Đẩy ra cửa phòng của chủ ốc, Liễu Như Phong bưng một khay đồ ăn ấm áp, vào phòng, nhìn thấy Nam Cung Thiên Mạc đối mặt với cửa phòng, mặt mang buồn rầu ngồi ở trên giường, ngơ ngác xuất thần.
Liễu Như Phong đem đồ ăn đặt ở bên giường, thấp giọng kêu: “Công tử?”
Nhãn châu Nam Cung Thiên Mạc chuyển động, nhìn nhìn đồ ăn bên giường, thở dài, nhìn nhìn Liễu Như Phong, duỗi tay tiếp nhận chén bát Liễu Như Phong đưa qua, nói: “Tổng quản Thiên Hành kia, cùng với...... mẫu thân ta, ngươi có cảm giác gì?”
Liễu Như Phong ngẩn ra, tổng quản Thiên Hành cùng Lễ phu nhân? Cẩn thận nghĩ nghĩ, lặng lẽ canh chừng thần sắc của Nam Cung Thiên Mạc, cẩn thận nói: “Tổng quản Thiên Hành xuất thân tạp dịch, lại có một thân võ công bí hiểm, thuộc hạ xem Dạ Thất cùng tổng quản động thủ, mặc dù nội lực hơn một chút, nhưng phương diện chiêu thức thì cân sức ngang tài. Nếu không phải tại trong phòng, người lại còn hỗn loạn, nếu ra ngoài phòng, bằng vào thuật che dấu thân ảnh của Dạ Thất, cùng chiêu thức ứng dụng, có lẽ có sáu phần thắng.”
Nam Cung Thiên Mạc một bên không yên lòng ăn cơm, một bên gật đầu ý bảo Liễu Như Phong tiếp tục nói tiếp.
Mặc dù trong lòng biết Liễu Như Phong là cố ý hiểu lầm đề tài, bất quá võ công của tổng quản Thiên Hành, cũng là một khối tâm bệnh trong lòng Nam Cung Thiên Mạc.
Liễu Như Phong hơi hơi chần chừ, lại nói: “Thuộc hạ chỉ là đoán, cảm giác hành vi cử chỉ của tổng quản Thiên Hành lộ ra vài phần cổ quái. Ngay hôm nay mà nói, thuộc hạ cảm giác, tổng quản Thiên Hành tựa hồ đối công tử thập phần lưu ý, mặc dù là cùng Dạ Thất giao thủ hết sức. Hơn nữa, hắn hôm nay biểu hiện võ công ra ngoài, có lẽ là toàn bộ thực lực của hắn, cũng có lẽ...... hắn có điều giữ lại.”
“Nga?” Chiếc đũa trong tay Nam Cung Thiên Mạc ngưng lại, hưng trí, nói: “Thế nào lại nói như vậy?”
Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, lại nói: ” Bản ghi chép trong cung, là không thể làm giả. Sau khi được toàn bộ các điện đối chiếu xác nhận, mới có thể viết vào bên trong bản ghi chép! Tổng quản Thiên Hành, trong bản ghi chép không có xuất thân, chỉ có thể là xuất thân tạp dịch, đã là tạp dịch, mặc dù cũng sẽ có vài người biết sơ quyền cước, nhưng cũng không thể có võ công cao thâm như thế! Mỗi một điện trong cốc, Ảnh Điện Tử Điện cùng nhau đứng thứ nhất, lực lượng Ảnh Điện tuyệt đối nằm trong tay cốc chủ. Có thể chưởng ảnh vệ Dạ Thất lui ba bước, tu luyện của tổng quản Thiên Hành, hẳn là nội công tâm pháp đứng đầu.”
Liễu Như Phong nói tới đây, nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói tiếp: “Có được tâm pháp như vậy, như thế nào chỉ là một tạp dịch? Trong cốc từ trước đến nay chế độ thâm nghiêm, võ công cao thâm nhất, là Tuyệt Thiên thần công mà công tử tu luyện, sau đó là tâm pháp Tử Điện, tâm pháp Ảnh Điện, nhưng tâm pháp Tử Điện cùng Ảnh Điện đều ở trong tay điện chủ, Tuyệt Thiên thần công theo như thuộc hạ biết, chỉ có hai người cốc chủ cùng công tử biết. Thuộc hạ thật sự đoán không ra, tổng quản Thiên Hành đến tột cùng là ai! Trừ phi...... hắn không phải người Tuyệt Cốc!”
