Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

“Công tử, người của Trác Tiêu Cung đã đến.” Một gã thị vệ vội vã chạy vào thư phòng, lớn tiếng bẩm báo.

Tay Nam Cung Thiên Tà dừng lại, chợt lại tiếp tục tại trên giấy trắng Tuyên Thành trên bàn hạ xuống một bút cuối cùng.

Nam Cung Thiên Tà đứng dậy, cẩn thận xem xét kiệt tác của chính mình, vừa lòng gật đầu, ngẩng đầu lên, nhìn nhìn sắc trời đã gần đến buổi trưa, đạm đạm nói: “Tới sớm như vậy, ta còn nghĩ, bọn họ đợi đến buổi chiều mới có thể lại đây. Có bao nhiêu người?”

“Có mười người đến, đầu lĩnh kêu Liễu Như Phong.” Thị vệ đáp trả như thế.

Mười người? Trong lòng Nam Cung Thiên Tà hơi thất vọng, nghĩ lại tình hình Trác Tiêu Cung, tuy nói Nam Cung Thiên Mạc đã điên, mất đi động cơ tranh đoạt vị trí cốc chủ, toàn bộ Trác Tiêu Cung dựa vào Lễ phu nhân duy trì, mới không biến mất. Công tử các cung khác tuy có chút xem nhẹ Trác Tiêu Cung, nhưng thường thường cũng phái người tìm hiểu động tĩnh Trác Tiêu Cung, mười người này, chỉ sợ cũng là nhân số lớn nhất Lễ phu nhân có thể lấy ra.

“Liễu Như Phong?” Nam Cung Thiên Tà rốt cục chuyển đầu, con mắt nhìn về phía thị vệ kia. Sẽ không là cái người hôm qua Chu Chính Thành bẩm báo chứ? Lễ phu nhân như thế nào yên tâm để cho hắn lại đây? Nam Cung Thiên Mạc làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Lễ phu nhân đã biết sự tồn tại của ảnh vệ?

Vẻ nghi hoặc trong mắt Nam Cung Thiên Tà chợt lóe mà qua, cầm giấy Tuyên Thành trong tay cẩn thận đem tới trên cái giá bên cạnh, nói: “Để bọn họ đến trong viện chờ đợi, đi thông tri Chu Chính Thành, để hắn đến xem, có phải người hôm qua giao thủ với hắn hay không.”

“Vâng!” Thị vệ lên tiếng trả lời rời đi.

※※※

“Công tử hiện nay còn có việc, không thể đích thân ra, công tử thỉnh các vị ở ngoài thư phòng đợi.” Một gã thị vệ xin lỗi xong, đem một hàng mười người Trác Tiêu Cung, lĩnh vào một tiểu viện, liền tự chuyển thân rời đi.

Liễu Như Phong đưa mắt nhìn chung quanh, đây là một cái sân không lớn, cây cối hoa cỏ tươi tốt, hai cây dương thụ cao lớn đứng vững, đá vụn lót đường, cửa tự viện thông hướng bốn gian nhà gỗ. Bốn phía mặc dù nhìn không thấy người thủ vệ, nhưng trong lòng Liễu Như Phong biết, thị vệ nhất định đã âm thầm ẩn nấp, chỉ không biết, viện này có bao nhiêu thủ vệ, lại nấp ở địa phương nào......

Liễu Như Phong thu hồi ánh mắt, dù sao còn nhiều thời gian, không cần nhất thời nóng lòng, nếu khiến cho Lạc Dương Cung cảnh giác, vô luận đối chính mình hay Trác Tiêu Cung, cũng không phải chuyện tốt!

Yên lặng chờ đợi một lúc lâu, Liễu Như Phong nhíu mày cúi đầu, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đã biết mà còn để ngoại nhân ở ngoài thư phòng chờ, là ý tứ gì? Ra oai phủ đầu? Hay là thử?

Liễu Như Phong nhìn chín người phía sau đứng thẳng tắp, không khỏi hồi tưởng lúc sáng sớm khi rời đi Trác Tiêu Cung, Lễ phu nhân giao đãi.

Bảo tồn thực lực? Đem chín người này còn sống mang đến, cũng phải còn sống mang về? Điều này sao có thể! Nếu không phải tổng quản Thiên Hành ở một bên bỏ thêm một câu ——”Tận lực!” Chỉ sợ chính mình sẽ tại đương trường mà chống đối Lễ phu nhân. (Chống bả đi ca! Yêu cầu gì mà vô lý! ò.ó!)

Xem ra Lễ phu nhân đích thật đã động sát tâm...... Liễu Như Phong lắc đầu, hơi cảm thấy buồn rầu, nàng dù sao cũng là mẫu thân của công tử, xem ra chính mình nếu có thể còn sống trở về, cũng chỉ có thể thật cẩn thận, vạn không thể lại có sai lầm gì để Lễ phu nhân bắt được......

Chợt nhớ tới lời nói đêm qua của Nam Cung Thiên Mạc, trong lòng ấm áp......

※※※

“...... lời giao phó ngươi, đã nhớ kỹ? Còn có cái gì không rõ?” Nam Cung Thiên Mạc ngồi ở trên giường, nhìn nhìn Liễu Như Phong bên cạnh, nói.

“Vâng, thuộc hạ nhớ kỹ. Tận lực giám sát thực lực của Lạc Dương Cung......” Liễu Như Phong cúi đầu đứng trang nghiêm, cung thanh đáp.

Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, cười nói: “Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau! Đại ca a đại ca! Không biết hoàng tước này là ngươi...... hay là ta!”

Liễu Như Phong nhìn nhìn hắn, thấy Nam Cung Thiên Mạc không phân phó gì nữa, liền khom người thi lễ, xoay người đang muốn rời đi, bên hông chợt căng thẳng, không biết Nam Cung Thiên Mạc từ khi nào đã duỗi tay, gắt gao nắm lại.

“Nếu tình huống nguy cấp, không cần lo cho người khác, bảo trụ chính mình, với thân thủ của ngươi, còn sống trở về, cũng không phải việc khó......” Nam Cung Thiên Mạc hơi dùng một chút lực, đem thân thể dịu ngoan trong cánh tay, kéo vào trong lòng.

“Công tử......” Trong lòng Liễu Như Phong ấm áp, quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Mạc phía sau.

Nam Cung Thiên Mạc thuận thế ngã xuống trên giường, đột nhiên xoay người một cái, đem Liễu Như Phong đặt ở dưới thân, gắt gao mà ôm, hôn hôn mắt y, nói: “Ta cũng biết mẫu thân có chút tư tâm, chỉ là nương cùng đại cữu cữu không biết sự tồn tại của Dạ Bát, ta thật cũng không phải đề phòng bọn họ, chỉ sợ bên người bọn họ có người bị người khác thu mua. Dạ Thất là ảnh vệ, chuyện như vậy, không phải sở trường hắn am hiểu, huống chi ảnh vệ mỗi cung đều không phụng ảnh bài, tất nhiên là không thể khiến cho bọn họ đi. Thân phận của đại cữu cữu cần che giấu, này cũng là con bài ẩn mật chưa lật của chúng ta. Trong Trác Tiêu Cung, đại ca biết đến, hẳn là chỉ có một mình ngươi. Ta nghĩ tới lui, chuyện này, cũng chỉ có ngươi đi là thích hợp......”

“Công tử cần gì giải thích, thuộc hạ sớm đã nói qua, mệnh lệnh nguyên là của công tử cấp, công tử muốn thuộc hạ làm gì, thuộc hạ chỉ cầu có thể làm khiến cho công tử vừa lòng, liền đã cảm thấy mỹ mãn......” Ánh mắt Liễu Như Phong nóng lên, lời nói Nam Cung Thiên Mạc biểu lộ thân thiết, khiến Liễu Như Phong cảm động không thôi......

“......” Nam Cung Thiên Mạc lẳng lặng nhìn nhìn Liễu Như Phong dưới thân.

Thân hình kề sát, y sam đơn bạc giấu không được một chút biến hóa, Liễu Như Phong rõ ràng cảm giác được một vật, dần dần nóng rực mà cứng rắn lên, gắt gao đặt tại hạ phúc.

Liễu Như Phong nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc trên người, đột nhiên nhớ tới lời nói Nam Cung Thiên Mạc đêm qua, chính mình coi như là thị cơ của công tử?! Công tử muốn phát tiết, chính mình đều không có quyền cự tuyệt, huống chi, công tử lúc này, có lẽ, là có một ít vì mình mà lo lắng......

Liễu Như Phong nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mà hôn lên môi Nam Cung Thiên Mạc...... (Lần đầu Phong ca chủ động nha! Tiến bộ vượt bậc!)

Thói quen, thật là một điều đáng sợ, mới làm ra loại sự tình như vậy! Ý niệm trong đầu này như tia chớp, chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến nỗi không lưu lại chút dấu vết nào nơi đáy lòng Liễu Như Phong......

Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ra, chưa bao giờ nghĩ đến, Liễu Như Phong luôn luôn đối loại chuyện này có chút bản năng kháng cự, cư nhiên lại chủ động hôn. Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc tối sầm lại, chợt thân mình hơi dùng một chút lực, đem Liễu Như Phong áp trở về trong giường, đổi khách thành chủ, mút cắn đôi cánh môi tự động đưa đến cửa, tìm hiểu đầu lưỡi, kịch liệt hôn sâu hơn......

Cho đến khi hai người đều đã cảm thấy khó thở, Nam Cung Thiên Mạc mới buông Liễu Như Phong ra, thở gấp, quay người lại vào bên trong đệm giường.

Liễu Như Phong dồn dập hô hấp, nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

Nam Cung Thiên Mạc hai mắt nhắm nghiền, thở dốc ồ ồ dần dần bình ổn.

“Công tử?” Liễu Như Phong thấp giọng hỏi.

Nam Cung Thiên Mạc ứng thanh mở mắt, nhìn Liễu Như Phong, trong mắt dần dần phiếm thượng nhiệt độ đạm đạm, thở dài, nói: “Ngày mai ngươi đi Lạc Dương Cung, đêm nay hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Dưỡng tinh thần cho tốt, mà đối phó người Lạc Dương Cung. Những lời này, Nam Cung Thiên Mạc không nói ra, nhưng Liễu Như Phong cũng hiểu được, không khỏi lại cảm động.

“Chỉ là, công tử......” Ánh mắt Liễu Như Phong lặng lẽ liếc về phía hạ thân Nam Cung Thiên Mạc, mới vừa rồi rõ ràng cảm giác được nơi đó đã cứng đến lợi hại, công tử thân là nhi tử của cốc chủ, Tuyệt Cốc Đệ Tứ công tử, chưa khi nào nhịn qua chuyện này...... (Cho nhịn vài lần đi cho bõ tức!)

Nam Cung Thiên Mạc theo ánh mắt của Liễu Như Phong, nhìn hạ thân, cười nói: “Không sao, không cần quản ta, tối nay ngươi ngủ ở nơi này đi.”

Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, trượt thân xuống, duỗi tay kéo ra nhục khố của Nam Cung Thiên Mạc, đem vật tráng kiện cực đại kia, nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng......

“Ngươi......” Nam Cung Thiên Mạc cả kinh, chống giường nhổm thân trên dậy, nhìn về phía Liễu Như Phong, thở dài: “Ngươi...... không cần như thế......”

Liễu Như Phong nghe tiếng nâng đầu, nhìn Nam Cung Thiên Mạc, phun ra cự vật trong miệng, nói: “Công tử để cho thuộc hạ nghỉ ngơi. Nhưng công tử như vậy, rất không thoải mái? Thuộc hạ trước kia...... cũng là hầu hạ công tử như vậy......”

Nam Cung Thiên Mạc rên rỉ một tiếng, cảm thấy dục vọng nơi hạ thân sưng đến khó nhịn lại bị nhiệt độ ấm áp gắt gao bao vây, dòng điện khoái cảm từ hạ thân len đến ót, cánh tay mềm nhũn, thân mình không chút lực lại ngã xuống giường......

※※※

Một chuỗi tiếng bước chân truyền đến, Liễu Như Phong cảnh giác kéo thần tình đang lơ lửng thanh tỉnh lại, quay đầu nhìn lại, chỗ cửa viện, hai người một nam một nữ, bước nhanh đi hướng thư phòng.

Liễu Như Phong nhíu nhíu mày, nhìn bóng dáng hai người. Hai người này Liễu Như Phong đều nhận ra, nam đúng là trung niên hán tử Chu Chính Thành hôm qua xâm nhập vào viện của công tử, nữ cũng chính là người xuất thân Độc Điện – Mẫn Tâm Nhân......

Một lát sau, Chu Chính Thành cùng Mẫn Tâm Nhân, một trái một phải, bên cạnh Nam Cung Thiên Tà, đi ra.

“Tham kiến Nhị công tử.” Mười người Liễu Như Phong, thấy ba người Nam Cung Thiên Tà đi tới trước mặt, nhất tề khom mình hành lễ, nói.

Nam Cung Thiên Tà cười gật gật đầu, ánh mắt vừa chuyển, cực nhanh đánh giá một lần mười người Liễu Như Phong, trên mặt tươi cười, nói: “Một chút việc vặt, mệt chư vị đợi lâu, bên trong chư vị, người nào làm chủ?”

Lời Nam Cung Thiên Tà tuy là như thế, ánh mắt lại tự nhiên mà dừng ở trên người Liễu Như Phong.

Liễu Như Phong tiến lên một bước, cúi đầu khom người, rồi thi lễ, đáp: “Lễ phu nhân gửi lời hỏi thăm Nhị công tử. Tại hạ Liễu Như Phong, Lễ phu nhân phân phó, tới Lạc Dương Cung rồi, hết thảy nghe theo mệnh lệnh của Nhị công tử.”

Nam Cung Thiên Tà đã minh bạch, trong mười người này quả nhiên là Liễu Như Phong này cầm đầu.

Nam Cung Thiên Tà nhìn Mẫn Tâm Nhân liếc mắt một cái, ôn hòa nói: “Chư vị đến trợ giúp Lạc Dương Cung, Nam Cung Thiên Tà trong lòng nhớ kỹ, ngày sau chắc chắn hồi báo! Chư vị mới đến Lạc Dương Cung, trước dàn xếp xuống dưới, Tâm Nhân sẽ mang các vị đến phòng, nếu có chút gì không hài lòng, liền nói cho Tâm Nhân biết!”

“Tạ ơn Nhị công tử.” Liễu Như Phong cùng chín người phía sau lại hành lễ.

Nam Cung Thiên Tà phất phất tay, ý bảo Mẫn Tâm Nhân đem mọi người đi xuống, đảo mắt nhìn Liễu Như Phong, cười nói: “Liễu Như Phong, ngươi trước tiên lưu lại một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play