Uyển nhi lấy hai tay che miệng, nuốt xuống một tiếng hô kinh hãi, nhìn nam tử trước mắt một thân hắc y, dù chưa gặp qua, nhưng Uyển nhi biết, người này nhất định là ảnh vệ của công tử......
Là muốn giết mình diệt khẩu? Uyển nhi phát giác trong lòng đau khổ cùng chứa đựng cảm giác kinh hoàng.
“Nếu ngươi không muốn chết, nên hiểu được phải quên đi những chuyện không nên nhớ!” Ánh mắt Dạ Thất phức tạp, vốn nên giết thị nữ này, nhưng khi nhìn đến đôi mắt bi thương không kiêng kị kia, nội tâm mình giờ phút này, đã không còn sát ý......
Uyển nhi che miệng, nhẹ nhàng gật đầu, trong ánh mắt phức tạp của nam nhân trước mắt này, là sự khó nén thống khổ cùng vô lực, không tự giác mà toát ra một loại thần sắc đồng bệnh tương lân...... Hắn —— yêu ai? Công tử? Hay là...... (Đau! T^T!)
※※※
Ngón tay lướt qua lồng ngực tinh túy, rơi xuống một bên đầu nhũ, nhẹ nhàng mà nhu ấn.
Thân mình Liễu Như Phong run lên, không dám trốn tránh, chỉ có thể duỗi thẳng lưng ra.
Môi lưỡi hỏa nhiệt mút cắn từng phân từng tấc da thịt bóng loáng tinh túy, từng chút từng chút di chuyển tới xương quai xanh, ngậm vào, khẽ cắn, lưu lại dấu hôn dấu răng, chậm rãi di chuyển lên, dừng ở cần cổ sớm đã bị che kín bởi hồng ấn......
Liễu Như Phong không thể tự khống chế mà nhẹ nhàng run rẩy, tình dục liệt hỏa đốt cháy hết thảy, tựa hồ thân thể cùng ý thức đều đã hóa thành từng giọt nước trong làn nước ấm này, theo từng đợt sóng kinh hãi của Nam Cung Thiên Mạc nhấc lên, chìm nổi lên xuống......
Đột nhiên, ngón tay của Nam Cung Thiên Mạc nắm chặt, hạ thân đột nhiên dùng lực nhanh hơn, nặng nề mà cắn một ngụm ở cần cổ của Liễu Như Phong......
“Ách...... A......” Liễu Như Phong ngẩng đầu, thất thanh kinh hô, tinh khí cứng rắn trong cơ thể kia hung hăng đặt ở nơi mẫn cảm sâu bên trong, chất lỏng nóng rực phun sâu vào bên trong nội vách non mềm bị khoái cảm lấp đầy, nháy mắt tựa như phiến phiến bạch quang hiện lên trong đầu. Răng nhọn mài cắt nơi cần cổ, bàn tay ở trên phân thân yếu ớt nhất của nam tính đột nhiên nắm chặt, khiến Liễu Như Phong không thể nhịn được nữa, rốt cục không thể khống chế được phân thân nguyên bản sắp đến cao trào, phun ra dòng trắng đục nồng đậm......
Nam Cung Thiên Mạc gắt gao ôm Liễu Như Phong, vô lực ngả về phía sau, tựa vào bên cạnh mộc dũng, đem nam tử đồng dạng vô lực trên người ôm vào trong lòng, hai người đều thất thần thở dốc dồn dập......
Sau một lúc lâu, Nam Cung Thiên Mạc phục hồi tinh thần lại, bờ ngực xích lõa kề sát cùng một chỗ, có thể rõ ràng cảm giác được tiếng tim hai người đập kịch liệt như muốn phá lồng ngực mà ra. Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn Liễu Như Phong trong lòng vẫn thở dốc chưa định, mỉm cười, hai tay ôm càng chặt......
Nam nhân trong lòng đã dần dần phục hồi tinh thần lại, hơi hơi từ chối một chút, nhưng không dùng sức.