Liễu Như Phong nói xong, lại tự lắc lắc đầu, điều đó không có khả năng......
Trước mắt Nam Cung Thiên Mạc sáng ngời, đột nhiên nhớ tới, lúc còn rất nhỏ, từng nghe mẫu thân trong lúc vô ý nhắc tới, mẫu thân cùng thị nữ Thủy Liên, Thủy Nhan bên người nàng nguyên bản không phải người Tuyệt Cốc, chỉ vì mẫu thân được phụ thân khi ra ngoài coi trọng, mới đưa các nàng mang vào trong cốc!
“Chẳng lẽ, Thiên Hành thực không phải người Tuyệt Cốc......” Nam Cung Thiên Mạc thì thào tự nói, nếu như vậy, liền có thể giải thích vì sao Thiên Hành xuất thân tạp dịch lại có một thân võ công cao thâm, mẫu thân vì sao lại không để ý tị hiềm đối hắn thân cận ỷ lại như thế, lại để cho hắn tổng quản hết thảy sự nghị lớn nhỏ trong Trác Tiêu Cung.
Liễu Như Phong không nghĩ tới lời nói nhất thời vô tình của chính mình, Nam Cung Thiên Mạc cư nhiên lại hiểu được chân thực, vội hỏi: “Công tử, điều đó không có khả năng. Trước tiên không nói vị trí Tuyệt Cốc hẻo lánh ẩn mật, người trong cốc không được cốc chủ cho phép không thể ra ngoài. Chế độ trong cốc nghiêm khắc như thế, cho dù là tạp dịch, cũng có chuyên gia quản lý, đối chiếu sổ sách, ngoại nhân căn bản không thể lẫn vào trong cốc......”
Nam Cung Thiên Mạc cười cười, lơ đễnh, nhìn nhìn y, nói: “Cũng không phải tuyệt đối không thể vào cốc. Tỷ như ngươi, tỷ như nương ta......”
Liễu Như Phong sửng sốt, trước kia Lễ phu nhân cư nhiên không phải người trong Tuyệt Cốc?
Lại nghe Nam Cung Thiên Mạc cười nói: “Tổng quản Thiên Hành hiện tại, không phải Thiên Hành từng là tạp dịch, chỉ cần điều tra rõ, có lẽ, chúng ta liền có thể được mẫu thân cùng tổng quản Thiên Hành kia toàn lực trợ giúp!”
Liễu Như Phong có chút khó hiểu, thăm dò nói: “Ý công tử là?”
Nam Cung Thiên Mạc có chút hưng phấn mà xuống giường, ở trong phòng đi vài bước, chỉnh lý lại một chút suy nghĩ hỗn độn, nói: “Từ nhỏ, ta chưa bao giờ gặp qua người nhà nương ta, như vậy xem ra, phụ thân đem nương ta mang vào Tuyệt Cốc, cũng không có nói vị trí Tuyệt Cốc cho thân nhân nhà nương ta biết. Ta từng nghe mẫu thân đề cập qua, trong nhà nàng còn có hai ca ca, mẫu thân cũng chưa bao giờ xuất cốc, nếu trong nhà mẫu thân không yên lòng, tất nhiên sẽ ở chung quanh tìm kiếm...... nếu tổng quản Thiên Hành kia thật sự là ca ca của nương ta giả mạo......”
Cước hạ Nam Cung Thiên Mạc dừng lại, xoay người nhìn về phía Liễu Như Phong, cười nói: “Như Phong, nếu tính toán về chính bản thân ta, ta hiện có trong tay năm danh nhất lưu cao thủ trong cốc, mặc dù chính diện chống lại năm cung kia, làm sao lại còn có thể sợ?”
Nam Cung Thiên Mạc hừ một tiếng, nói tiếp: “Cho dù là đại ca cùng Trữ Thanh liên thủ thì có năng lực như thế nào? Tuyệt Thiên thần công chỉ truyền cốc chủ, phụ thân từng nói, trong các huynh đệ, chỉ có ta có tư chất tốt nhất, liền đem Tuyệt Thiên thần công lén truyền cho ta, dù là đại ca, cũng không thể có được!”
Nói tới đây, Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được cắn răng nói: “Hẳn đây cũng là nguyên nhân đại ca từ nhỏ thấy ta không vừa mắt!”
“Bất quá...... hết thảy vẫn phải điều tra xong mới được!” Nam Cung Thiên Mạc mạnh áp chế tâm tình hưng phấn, trở về bên giường, ngồi, nói: “Ngươi đem chén bát thu dọn xuống, đi gọi Thành Dịch tới gặp ta!”
“Vâng” Liễu Như Phong ứng thanh, đem chén bát thu thập, đem ra ngoài.
※※※
Liên tiếp mấy ngày, tiểu viện tựa hồ lại khôi phục sự yên lặng bình ổn cùng quạnh quẽ như ngày xưa. Lễ phu nhân cư nhiên không lại phái người đến đây, sau khi Thành Dịch từ trong phòng Nam Cung Thiên Mạc đi ra, cũng liền không thấy bóng dáng.
Thành Dịch biến mất vài ngày, điều tra chính là tổng quản Thiên Hành võ công cao thâm...... Liễu Như Phong ẩn ẩn có một loại cảm giác không ổn.
Liễu Như Phong nhìn cửa phòng chủ ốc đóng chặt, từ sau giờ Thìn Cơ Thanh đến, Liễu Như Phong liền tự giác thối lui ra ngoài phòng, ngồi ở đình nghỉ mát trên hồ nước này, để tránh khỏi phải xấu hổ như lần trước.
Giương mắt nhìn nhìn đỉnh đầu, đình lương (xà ngang của cái đình) kia, còn có Dạ Bát đồng thời theo xà nhà lui tới......
Nhớ tới Dạ Thất bị công tử phái đi tìm kiếm Thành Dịch, cũng không biết thế nào...... (Huây! Cũng bít lo lắng cho “người ta” rùi á!? Bạn Thất mà biết thì mừng phải biết! XD~~~!)
Nhìn nhìn sắc trời, gần đến giờ Tỵ, nhìn nhìn cửa phòng chủ ốc không hề có dấu hiệu mở ra. Liễu Như Phong bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy, trở lại sườn phòng.
Đem nước nóng trên bếp chuẩn bị, Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, liền đưa tay lấy nguyên liệu nấu ăn bên cạnh lại, đang chuẩn bị nấu cơm, lại nghe thấy tiếng gọi của Nam Cung Thiên Mạc, từ chủ ốc truyền đến.
Liễu Như Phong rửa sạch tay, bước nhanh đi vào chủ ốc.
Quả nhiên gặp Cơ Thanh ăn mặc chỉnh tề, Nam Cung Thiên Mạc lại nằm nghiêng ở trên giường, chăn nệm bên cạnh bị lôi kéo, thân không mặc áo, hiển nhiên không có tính toán đứng dậy.
“Đem Thanh nhi trở về đi.” Nam Cung Thiên Mạc thấy y tiến vào, đạm đạm phân phó một tiếng, đảo mắt lại nhìn về phía Cơ Thanh, ôn nhu nói: “Ngươi tự mình cẩn thận một chút, tuy nói tin tức cũng rất trọng yếu, nhưng mệnh của chính ngươi, lại càng trọng yếu hơn.” (Ọe! Gớm! Ta muốn băm cái gì đó wá!)
Mặt mày Cơ Thanh mỉm cười, cúi người ở trên mặt Nam Cung Thiên Mạc hôn, sẵng giọng: “Tiểu Thanh hiểu được, công tử yên tâm.”
Liễu Như Phong yên lặng theo sát ở phía sau Cơ Thanh, đi ra tiểu viện, Cơ Thanh quay đầu cười nói: “Vất vả Liễu đại ca.”
Liễu Như Phong nhìn Cơ Thanh liếc mắt một cái, nói: “Không dám, Thanh cơ được công tử sủng ái, Liễu Như Phong hộ tống Thanh cơ cũng là việc phải làm, huống chi, là phân phó của công tử.”
