Trong khi bất tri bất giác, ngoài cửa sổ đã tản ra ánh sáng.
Tiếng bước chân rất nhỏ trong viện vang lên, từ xa truyền đến, mà Dạ Bát trên xà nhà ngoài phòng, không cảnh báo, chắc là Dạ Thất trở về phục mệnh?!
Liễu Như Phong hơi hơi nhích nhích thân thể, đau nhức rất nhỏ từ huyệt tử truyền đến, Liễu Như Phong thở dài, nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc bên cạnh đang ngủ say, Liễu Như Phong hơi hơi do dự, có nên gọi công tử tỉnh lại hay không?
Nhẹ nhàng mà ngồi dậy, mặc y sam vào, không tiếng động xuống giường.
“Khấu, khấu khấu......” Tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên.
Liễu Như Phong nhìn nhìn trên giường, Nam Cung Thiên Mạc vẫn như cũ ngủ say, nghĩ nghĩ, chỉ đành thấp giọng kêu: “Công tử, công tử......”
Nam Cung Thiên Mạc đang ngủ say nhíu nhíu mày, trở mình một cái, nhưng không hề có ý tứ muốn tỉnh lại.
Trong lòng Liễu Như Phong thở dài, y tất nhiên có thể tự mình đi mở cửa, nghe một chút hồi báo của Dạ Thất, để cho Nam Cung Thiên Mạc tiếp tục giấc ngủ, đợi công tử sau khi tỉnh lại, lại chuyển lời. Nhưng tình huống hiện nay, công tử tuy rằng sẽ không nói gì, nhưng khó bảo toàn ngày sau công tử nhớ tới việc này, trong lòng không vui...... (Cũng bít người ta sẽ “không vui” kìa! Há há! Có tiến bộ!)
Liễu Như Phong duỗi tay, tại trên vai Nam Cung Thiên Mạc hơi hơi dùng sức, nhẹ giọng kêu: “Công tử.”
Nam Cung Thiên Mạc nhăn mi, hơi hơi mở mắt, mang theo một chút không kiên nhẫn của người ngủ say bị đánh thức, ánh mắt sương mù nhìn về phía Liễu Như Phong.
“Khấu khấu......” Cửa phòng lại vang nhỏ.
Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc nháy mắt thanh tỉnh.
Liễu Như Phong không lên tiếng, Nam Cung Thiên Mạc hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Miễn cưỡng nhích nhích thân, Nam Cung Thiên Mạc để Liễu Như Phong đem gối mộc kê cao, nghiêng người dựa vào, đón ánh mắt muốn hỏi của Liễu Như Phong, tầm mắt chuyển qua trên người Liễu Như Phong đã ăn mặc chỉnh tề, gật gật đầu.
Liễu Như Phong mở cửa phòng, ánh nắng sớm mông lung tại sân viện trống vắng, nhìn sơ qua, hết thảy trước mắt, dường như giống như hai tháng trước kia, không có gì thay đổi......
Trừ bỏ —— thủ vệ ngoài cửa viện, từ tai mắt của Lễ phu nhân, biến thành tai mắt của công tử; ảnh vệ trên xà nhà, từ Dạ Thập Tam, biến thành Dạ Thất, Dạ Bát......
Liễu Như Phong đang nghĩ, đã thấy trước mắt tối sầm, Dạ Thất một thân hắc y, xẹt đi ra.
Liễu Như Phong hơi nghiêng một bên thân, nhượng Dạ Thất đi qua, đóng cửa phòng, trở lại bên giường.
Dạ Thất đi vào phòng, cúi đầu quỳ lễ, nói: “Công tử, Dạ Thất trở về phục mệnh.”
Nam Cung Thiên Mạc đánh giá Dạ Thất, cười nói: “Tình huống như thế nào?”
“Hồi công tử, hết thảy coi như thuận lợi, thuộc hạ trước tiên khiến cho Thập Tam công tử cảnh giác, sau Tàng Kiếm Cung chết bảy, tám thị vệ, cùng người của Lục công tử Trữ Thanh chính diện đối đầu. Thuộc hạ sợ bị người phát hiện thân phận, không dám xem đến cuối cùng......” Dạ Thất thấp giọng đáp.
Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, nói: “Ngươi làm tốt lắm. Đi xuống hảo hảo nghỉ ngơi đi. Nói cho Dạ Bát, nhượng hắn đem tổng quản Thiên Hành đến chỗ ta!”
“Vâng” Dạ Thất ứng thanh, đứng dậy, nhìn thấy Liễu Như Phong đem gối mộc để bằng, phục vụ Nam Cung Thiên Mạc nằm xuống......
Dạ Thất không dám ở lâu, xoay người rời đi.
Dạ Thất mới vừa đi ra cửa, lại nghe thấy cước bộ phía sau vang lên, quay mắt nhìn lại, thấy Liễu Như Phong cũng đi ra, Nam Cung Thiên Mạc trên giường nhắm mắt lại, cũng không biết là ngủ hay không.
Dạ Thất ẩn thân, nhìn phía chỗ Dạ Bát ẩn thân, sớm đã không còn một bóng người, có lẽ là nghe thấy được phân phó mới vừa rồi của công tử, đã tự rời đi......
Cửa phòng dưới thân vang một tiếng, Dạ Thất cúi đầu, chỉ thấy ngoài cửa chủ ốc, Liễu Như Phong một thân đơn y, lẳng lặng đóng cửa phòng, nâng mắt, thản nhiên vọng nhìn về phía chính mình, không khỏi ngẩn ra.
Lại nghe Liễu Như Phong nhẹ giọng nói: “Vất vả cho ngươi, ta đi đun nước nóng, ngươi có muốn dùng?”
Dạ Thất ở trong bóng tối cười khổ, lời nói khinh đạm, cảm giác ấm áp như bình thường, Liễu Như Phong trước mắt giống như lại khôi phục bộ dáng ôn hòa ngày xưa, hôm qua, Liễu Như Phong chứa đầy sát khí kia giống như chỉ là ảo giác, biến mất vô ảnh, nhưng càng là như vậy, Dạ Thất lại càng cảm thấy tâm lạnh hơn......
Có lẽ, bộ dáng Liễu Như Phong hiện tại ôn hòa như vậy, mới chính là cảm giác sai lầm? Y xuất thân Tử Điện, sao có thể thật sự ôn hòa mà vô hại như thế? Dạ Thất có chút hoảng hốt nghĩ.
“......” Thấy Dạ Thất không đáp lại, Liễu Như Phong cũng không hỏi lại, cúi đầu, sát khí trong mắt chợt lóe mà qua, như tia chớp, nhanh đến khiến người không thể cảm thấy. Khi tái ngẩng đầu, trên mặt đã khôi phục thần sắc ôn hòa. (Ax! Nhìn cảnh này sao ta thấy sợ Phong ca thía! Chân tay run vì lạnh hết rùi nè! Hix!)
Liễu Như Phong thở dài, nói: “Ngươi với ta đều là thủ hạ của công tử, hiện giờ, ta chỉ cầu có thể giữ cho công tử bình an. Ta nghĩ, ngươi cùng Dạ Bát cũng giống ta......”
Chỉ vì ta đối công tử mà nói, còn có tác dụng, cho nên, ngươi liền quyết định buông tha ta sao? Dạ Thất hơi hơi cười khổ, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, từng chút từng chút tràn ra...... (Hix! Tội bạn! Tình này đã vô vọng rùi! Kiếm người khác đê!)
Dạ Thất vẫn như cũ không trả lời.
Liễu Như Phong lẳng lặng đứng một hồi, cũng không để ý, đang định quay về sườn phòng, dư quang khóe mắt lại thấy một bóng người trước cửa viện chợt lóe.
Một bóng người thấp bé vội vàng đi vào tầm mắt, Liễu Như Phong tập trung nhìn vào, nguyên lai là tiểu đồng Đông nhi quét tước hồ nước......
Tiểu đồng Đông nhi cơ hồ là chạy nhanh vào trong viện, đi vào trong viện, dừng lại thở hổn hển, giương mắt nhìn thấy Liễu Như Phong dưới mái hiên, trên mặt vui vẻ, thần sắc lại lo lắng quay đầu nhìn lại ngoài viện, hướng về Liễu Như Phong vội vàng chạy tới.
Trong lòng Liễu Như Phong hơi động, hơi đề khí, thân hình nháy mắt ly khai chỗ đang đứng, rơi xuống trước mặt tiểu đồng Đông nhi.
“Chuyện gì?” Liễu Như Phong duỗi tay, đỡ lấy tiểu đồng Đông nhi vì trước mặt đột nhiên xuất hiện bóng người mà cả kinh suýt nữa té ngã.
“Liễu đại ca, Lễ phu nhân cùng tổng quản hai người đang đến đây, trước mắt đang ở ngoài viện, hỏi Vương Tang tình hình của công tử......” Tiểu đồng Đông nhi vội nói xong, lại quay đầu lại nhìn cửa viện, giống như sợ bị Lễ phu nhân cùng tổng quản nhìn thấy.
“Ta đã biết, ngươi đi đi.” Liễu Như Phong thấy hắn đã đứng vững, buông tay.
Tiểu đồng Đông nhi vội vàng chạy tới bên cạnh hồ nước trong viện, tự đi sửa sang lại bùn đất bên cạnh ao......
Chỉ có Lễ phu nhân cùng tổng quản Thiên Hành đến đây? Lại là chuyện gì đây? Liễu Như Phong mặt nhăn mày nhíu, mắt thấy trước cửa viện, đã ẩn ẩn hiện ra hai bóng người mơ hồ, quay đầu lại nhìn xà nhà, nghĩ đến, mới vừa rồi thanh âm tuy nhẹ, nhưng nghĩ đến Dạ Thất cũng có thể đã nghe thấy, thông tri cho công tử......
Hai người ngoài viện đã tiến đến cửa viện. Trước mặt một người một thân y phục lụa mỏng xanh biếc, cước bộ trầm trầm, trang sức trên đầu theo gió vang lên thanh thúy, khi đi, tư thế lay động, diễm quang tứ bề. Phía sau một người diện mạo bình thường, tuy thân hình cao lớn, lại im lặng trầm mặc, khi đi, vô thanh vô tức, nếu không chú ý, sẽ dễ dàng xem nhẹ hắn —— quả nhiên đúng là Lễ phu nhân không có võ công cùng tổng quản Thiên Hành võ công cao thâm!
Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, không quay đầu lại, đi lên vài bước, quỳ xuống đất khấu lễ, lớn tiếng nói: “Thuộc hạ bái kiến Lễ phu nhân, tổng quản.”
Lễ phu nhân nhìn Liễu Như Phong trong viện, nhẹ giọng cười, nói: “Đứng lên đi. Mạc nhi là ở trong phòng?”
Liễu Như Phong ứng thanh, mắt thấy Lễ phu nhân cùng tổng quản Thiên Hành đã đi tới bên cạnh, vội cúi đầu, đáp: “Vâng, công tử vẫn còn đang ngủ......”
Lễ phu nhân gật gật đầu, quay đầu lại nhìn tổng quản Thiên Hành liếc mắt một cái, cũng không nhìn Liễu Như Phong, vừa đi hướng chủ ốc, vừa nói: “Ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta đi xem Mạc nhi, không có việc gì đừng tới quấy rầy!”
“Vâng” Liễu Như Phong cung thanh trả lời, mắt thấy Lễ phu nhân mang theo tổng quản Thiên Hành, lập tức đẩy cửa vào chủ ốc, đóng lại cửa phòng, chỉ trong một cái chớp mắt, Liễu Như Phong ẩn ẩn nhìn đến công tử Nam Cung Thiên Mạc đang nằm ở trên giường, tựa hồ ngủ vô cùng sâu......
Công tử tuy rằng hoài nghi tổng quản Thiên Hành kia là huynh trưởng của Lễ phu nhân, nhưng Thành Dịch điều tra tổng quản Thiên Hành lại vì một chưởng mà mất mạng, chết ở ngoài phòng tổng quản Thiên Hành, chắc là đã phát hiện cái gì.
Tuy rằng cũng biết, vô luận tổng quản Thiên Hành có thật sự là cữu cữu của công tử hay không...... Tổng quản Thiên Hành cũng sẽ giết Thành Dịch để diệt khẩu, nhưng nghĩ đến võ công của tổng quản Thiên Hành, Liễu Như Phong chỉ cảm thấy trong lòng có chút căng thẳng, tuy nói Lễ phu nhân không có võ công, nhưng Lễ phu nhân dù sao cũng là mẫu thân thân sinh của công tử, nghĩ đến, chắc sẽ không thương tổn công tử, chỉ là tổng quản Thiên Hành nếu đột nhiên làm khó dễ......
Liễu Như Phong cúi đầu trầm tư một lát, bước nhanh đi vào sườn phòng, nhẹ nhàng áp sát tường phòng, trữ thần yên lặng lắng nghe......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT