Continue....
Miệng Minh Nhã bất giác nhếch lên khi thấy xấp ảnh rơi lung tung ở chỗ Bá Uyên mới vừa đứng,anh chạy theo Bá Uyên về lớp cô
-"Giáo viên,cho tôi mượn học sinh Khắc Anh Bá Uyên một chút,có thể hay không?"
-"À à,được,Bá Uyên,em ra ngoài đi"
Minh Nhã dùng ngữ điệu là hỏi nhưng cố nhấn mạnh bắt ép người khác khiến giáo viên phải sợ hãi nói lắp.
Bá Uyên giữ mặt lạnh đi theo Minh Nhã ra hành lang khuất sau lùm cây cảnh của lớp 12D.
Cô mệt mỏi tựa vào bức tường lạnh lẽo gần đó,bức tường lạnh khiến cô thoải mái hơn.
Minh Nhac lại nâng cằm cô lên,nhìn tgawrng vào đôi mắt trong veo sáng long lanh của cô
-"Anh cút đi với cô Gia Khả chân dài của anh đi"
-"Bé,em ghen hả?"
Bá Uyên gạt tay Minh Nhã ra,nhưng anh vẫn cười ôm cô vào lòng,tay xoa đầu cô sủng ái.
-"Hứ,anh cút đi"
Bá Uyên dùng sức đẩy Minh Nhã ra khiến anh giật lùi lại hai bước
-"Bé Uyên,nghe anh nói,thật ra đó không phải anh,tôi qua anh...."
-"Anh câm miệng,anh cút đi"
Bá Uyên chặn họng anh quát lên
-"Từ khi nào em trở nên như vậy hả?Sao em cứng đầu quá vậy?"
-"Đúng rồi,mặc tôi,không dịu dàng,không nữ tính như Giả Khả đúng không?lại còn mít ướt nữa,tôi không được như cô ta đấy,thì sao,liên quan gì đến anh"
Bá Uyên không kiểm soát được bản thân nói lung tung lên
-"Bé Uyên,em biết mình đang nói gì không hả?"
Minh Nhã quát lên khiến Bá Uyên giật mình nước mắt rơi lã chã mà khóc,tay không ngừng đấm thùm thụp vào ngực anh trách móc
-"Minh Nhã,anh là đồ tồi,đồ đáng ghét,đồ chết tiệt,đồ vô lương tâm,đồ điên,tôi ghét anh,huhu"
Bá Uyên mắng Minh Nhã lung tung beng,mặt anh đen xì nhưng phải nhẫn nhịn,vì anh là lí do khiến Bá Uyên như vậy mà.
Anh gắt gao ôm lấy thân thể nhỏ bé,gầy còm của cô,tưởng chừng bản thân đang ôm một quen củi
-"Nín đi,đừng khóc,anh thương"
-"Đáng ghét,huhu"
Bá Uyên biết mình đang làm gì nên dừng tay lại,mặc bàn tay to lớn đang gắt gao xiết chặt bản thân mình
-"Rồi,là lỗi của anh,anh chỉ là đồ đáng ghét của em thôi,được chưa?"
Minh Nhã sến súa làm Bá Uyên đỏ cả mặt...
=============
🚺Linh Tẹt🚺
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT