, ngẩng đầu cười lớn, nâng tay tự phá nát huyệt thiên linh (Cái huyệt trên đỉnh đầu ấy!), ngã xuống đất bỏ mạng......

Đỗ Thương Sơn lắc lắc đầu, đem gương mặt dữ tợn của Cừu Cửu kia ném ra khỏi óc —— bất quá chỉ là một câu mắng chửi của một người trước khi chết mà thôi......

Cửu Viễn tiêu cục —— đã trở thành một truyền ngôn chết......

“Đứng lại! Chuyện gì?” Trong viện truyền đến tiếng khiển trách của một gã tráng đinh thủ vệ.

“Thuộc hạ Trần Đông của Lạc viện, có việc gấp cầu kiến trang chủ!” Một thanh âm khàn khàn nói.

“Chờ!” Tráng đinh thủ vệ kia quát lên một tiếng, liền xoay người hướng về phía thư phòng mà giương giọng bẩm: “Trang chủ, thủ hạ Trần Đông của đại công tử nói có chuyện gấp cầu kiến.”

Đỗ Thương Sơn giật mình, Trần Đông? Chẳng lẽ Văn An xảy ra chuyện gì? Hắn bị bệnh? Nghĩ lại Đỗ Văn An bị đánh mấy roi, lại quỳ ba ngày ở từ đường chính......

Tuy nói là hắn gieo gió gặt bão, nhưng dù sao vẫn là cốt nhục của mình! Đỗ Thương Sơn vội hỏi: “Để cho hắn vào!”

Cửa phòng mở ra, một người ăn mặc phục sức tráng đinh đi vào, Đỗ Thương Sơn đảo mắt nhìn, đúng là Trần Đông.

“Thuộc hạ kiến quá trang chủ.” Vẻ mặt Trần Đông lo sợ không yên, nhìn nhìn phía sau, có vẻ có chút sợ đầu sợ đuôi.

“Văn An xảy ra chuyện gì?” Đỗ Thương Sơn nhíu nhíu mày, Trần Đông này sao lại thế này? Nói chuyện không chút lưu loát.

Trần Đông do dự một hồi, đến gần Đỗ Thương Sơn, thấp giọng nói: “Trang chủ, thuộc hạ có chuyện bí mật muốn bẩm báo trang chủ, hôm nay Nhị công tử đến thăm Đại công tử, vẫn ở lại Lạc viện, chưa quay về Tiêu viện......”

Đỗ Thương Sơn nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng là thương thế Đỗ Văn An trầm trọng! Lại không nghĩ rằng có Văn Lôi ở bên chiếu cố! Tóm lại dù sao vẫn là nhi tử của mình, tuy rằng Đỗ Thương Sơn tức giận Đỗ Văn An làm ra chuyện như vậy, phạt là phạt, nhưng cũng thập phần lo lắng thương thế của nhi tử, chẳng qua hắn thân là trang chủ, tất nhiên không thể đi thăm hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play