Nam Cung Thiên Mạc hít vào một hơi thật sâu, tinh khí hỏa nhiệt vừa mới phát tiết qua một lần vẫn chôn sâu ở trong cơ thể nam tử trên người, tại trong sự vặn vẹo ma sát rất nhỏ này, dục vọng kích thích khó nhịn chưa mềm xuống, lần thứ hai cứng rắn ngẩng cao đầu. Nam Cung Thiên Mạc nhịn xuống thắt lưng muốn động......
“Công tử......” Liễu Như Phong hổn hển kinh hãi, dị vật thoáng nhuyễn trong cơ thể đang rõ ràng sưng trướng lên, cảm giác tràng nội bị chứa đầy căng ra, tinh khí cứng rắn như bàn ủi mài luyện chỗ mẫn cảm sâu trong thân thể......
“Ngươi không nghĩ chỉ một lần mà đã có thể thỏa mãn ta chứ?” Lời nói trêu đùa của Nam Cung Thiên Mạc dừng ở khóe môi, cứ để tư thế như vậy, đứng dậy, ly khai làn nước tắm đã dần lạnh......
Liễu Như Phong thất kinh nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, chung quy không dám tự tiện rời đi, chỉ đành sử dụng tứ chi, quấn trên người Nam Cung Thiên Mạc, theo sự phập phồng do đi lại của hắn, thấp giọng rên rỉ......
Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng cười, không duỗi tay trợ giúp Liễu Như Phong không dám dùng sức treo trên người, một mặt hôn sâu, một mặt nhẹ nhàng vuốt ve khối thân hình thon dài cứng cỏi này.
Liễu Như Phong hơi hơi cười khổ, thân thể hôn mê bảy ngày, nguyên bản còn có chút mệt mỏi, tuy rằng hai tay ôm trên vai Nam Cung Thiên Mạc, hai chân cũng bò lên thắt lưng của Nam Cung Thiên Mạc, nhưng lại không dám dùng sức quá mức. Sức nặng toàn thân đều rơi ở chỗ hai người kết hợp, khiến cho động tác Nam Cung Thiên Mạc khi đi lại, càng kích thích rõ ràng hơn.
Ngay tại thời điểm Liễu Như Phong đoán rằng, nếu mình rớt xuống, công tử có thể tức giận hay không, thì lưng rốt cục đã rơi xuống trên giường......
Nam Cung Thiên Mạc buông đôi môi sớm đã sưng đỏ của Liễu Như Phong ra, cúi đầu hôn lên chiếc cổ mẫn cảm của y, duỗi tay đem hai chân tinh túy đang buông lỏng rồi rời ra, muốn để rơi xuống giường mà bắt lấy, vẫn quấn quanh ở bên hông mình như cũ. Nhìn thấy hai mắt Liễu Như Phong có chút mê hoặc, xấu hổ, bắt đầu chuyển động mãnh liệt......
“A...... Ân...... Công tử......” Liễu Như Phong vô lực mà rên rỉ thở dốc. Tứ chi ôm chặt lấy nam tử đang ở trên người xâm phạm chính mình, tư thế như vậy giống như cầu hoan, khiến Liễu Như Phong có chút không thể thích ứng, xấu hổ cùng khó chấp nhận ngược lại khiến thân thể càng thêm mẫn cảm......
Lưỡi dao sắc bén như sắt kia ở bên trong thân thể ra vào rất nhanh, tinh khí hỏa nhiệt kia vì hưng phấn mà mạch máu nổi lên đập mạnh, mài luyện niêm mạc mềm mại trong cơ thể, khoái cảm cùng trướng đau do sự trừu động liên tục, lặp đi lặp lại đánh vào bộ vị hổ thẹn trong cơ thể, như cực lạc cuộn sóng ngập đầu mà đến......
Bàn tay mạnh mẽ hữu lực khẽ vuốt qua toàn thân, ngón tay mang theo vết chai đặt lên đỉnh chóp phân thân đang run rẩy mà đứng, theo sự giật nảy của thân thể, ở trên phân thân cực kỳ mẫn cảm, từ gốc tới đỉnh, hơi thô bạo mà ma sát......
Hai điểm trước ngực bị kẹp nơi ngón tay, lần lượt xoa nắn. Môi lưỡi hỏa nhiệt trên cổ rơi xuống phía trên mạch cổ nhảy lên bên trái, khi nhẹ khi nặng, hôn cắn......
Liễu Như Phong chỉ cảm thấy thần trí vừa mới tụ về lại phiến phiến bay ra, thân thể giống như nước ấm trong dục dũng kia, chìm nổi trong tình dục của Nam Cung Thiên Mạc trên người, từng con sóng khoái cảm lấp đầy thân thể cùng thần trí, vô lực, tiếng rên rỉ khoái cảm cùng đau đớn tràn ra khóe môi.
Cho đến khi —— xuyên qua đám mây......
“Ân...... Hừ...... A......” Liễu Như Phong không thể kiềm được, tứ chi không tự giác mà ôm sát, ngẩng cao đầu lên, toàn thân căng ra, đột nhiên giật nảy, gắt gao áp sát ngực bụng của Nam Cung Thiên Mạc, thân như đã tới tiên cảnh, lại như lâm vào tử vong, hô hấp ngừng lại, phân thân run rẩy bắn ra từng đạo trắng đục, dính đầy tay trái không kịp buông ra của Nam Cung Thiên Mạc......
Nam Cung Thiên Mạc bị sự co rút đột nhiên tập kích, dục vọng nguyên bản đã gần đến cao trào rốt cuộc không thể khống chế được, hai tay căng ra, nặng nề mà cắn một ngụm ở phía trên da thịt dưới đôi môi dịu ngoan, dục dịch nóng ấm nháy mắt tràn đầy ở chỗ sâu trong thông đạo non mềm đang gắt gao bao lấy chính mình......
Liễu Như Phong mờ mịt ngã về trong giường, thất thần mà thở dốc thật lâu. Tình cảm mãnh liệt của thân thể dần dần bình ổn, Liễu Như Phong cúi đầu nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc dồn dập thở dốc ở trên người chính mình, lén lút buông lỏng tứ chi vẫn đang ôm chặt ra, đặt ở trên giường, đau nhức cùng mệt mỏi thổi quét mà đến, thân thể mới tỉnh không lâu hướng chủ nhân kháng nghị động tác quá mức kịch liệt. Liễu Như Phong chỉ cảm thấy, chính mình lúc này ngay cả việc nâng một bàn tay lên, cũng cảm thấy khó khăn......
※※※
“Hôm nay phụ thân đã hướng toàn bộ cốc tuyên bố thân phận hạ nhậm cốc chủ của ta (hạ nhậm = đời kế).” Nam Cung Thiên Mạc đem mặt chôn trong da thịt của bờ ngực ấm áp trước người, hít vào một hơi thật sâu, rầu rĩ mà nói.
“Chúc mừng công tử!” Tuy rằng Liễu Như Phong sớm đã đoán được, nhưng lúc này nghe Nam Cung Thiên Mạc nói lên, tuy rằng thân thể mệt mỏi khó cử động, cũng nhịn không được mà lộ ra sắc mặt vui mừng.
“Ta cự tuyệt yêu cầu của mẫu thân muốn ta phế đi võ công của ngươi.” Nam Cung Thiên Mạc giật giật, khởi động thân, chậm rãi rời khỏi thân thể Liễu Như Phong, thản nhiên nói.
Liễu Như Phong nhíu mày nhẫn nại cảm giác quái dị khi dị vật kia di động trong cơ thể, cùng với chất lỏng theo sự rời đi của tinh khí mà tràn ra ngoài, thân thể chấn động, đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở to, nhìn Nam Cung Thiên Mạc, Lễ phu nhân buông tha mình?
“Ta chỉ sợ một khi phế đi võ công, ngươi sẽ khó mà tự bảo vệ mình!” Rốt cục ly khai nơi hỏa nhiệt mềm mại chặt chẽ, Nam Cung Thiên Mạc nhìn thấy huyệt khẩu lập tức gắt gao co rút khép kín lại, nơi nếp uốn hơi hơi rung động, nhãn tình híp lại, trên gương mặt tràn đầy sảng khoái do trải qua một hồi tình sự, hiện lên một tia âm trầm, nói.
“Công tử...... Kỳ thật không cần khó xử, thuộc hạ...... nghe theo hết thảy sự phân phó của công tử......” Liễu Như Phong rũ mắt xuống, thân thể giật giật, muốn quỳ xuống, nhưng thân thể mới tỉnh cùng với hai lần tình hình kịch liệt, tìm không thấy một tia khí lực, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nằm ở trên giường......
Nam Cung Thiên Mạc mặc y phục vào, kéo chăn đệm ra, đặt ở trên người Liễu Như Phong, cúi người nhẹ nhàng hôn trên đôi môi sưng đỏ kia, xoay người đẩy cửa phòng ra, gọi Uyển nhi đang đứng xa xa qua, nhìn nhìn bắt cháo trong tay nàng, giật mình nhớ tới Liễu Như Phong mới tỉnh, nhưng vẫn chưa ăn gì......
Nam Cung Thiên Mạc nhìn Uyển nhi liếc mắt một cái thật sâu, tiếp nhận mâm đồ ăn, phân phó nàng cho người đổi nước ấm một lần nữa.
Nhìn thấy tầm mắt di chuyển trái phải của Uyển nhi, sắc mặt xanh trắng, bóng dáng chậm rãi rời đi, Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh một tiếng, xoay người đóng cửa phòng lại, đi đến bên giường.
Liễu Như Phong nghỉ ngơi trong phòng một hồi, hơi gian nan mà khởi động thân, mặc y phục vào, chậm rãi di chuyển tới mép giường, hai chân hạ xuống mặt đất.
Nam Cung Thiên Mạc đem bát cháo đặt trên bàn, nếm thử, cháo gạo nếp tổ yến dùng canh gà hầm, tuy rằng đã nguội, nhưng tại thời tiết này, cũng đúng lúc vừa miệng......
Thị nữ kia, xem ra mất không ít tâm tư......
Nam Cung Thiên Mạc cười cười, đem bát cháo tới trước mặt Liễu Như Phong, nói: “Ăn vài thứ trước, một hồi nước ấm được đem đến, lại tẩy rửa!”
“Vâng” Liễu Như Phong đi tới bên cạnh bàn, ngửi hương vị trong bát cháo, trong bụng càng cảm thấy đói, cảm kích nhìn Nam Cung Thiên Mạc. (Mạc ca gian nha, cướp công của ng` khác nha!)
Cửa phòng vang nhỏ, hai gã tạp dịch đứng ở ngoài cửa hướng Nam Cung Thiên Mạc thi lễ, nâng hai dũng nước ấm rồi tiến vào, nhanh nhẹn đem tới góc phòng, lại đem dũng nước lạnh kia nâng lên, bước nhanh rời đi.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn Liễu Như Phong bưng bát, đứng ở bên người, thấp giọng thở dài: “Ngươi ăn trước đi, không cần hầu hạ.”
“Vâng” Liễu Như Phong ứng thanh, thấy Nam Cung Thiên Mạc xoay người, thoát y, đi vào trong mộc dũng, mới kéo ghế ngồi lại, vùi đầu ăn mãnh liệt. (Coi chừng nghẹn chết ca ơi! =.=!)
Nam Cung Thiên Mạc ngồi ở trong dục dũng, một mặt nghe động tĩnh bên cạnh bàn, một mặt từng chút từng chút đem nước ấm hắt lên người.
Huyễn hương bốn năm trước, vẫn là một cây gai độc trong lòng Nam Cung Thiên Mạc! Cơ Thanh từng mang Huyễn hương kia đến, nói là đại ca đưa tới chỗ Lục công tử Trữ Thanh, mà ở trong Lạc Dương Cung, cũng có mấy lần phát giác Huyễn hương kia bị hạ ở bên trong đồ ăn của chính mình. Sau khi đại ca chết, chính mình cũng từng ở trong mật thất của đại ca phát hiện được mười cây, cùng Huyễn hương trong tay Lan nhi năm đó giống nhau như đúc......
Đủ loại chứng cớ, đều nói rõ Huyễn hương này là do đại ca hạ không thể nghi ngờ! Chỉ là......
Vì sao khi đại ca sắp chết lại không nhận? Theo như lời đại ca nói, dựa vào hận ý trong lòng hắn, chỉ sợ độc dược so với Huyễn hương mới thật sự đúng! Huống chi ngày ấy trong Lạc Dương Cung, tuy rằng tình huống hỗn loạn, nhưng dựa vào thân thủ của đại ca cùng chính mình, đều không phát hiện đại ca bị ám khí đánh trúng. Mà Cơ Thanh kia —— cũng đã chết không đối chứng...... Hiện giờ nghĩ đến, nếu Huyễn hương này thật sự là do một người khác, cái chết của Cơ Thanh, thật sự có khả nghi......
Mái tóc dài ướt đẫm, được nhẹ nhàng nâng lên, một đôi bàn tay quen thuộc, xoa phía sau lưng. Nam Cung Thiên Mạc lắc lắc đầu, hỏi: “Ăn xong rồi?”
Nhớ tới thanh âm trong sáng này là do thế nào mà trở nên khàn khàn, gương mặt Nam Cung Thiên Mạc không khỏi nhu hòa xuống, cười nói: “Ngươi chịu được những thứ kia sao? Đi trước tắm rửa đi, nơi này ta không cần ngươi hầu hạ.”
“Vâng” Vẫn là tiếng trả lời ngắn gọn, cung kính, bàn tay trên lưng dừng lại, ly khai, trong mộc dũng bên cạnh truyền đến một tiếng nước chảy.
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, chậm rãi tẩy trừ thân thể, đứng dậy, bước ra khỏi mộc dũng. Không ngoài dự liệu, tiếng nước phía sau theo sát mà vang lên, một cái bố khăn khô ráo lập tức được bao quanh người.
“Như Phong, năm ngày sau, sẽ cử hành nghi thức nhậm chức cốc chủ. Ngươi muốn làm tổng quản Tuyệt Cốc, hay là điện chủ Tử Điện?” Nam Cung Thiên Mạc đánh giá Liễu Như Phong đứng ở trước người, đang bao một cái bố khăn, ánh mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, biểu tình trên mặt có chút ảm đạm không rõ......
“Thuộc hạ vâng theo hết thảy mệnh lệnh của công tử.” Liễu Như Phong cúi đầu, không giương mắt, chuyên chú vào động tác trong tay, nhẹ nhàng lau đi bọt nước trên thân thể trần trụi của Nam Cung Thiên Mạc.
Qua vài tháng nay, thân thể công tử đã cường kiện hơn, hơn hẳn lúc mới gặp công tử, thiếu niên tái nhợt, yếu ớt cùng điên cuồng, công tử hiện tại, thân thể khỏe mạnh, võ công cao cường, tâm tư thận trọng âm trầm......
“Ta muốn nghe chính ngươi nói, hay là ngươi muốn chức vị gì khác? Chọn một cái đi!” Nam Cung Thiên Mạc ôn tồn nói.
Chà lau xong một giọt nước cuối cùng, Liễu Như Phong thu hồi bố khăn, thối lui hai bước, cúi thân xuống, quỳ xuống đất thi lễ, nói: “Nếu công tử cho phép, xin cho thuộc hạ theo hầu hạ bên cạnh người.”
Âm trầm trong mắt Nam Cung Thiên Mạc quét qua, trên mặt hiện ra một tia ý cười sáng ngời, duỗi chân ra, nhẹ nhàng nâng cằm Liễu Như Phong đang quỳ cúi trên mặt đất lên, nhìn khuôn mặt ngẩng lên thuận theo của y, nói: “Ngươi muốn ở lại bên người ta? Ngươi cũng biết nếu là tổng quản, điện chủ, thân phận tôn quý, mặc dù hạ nhậm cốc chủ sau này cố ý xếp nhân thủ của mình vào, ngươi cũng có thể thăng nhiệm trưởng lão Tuyệt Cốc! Nhưng nếu làm thị tòng của ta, ngày ta vào cấm địa, ngươi cũng phải đi theo ta vào......”
“Thuộc hạ hiểu rõ, thuộc hạ nguyện ý.” Liễu Như Phong nhìn Nam Cung Thiên Mạc phía trên, không chút do dự mà đáp.
Nam Cung Thiên Mạc lẳng lặng nhìn Liễu Như Phong sau một lúc lâu, trong ánh mắt dần dần thả lỏng, nổi lên ý cười sung sướng. Nghĩ tới Liễu Như Phong mới tỉnh lại không lâu, thân mình hẳn là còn có chút mệt mỏi, lại hầu hạ ở dưới thân chính mình hai lần. Nam Cung Thiên Mạc đi lên phía trước, cúi thân xuống, một phen ôm lấy Liễu Như Phong, bước nhanh đi hướng giường gỗ sơn đỏ, cười nói: “Như Phong, ngươi không nỡ rời bỏ ta?”
Tư thế yếu đuối bị người ôm vào trong ngực, khiến Liễu Như Phong có chút xấu hổ cùng khó chịu, nhưng lại không dám giãy dụa, đang muốn thỉnh công tử buông mình ra, lại đột nhiên nghe nói như thế, hoảng sợ lo sợ nghi hoặc mà đã quên mở miệng, thẳng đến khi thân thể áp sát đệm chăn khô mát ấm áp, mới tỉnh ngộ lại. Tung người một cái, xoay người nhảy lên, không kịp xuống dưới đát, liền quỳ ở trên giường, nặng nề mà khấu đầu.
Liễu Như Phong ngẩng đầu, vội giọng nói: “Công tử là chủ nhân của thuộc hạ, thuộc hạ sao dám có ý nghĩ xằng bậy như vậy...... Thỉnh công tử yên tâm, nếu ngày sau công tử chán ghét thân thể của thuộc hạ, thuộc hạ sẽ quay về làm một tên thị vệ bình thường, tuyệt không khiến công tử phiền lòng! Nếu công tử không tin, có thể đem thuộc hạ dời đi bên cạnh, hoặc là một kiếm giết chết thuộc hạ, thuộc hạ tuyệt không phản kháng.”
Nét tươi cười của Nam Cung Thiên Mạc nháy mắt cứng đờ ở trên mặt, tinh tế đánh giá vẻ mặt Liễu Như Phong, không giống nói khi hoảng loạn. Ngẫm lại quan hệ hai người như vậy, ngay từ đầu, là do sự thấp thỏm lo âu, yêu cầu cùng mệnh lệnh bốc đồng của chính mình, tuy rằng nam nhân trên giường cũng nhiều lần sa vào trong tình sự, nhưng chưa từng chủ động mở miệng yêu cầu qua......
Nam Cung Thiên Mạc bỗng nhiên ý thức được, nam nhân trước mắt tuy rằng hoàn toàn trung thành với chính mình, nhưng cách sự yêu mến, tựa hồ còn cách xa vạn dặm......
“Ngươi là người ta tín nhiệm nhất, mạng của ngươi cùng thân thể của ngươi đều là của ta, vậy, tình cảm của ngươi thì sao?” Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng ngồi trên giường, đem Liễu Như Phong đẩy vào trong đệm chăn, duỗi tay ôm khối thân hình tinh túy cường hãn thon dài này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT