Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Chưởng quầy béo kinh hách, quay đầu, thấy Đỗ Như Phượng đang nhìn chằm chằm mình, không khỏi nhíu mày, thiếu nữ bình thường này sao lại chạy tới quầy? Chưởng quầy béo có chút không vui mà nhìn chằm chằm tiểu nhị kia một cái, chấn chỉnh lại tinh thần, bài trừ ra một khuôn mặt tươi cười, nhìn nhìn Đỗ Như Phượng, nói: “Cô nương, bên kia còn có bàn, cô nương không ngại ngồi xuống gọi món ăn trước! Tiểu nhị, tiểu nhị! Sao lại thế này, còn chưa mang vị cô nương này đi qua?”

“Không cần!” Đỗ Như Phượng để ý cũng không để ý mà đi qua bên cạnh tiểu nhị muốn đang thỉnh nàng, nhìn nhìn chưởng quầy béo, nói: “Chuẩn bị cho bổn cô nương mười cái bánh màn thầu, mười cái bánh bao, cộng thêm một vò hảo tửu, bổn cô nương mang đi!”

Chưởng quầy béo lộ ra một bộ biểu tình quả nhiên là như thế, lười biếng mà quay đầu, phân phó tiểu nhị bên cạnh đi chuẩn bị, liền chuyển mắt đi.

Đỗ Như Phượng cũng không sốt ruột, dựa vào quầy, chậm rãi chờ, một bên tính toán một hồi làm sao sinh sự.

Kia chưởng quầy béo đột nhiên nhớ tới cái gì, mạnh quay đầu lại, nhìn chăm chú Đỗ Như Phượng một cái, lại giả vờ lơ đãng dời mắt đi. Chưởng quầy béo suy nghĩ một hồi, vừa vặn một gã tiểu nhị bưng một bầu rượu, từ cửa nhỏ bên cạnh quầy đi ra. Chưởng quầy béo vội làm một cái ánh mắt qua, hơi nâng nâng cằm khó có thể thấy mà hướng Đỗ Như Phượng.

Tiểu nhị kia sửng sốt, ngắm ngắm Đỗ Như Phượng trước quầy, cao giọng xướng nói: “Rượu đến đây!” Liền bước nhanh hướng về phía ba gã đại hán đang ngồi trên bàn bên cạnh Đỗ Như Phượng mà đi đến.

Tiểu nhị kia mới đi qua bên cạnh Đỗ Như Phượng, đột nhiên dưới chân khẽ vấp, đứng bất ổn, cả người lẫn rượu ngã về phía người Đỗ Như Phượng.

Sự tình đột nhiên phát sinh, Đỗ Như Phượng không kịp phòng, theo bản năng phản thủ đánh một chưởng, đem tiểu nhị lẫn rượu sắp đụng tới trên người đẩy ra.

“Rầm!” Một tiếng, tiểu nhị kia ngã vào ba gã đại hán bên cạnh bàn, rồi ngã xuống đất, đương nhiên một bàn rượu cùng thức ăn kia cũng đổ nhào, mà chuyện xấu nhất, là bầu rượu tiểu nhị kia bưng, toàn bộ rớt xuống trên đầu đại hán gần quầy nhất, đem cái trán của đại hán kia đụng chảy máu, một bầu rượu, đổ lên trên người đại hán kia không sót một giọt!

“Con mẹ nó, đàn bà thối!” Ba gã đại hán nổi trận lôi đình, lập tức vọt lại, đem Đỗ Như Phượng vây quanh.

Nháy mắt bốn phía đều im lặng xuống, mỗi người đều nhìn bốn người bên quầy, xem diễn, đồng tình, thờ ơ.

Chưởng quầy béo sợ tới mức cả người phát run, nói không ra lời, hai mắt lại không hề nháy mắt mà nhìn chằm chằm Đỗ Như Phượng ở chính giữa.

Đại hán trên trán bị bầu rượu đụng xuất huyết kia sờ sờ đầu, vừa nhìn, đầy tay máu tươi, hung quang chợt lóe trong mắt, duỗi tay liền hướng vạt áo trước ngực Đỗ Như Phượng bắt lại.

“Vô lễ!” Lửa giận chợt lóe trong mắt Đỗ Như Phượng, ống tay áo phất một cái, vươn tay như tia chớp, một phen khéo léo tới cổ tay của đại hán kia, hơi vận lực, cổ tay vung lên, liền đem đại hán kia từ trong điếm ném ra ngoài.

Hán tử tráng kiện nặng một, hai trăm cân (1 cân = 0.6 kg), cư nhiên chỉ dưới một cái ném của Đỗ Như Phượng nhỏ xinh, như một mảnh lá cây, nhẹ phiêu phiêu, toàn bộ không có nửa phần sức nặng mà bay ra khỏi cửa điếm, “Phanh” một tiếng, nặng nề mà rơi trên mặt đất, nhất thời đau đến kêu to thảm thiết.

Mọi người trong điếm, nhìn nhìn đại hán kia, lại nhìn nhìn Đỗ Như Phượng bên quầy như vô sự, trợn mắt há hốc mồm, như có chút đăm chiêu, mười mấy thực khách thần sắc khác nhau mà nhìn nhìn Đỗ Như Phượng.

Chưởng quầy trong quầy, mặt béo run lên, trong mắt hiện lên một tia sắc mặt vui mừng, nhưng chỉ một cái chớp mắt, lại biến thành vẻ mặt kinh hách khủng hoảng.

Ba gã hán tử kia, vốn là du côn tại địa phương, làm sao nhận biết tốt xấu, chỉ nhìn đến đồng bạn bị thiếu nữ này đẩy ra ngoài, nhất tề kêu lên một tiếng, nhặt lên chiếc ghế trên mặt đất, liền hướng về phía Đỗ Như Phượng đập lại.

Đỗ Như Phượng ném ra một người, liền biết ba người này bất quá chỉ là hán tử bình thường thân thể cường tráng một chút, trong lòng đã biết, liền buông lỏng tay sờ đến roi ở bên hông ra, hơi nghiêng đầu, né qua chiếc ghế đột nhiên đánh tới, dưới chân vội động, thân hình khẽ chuyển, đi đến bên cạnh một gã hán tử, tay phải như đao, nhẹ nhàng chém lên cổ tay của hán tử kia, đá lên một cước, đem một hán tử khác vì thấy tình thế không tốt, vội đập bể chiếc ghế làm hai nửa, vừa người tiến lên; tay phải vung lên, cũng ở trên cổ tay hán tử đó, nhẹ bổ hai cái.

Hai gã hán tử chỉ cảm thấy cổ tay cực đau, không thể giữ được chiếc ghế làm binh khí trong tay nữa, kêu thảm thiết hai tiếng, chiếc ghế đùng rơi xuống đất, hai hán tử ôm cổ tay, nhảy ra, hoảng sợ vạn phần mà nhìn về phía Đỗ Như Phượng.

Đỗ Như Phượng đắc ý dào dạt, đứng bên cạnh quầy, đảo mắt đảo qua bốn phía, đại bộ phận thực khách trong điếm đều cúi đầu, không dám nhìn, nhưng cũng có vài nam nữ biết võ công, cau mày, nhìn nhìn Đỗ Như Phượng.

“Yêu nữ a!” Hai gã du côn kia, dường như mới phản ứng lại, kêu sợ hãi một tiếng, không tiếp tục tiến lên, chạy ra khỏi cửa điếm, nâng dậy người nửa ngày không đứng dậy nổi ngoài cửa, nhanh như chớp, chạy một cái liền vô tung vô ảnh!

Đỗ Như Phượng ngẩn ra, trên mặt lộ ra biểu tình giống như giận mà không phải giận, giống như hỉ mà không phải hỉ. Cư nhiên kêu nàng là yêu nữ? Đỗ Như Phượng muốn đuổi theo, tiếp tục hảo hảo giáo huấn hai người kia một chút, nhưng lại nghĩ đến trước khi đi, lời giao phó của Nam Cung Thiên Mạc.

“Chưởng quầy, những thứ ta muốn đâu?” Đỗ Như Phượng lắc lắc đầu, quay lại, nhìn nhìn chưởng quầy béo lui ở dưới quầy, chần chừ một trận, chưởng quầy này thật sự là người của Tín Môn?

“A…… Lập tức có……” Chưởng quầy béo kia giống như bị dọa, sợ hãi mà nhìn nhìn Đỗ Như Phượng, run run rẩy rẩy đứng lên.

“Đến, đến đây.” Một gã tiểu nhị, tay chân phát run, đem lại một cái túi giấy dầu.

Đỗ Như Phượng mở ra nhìn, vừa đủ, mười cái màn thầu, mười cái bánh bao, một cái không nhiều, một cái không ít!

“Cô nương, ngài, rượu của ngài……” Chưởng quầy béo run rẩy đem một bầu rượu nhỏ để trên quầy, lập tức liền lùi tay về, giống như Đỗ Như Phượng là cái gì yêu ma quỷ quái.

Điếm này, thật sự là phân đà Tín Môn? Đỗ Như Phượng nghi hoặc trong lòng, nếu không phải, mình tiếp tục gây nháo, chẳng phải là hại khổ tửu điếm này?

Đỗ Như Phượng nghĩ nghĩ, giả như lơ đãng, thu thập túi giấy cùng bầu rượu, từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc vụn, nói: “Không cần thối lại, bổn cô nương đang vội, trở về chậm, cốc chủ lại muốn phạt người……”

Đỗ Như Phượng một mặt vội vàng hướng ra phía ngoài mà đi, một mặt thấp giọng nói thầm, chỉ là thanh âm của nàng, lại lớn đến mức mọi người cả tửu điếm đều có thể nghe thấy!

Một đám nam nữ biết võ trong điếm kia, nghe vậy vẻ mặt liền biến đổi, cẩn thận mà đánh giá Đỗ Như Phượng, liếc nhau, lấy ra tiền bạc, ném trên bàn, chạy ra khỏi tửu điếm, tản ra bốn phía.

Chưởng quầy béo thở ra ngụm khí, vội gọi tiểu nhị đi thu tiền, bản thân lại xoay người bước vào cửa nhỏ bên cạnh quầy.

Không bao lâu, một con bồ câu đưa tin, đập cánh, từ hậu viện tửu điếm bay lên, bay ra khỏi thôn nhỏ, hướng về phương tây mà đi.

Phía tây ngoài thôn nhỏ, là một rừng cây không lớn, bồ câu đưa tin nhẹ nhàng mà phe phẩy hai cánh, bay qua từ đỉnh cây.

Đột nhiên, một thân ảnh từ trên cây bay ra, một phen bắt lấy bồ câu đưa tin không hề phòng bị kia, hạ xuống đất.

Nam Cung Thiên nghiêng tựa vào trên thân cây, nhìn nhìn Liễu Như Phong bay xuống trước người, nói: “Như thế nào?”

Liễu Như Phong nhẹ nhàng cầm lấy bồ câu trong tay, trở tay, quả nhiên thấy trên đùi bồ câu đưa tin, buộc một tờ giấy.

Liễu Như Phong gỡ tờ giấy xuống, đưa cho Nam Cung Thiên Mạc bên cạnh.

Nam Cung Thiên Mạc mở ra nhìn, cười nói: “Quả nhiên là Tín Môn!”

Liễu Như Phong quay đầu qua, thấy trên tờ giấy viết: Phát hiện tung tích cốc chủ Tuyệt Cốc.

Nam Cung Thiên Mạc đem tờ giấy kia cuốn thành một cuộn, đưa cho Liễu Như Phong, nhìn y cẩn thận mà một lần nữa cột vào trên đùi bồ câu đưa tin, vỗ vỗ tay, kêu: “Người đâu, nhanh đi thông tri thị vệ bốn phía, bồ câu đưa tin đã đến, tới đây tập hợp!”

“Vâng” Trên cây bên cạnh truyền ra một tiếng thấp ứng thanh, bốn phía không gió, cây lại đột nhiên hơi động, chợt khôi phục lại im lặng.

Không bao lâu, hoặc mười người, hoặc hơn mười người, từng nhóm từng nhóm, lặng lẽ nhảy vào từ ngoài rừng, đi đến trước người Nam Cung Thiên Mạc, quỳ xuống hành lễ, đứng ở một bên.

Nam Cung Thiên Mạc đợi một hồi, nhìn nhìn bốn phía đã tụ tập được một trăm năm mươi người. Lại chậm chạp không thấy nhóm người của Đỗ Như Phượng cùng Dạ Bát đến, không khỏi nhíu mày.

Lẽ ra nhóm người Dạ Bát canh giữ ở phía đông thôn nhỏ sớm nên tới, Đỗ Như Phượng đi ra từ trong thôn, cũng nên tới! Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Nam Cung Thiên Mạc không khỏi quay đầu lại, nhìn thoáng qua Liễu Như Phong đang cầm bồ câu đưa tin phía sau. Liền thấy sắc mặt y lo lắng, liên tiếp nhìn phía ngoài rừng, lại vẫn không lên một tiếng, đứng thẳng ở phía sau mình.

Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, hỏi: “Có người nào biết Dạ Bát, Đỗ Như Phượng như thế nào còn chưa đến?”

Hơn trăm người trong rừng đều cúi đầu không nói.

Nam Cung Thiên Mạc nhíu mày, nói: “Như thế, đi phía đông trước, tiếp ứng Dạ Bát bọn họ!”

Hơn trăm người bốn phía không lên tiếng, chỉ nhất tề hành lễ, xoay người liền muốn hướng phía đông mà đi.

Ngay trong lúc này, tiếng bước chân vang lên trong rừng.

Mọi người cả kinh, quay đầu lại nhìn phía Nam Cung Thiên Mạc.

Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, ngưng thần lắng nghe, cười nói: “Không sao, là Dạ Bát bọn họ đến.”

Đang khi nói chuyện, trong rừng thoát ra năm mươi đạo thân ảnh, quả nhiên đúng là nhóm người Đỗ Như Phượng, Dạ Bát.

“Cốc chủ.” Nhóm người Dạ Bát quỳ xuống hành lễ.

Đỗ Như Phượng cũng đầy mặt hưng phấn, chạy tới, nói: “Cốc chủ, ca ca, Phượng nhi đã trở lại.”

Liễu Như Phong chỉ cảm thấy một khối cự thạch trong lòng, cuối cùng cũng rơi xuống, nhìn nhìn gương mặt tròn của Đỗ Như Phượng sau khi dịch dung, muốn hỏi hỏi như thế nào muộn như vậy mới đến, nhưng trong lòng biết tình huống lúc này, ấn theo quy củ, Nam Cung Thiên Mạc chưa mở miệng, còn chưa tới phiên mình lên tiếng, liền chỉ hướng Đỗ Như Phượng gật gật đầu, lẳng lặng mà nhìn nhìn bồ câu đưa tin im lặng mà dịu ngoan trong tay.

“Như thế nào lúc này mới quay về?” Nam Cung Thiên Mạc phất phất tay, để cho nhóm người Dạ Bát đứng lên, nhìn nhìn Đỗ Như Phượng, hỏi.

“Phượng nhi từ tửu điếm kia đi ra, bị người theo dõi, Phượng nhi liền không trực tiếp lại đây, mang theo đám người phía sau tha một vòng, đụng phải Dạ Bát bọn họ. Cốc chủ, tửu điếm kia thật sự là phân đà của Tín Môn?” Đỗ Như Phượng đi đến bên cạnh Nam Cung Thiên Mạc, nhẹ giọng hỏi.

Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, không để ý hành động thất lễ của Đỗ Như Phượng, đảo mắt nhìn về phía Dạ Bát bên cạnh.

Đỗ Như Phượng chưa được trả lời, muốn hỏi lại, đã thấy Liễu Như Phong làm ra cái ánh mắt, có chút bất mãn mà ngậm miệng lại.

Liễu Như Phong cười cười, nâng nâng bồ câu đưa tin trong tay.

“Thật sự?” Đỗ Như Phượng kinh ngạc mà chạy qua, nhìn nhìn bồ câu đưa tin trong tay Liễu Như Phong, thấp giọng hỏi.

Liễu Như Phong gật gật đầu, nhìn nhìn bốn phía, thấp giọng nói: “Phượng nhi, ngươi vừa rồi đối cốc chủ rất không cung kính!”

Đỗ Như Phượng chu chu miệng, thấp giọng nói: “Ca ca, tính ra, hắn là…… Ân, hắn cũng là người nhà, quá mức khách khí đó là giả dối!” (XD~~! Hay!)

Liễu Như Phong kinh ngạc mà nhìn nhìn Đỗ Như Phượng, đảo mắt nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc đang hỏi Dạ Bát, thấy hắn vẫn chưa chú ý tới mình bên này, thầm thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng quát: “Phượng nhi! Bất luận nói như thế nào, hắn là cốc chủ, hiện giờ ngươi cũng là người Tuyệt Cốc, liền phải có bộ dáng của hạ cấp, không thể tiếp tục vô lễ như vậy!”

Đỗ Như Phượng có chút quanh co, nhưng vẫn thấp giọng ứng thanh, nói: “Phượng nhi hiểu được, ca ca yên tâm, về sau thời điểm có người, Phượng nhi sẽ không gây sự cho ca ca, mẫu thân!”

Thời điểm có người? Vậy thời điểm không ai thì sao? Liễu Như Phong thở dài, không nhắc lại nữa, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ, ngày sau có thể thỉnh cầu cốc chủ đem muội muội Đỗ Như Phượng dời đi Tuyệt Thiên Cung, an bài ở một nơi an toàn khác hay không?!

※※※

“Dạ Bát, xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Thiên Mạc thấy Đỗ Như Phượng không dây dưa mình, mới nhìn về phía Dạ Bát, nhẹ giọng hỏi.

“Hồi cốc chủ, khi thuộc hạ nhận được mật lệnh triệu tập, đang thấy năm người theo phía sau Đỗ cô nương, thuộc hạ chờ Đỗ cô nương đi qua, mới đột nhiên phát động tập kích, đánh chết năm người kia, sau lục soát người, phát hiện năm người này nguyên là tục gia đệ tử của ngũ đại môn phái, thuộc hạ đem thi thể chôn tại chỗ, lúc này mới cùng Đỗ cô nương vội lại đây.”

Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, một cái thôn nhỏ vô danh, phân đà Tín Môn, như thế nào có người của ngũ đại môn phái xuất hiện? Vô luận là Tín Môn, hay là ngũ đại môn phái, nếu đúng như lời nói của cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, lúc này hẳn là đang tìm hiểu chung quanh hành tung của nhóm người mình a? Như vậy hẳn là trùng hợp! Cho dù Tín Môn liên thủ cùng ngũ đại môn phái, cũng không thể đem phân đà các nơi của mình đều bại lộ cho ngũ đại môn phái! Mà có lẽ ngũ đại môn phái sẽ lợi dụng Tín Môn, cũng không có khả năng xem trọng một cái tổ chức dựa vào bán rẻ tin tức mà sống như vậy!

Nam Cung Thiên Mạc ngẩng đầu lên, lãnh nhãn đảo qua mọi người bốn phía, thấp giọng nói: “Đều chuẩn bị tốt?”

Mọi người bốn phía nhất tề hành lễ.

Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, xoay người lại, nhìn nhìn Liễu Như Phong, nói: “Thả nó!”

Liễu Như Phong nghe vậy, hai tay giương lên, bồ câu đưa tin trong tay một lần nữa đạt được tự do, giương cánh bay lên không trung, vòng quanh trên không nhóm người Nam Cung Thiên Mạc, xoay quanh một vòng, “Cục cục” kêu to vài tiếng, liền hướng về phương tây bay đi.

“Đi!” Nam Cung Thiên Mạc giương tay, khẽ quát một tiếng.

Liễu Như Phong duỗi tay lôi kéo Đỗ Như Phượng, đi theo phía sau Nam Cung Thiên Mạc, thả người lướt đi……

※※※

Phượng Tường Phủ, trong một trang viện phía tây, một thanh niên đang cầm chổi trong tay, nghiêm túc quét tước lá rụng trong viện.

Một góc viện, hơn mười con bồ câu tuyết trắng đáng yêu, đang bay đến bổ nhào lẫn nhau chơi đùa. Nhưng không có một con bồ câu nào rời khỏi góc viện ngoài năm thước.

“Cục cục…… Cục cục……” Tiếng bồ câu kêu thanh thúy vang lên, thanh niên dừng lại động tác, ngẩng đầu lên, nhìn phía không trung.

Một con bồ câu đưa tin giống như thấy được người thân, hoan hỉ kêu, bổ nhào xuống.

Trên mặt thanh niên, lay động ra một mạt tươi cười ôn nhu, nâng lên một bàn tay, bồ câu đưa tin kia vòng quanh toàn nhân thanh niên, ngoan ngoãn mà dừng ở trên cánh tay.

Trong miệng thanh niên phát ra tiếng bồ câu kêu, đùa giỡn với bồ câu đưa tin này, mới gỡ xuống tờ giấy trên đùi nó.

Bồ câu đưa tin cục cục mà kêu to, mở ra hai cánh, lại bay lên không trung, lập tức nhào về phía mấy chục con bồ câu đưa tin trong góc viện, trong lúc nhất thời, tiếng động cục cục kêu to nổi lên bốn phía.

Thanh niên cũng không tiếp tục quét tước, bước nhanh đi hướng nội viện.

Tiếng đàn u nhã truyền đến, thanh niên không khỏi thả nhẹ cước bộ, cầm chổi trong tay nhẹ nhàng đặt ở ngoài cửa nội viện, sửa sang lại y phục, tự cảm thấy không có gì không đúng, mới nhẹ nhàng mà đi vào trong viện.

Giả sơn tinh mỹ, nước chảy trong suốt, vài cây thúy trúc vươn thẳng, hoa cỏ xanh đậm đỏ tươi bầu bạn một tòa trúc lâu tinh xảo, đem nội viện nho nhỏ này, điểm xuyến đến thanh u tao nhã!

Sương khói liêu liêu, từ trong lư hương dâng lên, một lão nhân thần thái khoan thai, đang nhắm mắt ngồi trước hương án, mười ngón bay múa, tiếng đàn thanh thúy động lòng người từ nơi đầu ngón tay trên dây đàn cầm thanh thanh tràn ra……

Thanh niên đi đến bên cạnh hàng trúc, nhìn nhìn lão nhân trong trúc ốc phía trước, đang hết sức chăm chú, đắm chìm trong cầm luật, do dự một hồi, liền dừng bước, khoanh tay đứng bên cạnh hàng trúc, lẳng lặng chờ đợi.

Thật lâu sau, tiếng đàn dần dần dừng lại, lão nhân mỉm cười mở mắt.

Thanh niên bước nhanh đi đến trước trúc án, cung kính mà hai tay dâng lên tờ giấy, nói: “Môn chủ, Địa Tự số mười hai đưa thư tới.”

Tầm mắt lão nhân rơi xuống bàn tay của thanh niên, nhìn nhìn tờ giấy kia, cười nói: “Cuối cùng đã tới!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play