Sủng ái sao? Cơ Thanh hơi hơi cười khổ, thấp giọng nói: “Ân sủng trường cửu của công tử, Tiểu Thanh không dám trông cậy vào. Chỉ mong ngày sau, đại thế được định, công tử có thể nhớ kỹ công lao nhỏ bé của Tiểu Thanh hôm nay, không lấy đi tiện mệnh này của Tiểu Thanh, Tiểu Thanh đã cảm thấy mỹ mãn......”
Tâm tư Liễu Như Phong quay vòng, khó hiểu Cơ Thanh vì sao cùng chính mình nói lên điều này, chỉ đành an ủi nói: “Thanh cơ sao lại như thế? Công tử không phải là người bạc tình, ngày sau Thanh cơ tất nhiên sẽ ở trên vị trí cao......”
Cơ Thanh cười khổ lắc đầu, nói: “Liễu đại ca võ công cao cường, công tử vẫn để cho Liễu đại ca làm thị vệ bên người, đối Liễu đại ca quả thật không tồi. Chỉ là Tiểu Thanh trừ bỏ thân xác thối tha này, thân không một kĩ năng nào, hiện giờ công tử còn có cảm giác, nếu có một ngày, công tử chán Tiểu Thanh, kết cục của Tiểu Thanh, khó có thể nói......”
Liễu Như Phong hiểu được, nguyên lai Cơ Thanh là chưa mưa đã lo trước, chỉ là muốn mượn sức chính mình giúp đỡ.
Liễu Như Phong trong lòng hơi có cảm giác không kiên nhẫn, tuy rằng tinh tường biết trong các cung, sủng cơ, cấp dưới hợp lại phân thế lực, tranh đấu không ngớt. Nhưng bên người Nam Cung Thiên Mạc trước nay chỉ có một mình mình, nhưng hiện giờ, cũng bất quá có thêm vài người, tuy biết Dạ Thất, Dạ Bát có chút xem thường bọn thị vệ thủ viện, nhưng cũng không đến nỗi phát triển thành đấu đá lẫn nhau.
Nhìn thấy ánh mắt Cơ Thanh chờ mong, trên mặt Liễu Như Phong ôn hòa như trước, nói: “Thanh cơ nghĩ quá rồi, chuyện Thanh cơ hôm nay làm nên, công tử đều thấy ở trong mắt, ghi tạc trong lòng, còn có thể bạc đãi Thanh cơ sao?”
Cơ Thanh dù sao cũng không trông cậy lắm vào việc Liễu Như Phong đáp ứng, nhưng có lời này, nói vậy ngày sau có chuyện gì, Liễu Như Phong cũng sẽ ở trước mặt Nam Cung Thiên Mạc vì hắn góp lời.
Chỉ có điều là sau khi Liễu Như Phong thị tẩm, vẫn như cũ được Nam Cung Thiên Mạc giữ ở bên người, hộ vệ bên người, liền cũng biết Nam Cung Thiên Mạc đối Liễu Như Phong tín nhiệm.
Cơ Thanh vừa lòng cười, không nhắc lại nữa, xoay người tiếp tục đi trước.
Truyện cười thuần túy! Nguyên nhân chính văn chương 32, cùng chính văn không quan hệ, có thể bỏ qua, không xem cũng không sao.
※※※
Nam Cung: “Phong, tổng quản Thiên Hành cùng nương ta, ngươi có cảm giác gì?”
Tiểu Phong: “Cảm giác gì? Ta cũng chỉ có cảm giác muốn giết người!”
Nam Cung: “Ngươi muốn giết ai?”
Tiểu Phong: “Ta nghĩ giết......” ( lời trong lòng của Tiểu Phong: Lễ phu nhân! Nàng cư nhiên dám đem ta biếu cho Dạ Thất! Không được, Lễ phu nhân là mẫu thân của công tử, ta nếu nói ra, công tử không biết có bảo ta tự giết chính mình hay không. Kia —— Dạ Thất! Trước giải quyết nỗi buồn phiền này mới lại nói! Không được, nếu giết Dạ Thất, về sau chỉ có một mình Dạ Bát trông coi sân, lại nói, Dạ Thất đối công tử mà nói, còn có chỗ hữu dụng lớn hơn. Kia...... giết ai đây......)
Nam Cung: “???”
Tiểu Phong: “......”
Yên: “Tiểu Phong, kỳ thật a, ngươi ngẫm lại, nguyên nhân gây ra chuyện này chính là bởi vì Nam Cung nga, nếu không phải hắn ở trên cổ ngươi hạ xuống dấu vết, Lễ phu nhân sẽ không biết, nếu Lễ phu nhân không biết, Nam Cung sẽ không kêu Dạ Thất với ngươi diễn trò, nếu Dạ Thất không với ngươi diễn trò, Lễ phu nhân sẽ không nói muốn đem ngươi đưa cho Dạ Thất! Đúng không!!!”
( Mọi người: ngữ điệu lời này như thế nào lại quen thuộc như vậy? Yên: 囧......) (囧: cái này chỉ là hình, ko phải chữ, cái hình này là biểu hiện trên mặt của tác giả! XD~~~~!)
Tiểu Phong: “Ngươi bảo ta thí chủ?”
Yên gật đầu.
Tiểu Phong: “Ta nhớ ra rồi, kỳ thật phát sinh chuyện này, là ngươi viết ra!”
Yên tiếp tục gật đầu.
Tiểu Phong nhe răng cười.
Yên run rẩy: “Tiểu Phong nhi tử, ngươi, ngươi cười thật là khủng khiếp......”
Tiểu Phong: “Ta rốt cục biết, ta rốt cục nên làm thịt ai! Đừng chạy! Ta muốn giết ngươi!”
Yên nhìn thấy Tiểu Phong rút kiếm ra, hậu tri hậu giác quát to một tiếng, vội vàng bỏ trốn ING...... (ING ở đây là V_ing trong tiếng anh, thể hiện sự việc đang tiếp diễn!)
Nam Cung chạy nhanh từ trong chủ phòng ôm ra băng ghế cùng hạt dưa, vừa ăn, một bên xem, một bên rống: “Phong, cố lên!”
Tiểu Phong: “Vâng”
Yên khóc: “Nam Cung nhi tử, ngươi, ngươi, ngươi ngươi ngươi cư nhiên xem diễn? Cũng không tới cứu Yên?!”
Nam Cung: “Vừa rồi người kêu Phong giết ta là ai?”
Yên: “...... Không, không phải Yên...... là mọi người yêu cầu......”
Mọi người: “Kêu ngươi để cho Tiểu Phong ngược Nam Cung, không kêu ngươi để cho Tiểu Phong giết Nam Cung!!!”
Một đống cuống sen nhuyễn, rau củ nhuyễn cùng mấy trái trứng thối bốn phương tám hướng bay tới, đem Yên đang bị Tiểu Phong cầm kiếm, truy chạy đến tứ xứ nháy mắt bao phủ......
Nam Cung: “Phong......”
Tiểu Phong: “Công tử......”
Hai người thâm tình nhìn nhau, hôn hôn mật mật tay kéo tay rời đi.
Mọi người ủng hộ mà lên, đi theo phía sau: “Nga...... tung hoa tung hoa...... nghe góc tường đi......”
Phía sau, đống rác bị mọi người quên đi, đột nhiên xuất hiện một vị lão nhân thân mặc y phục công tác.
Lão nhân: “Hừ hừ...... nhận được tin tức nói, nơi này có rác rưởi, quả nhiên...... một đống thật lớn a...... hoàn hảo, lão nhân ta nháy mắt sẽ di chuyển hết!”
Lão nhân cầm lấy cái chổi lớn, xoát xoát hai cái, đem rác rưởi quét vào xe rác, cười tủm tỉm đẩy xe di chuyển trong một cái chớp mắt, bóng dáng cả người lẫn xe đều tiêu thất.
Ở trên bầu trời cao cao, một con sư tử bay đứng ở không trung.
Yên sờ sờ bộ lông tuyết trắng của con sư tử bay dưới thân, sư tử bay quay đầu liếm liếm tay Yên.
Yên cười gian: “Hoàn hảo Yên vẫn luyến tiếc vứt bỏ ngươi, thời điểm mấu chốt cũng là ngươi......”
( Chú thích: cục cưng này chính là WOW con thú cưỡi đệ nhất của Yên...... thời khắc mấu chốt tiến đến cứu chủ......)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT