Mấy ngày nay không bị tên hotboy làm phiền Min nhà ta mừng muốn hết lớn. Giờ Min lại tung tăng trên con ngựa sắt đến chỗ làm việc, Min chơi đàn cho một quán cafe ở trung tâm thành phố. Nhỏ cười híp mắt tận hưởng khí chiều mát mẻ nhưng nụ cười từ từ lụi tàn trên khuôn mặt nai vàng của nhỏ.
- A.... Mình sắp trễ rồi. – Min kéo thẳng dây cương, con ngựa sắt bốc bánh đầu rồi ra sức đạp với tốc độ 100km/h. Min và con ngựa phóng vù vù trên phố.
Dừng trước cửa quán, nhỏ đâm đầu chạy vào.
- Xin... Xin lỗi.. em đến trễ. - Dù đi học hay đi làm nhỏ cũng giữ đúng phong cách của mình, một là đi vừa kịp giờ, 2 là trễ và trễ, trong đầu nhỏ không hình thành định nghĩa hai từ đi sớm.
- Rồi.. Rồi.. Đi chuẩn bị đi sắp đến phần của em rồi đó. - Chị quản lý biết rõ tính Min quá rồi nên cũng không trách làm gì.
- Dạ! Tuân lệnh.
Min chạy vội đi thay trang phục và chuẩn bị bước ra sân khấu. Nhưng mà ai đây? Lịu chúng ta có nên tin vào mắt mình?. Trong ánh đèn lấp lánh của sân khấu Min xuất hiện hớp hồn biết bao chàng trai. Nhỏ diện lên mình chiếc váy màu xanh nhạt và đôi cao gót cùng màu cộng hưởng với mái tóc dài thướt tha trong thật nữ tính. Min bây giờ không khác gì các hotgirl sài thành.
Phía dưới sân khấu, một chàng trai với vẻ ngoài phong lưu thu hút ánh nhìn của bao cô gái, vô tình chìm đắm trước vẽ đẹp ấy, anh ta ngồi bật dậy nhìn Min không chớp mắt.
- Là cô sao? Chuyện này thú vị thật. - Hắn đã tìm được hồn phách vừa bay đi thì lại lộ vẻ gian xảo nhìn Min rồi mĩm cười. Tên này không ai khác là ông hotboy đấy.
Nụ cười của hắn làm mấy đứa con gái xung quanh ngã đợp đợp từng “con”. Trên sân khấu Min nhà ta đang thả hồn theo tiếng đàn của nhỏ, Min đang hòa mình làm chú chim nhỏ đang bay lượn trên trời thì “ Ình.. Ình.. Chíu.. Chíu” con chim nhỏ Min đang gẫy cánh và đâm đầu xuống đất khi bắt ngặp tên đại biến thái Khang đang chào nhỏ kèm theo nụ cười gớm ghiếc. “Cái thằng cha này làm gì ở đây vậy trời?”, Min giấu rất kín vụ đi làm vì nhỏ không muốn bị nhìn thấy trong cái trang phục nữ tính này, cái trang phục mà nhỏ cho là kỳ quái. Giờ lại bị tên đại biến thái gặp, nhỏ muốn độn thổ cho rồi. Gồng mình đàn hết bài hát rồi bước vào trong, tay Min nắm chặt đến mứt xương cốt rêu răng rắt.
- Tên đại biến thái đó. Anh ta muốn làm trò gì đây?
- Linh Lan! Có ai tìm em ngoài kia kìa! - Chị quản lý kêu nhỏ rồi chỉ ra cửa.
Min ngướt lên nhìn thì cái "bảng mặt" của tên hotboy đập vào mắt. “Bình tĩnh Min à! Chị quản lý đang ở đây đó” Min nở nụ cười gượng gạo chào hắn. Rồi bước từng bước nặng nề ra cửa như đang lê theo cục tạ hàng nghìn tấn dưới chân, nhỏ đóng cửa nhẹ nhàng. Cánh của vừa khép lại thì Min nhà ta như giải phóng năng lượng.
- Anh tìm tôi làm gì? - Nhỏ quay sang với cặp mắt sắt lạnh như muốn đóng băng rồi đánh cho tan thành từng mảnh nhìn tên hotboy.
- Linh Lan... Linh Lan...Cái tên này thật đẹp. - Hắn ta không thèm trả lời mà đứng dựa vào tường tay cho vào túi giọng bởn cợt.
- Anh tìm tôi có việc gì? – Min lặp lại câu hỏi từng chữ từng chữ rõ ràng. Nhỏ sắp hết kiên nhẫn rồi.
- Nhìn cô hôm nay đẹp thật! Chút xíu nữa là tui nhìn không ra rồi. - hắn đưa khuôn mặt đáng ghét hắn lại gần Min hơn như muốn nhìn tận lỗ chân lông Min tìm khuyết điểm.
- TÔI HỎI TÌM TÔI CÓ VIỆC GÌ? – Min chịu không nổi nữa rồi cái tên đáng ghét này, nhỏ hét thẳng vào mặt. Một cơn mưa giông bão táp “ mưa rào kèm theo gió giật mạnh” đổ bộ vào mặt hắn.
- Đừng hét! Nó làm cô không đẹp đâu. – Tên này không biết thần thánh phương nào, bão vừa càn quét qua mà hắn vẫn tỉnh bơ,y xì cái "bảng mặt" nãy giờ. Hắn đưa tay bởn cợt trêm khuôn mặt nhỏ xinh của Min.
Min nhìn mặt hắn lúc này nhỏ thiệt ngứa tay, ngứa chân quá. Nhưng Min à! Bình tĩnh nhé! Em đang mặt váy đấy! “Hôm nay chị muốn hiền. Đừng chọc chị!” Min gắng bình tĩnh không muốn chấp nhặt hắn làm gì.
- Đồ thần kinh! Ở đây mà tự kỷ 1 mình đi nhé! Chị đây không rãnh. – Min gạt phăng cánh tay hắn ra. Nhỏ quay đầu bỏ vào.
- Tôi đã cất công đến đây. Thì đâu để cô đi dễ dàng vậy. – Tên đó bất ngờ từ phía sau đặt lên cổ Min một nụ hôn. Nhỏ lạnh người, nổi cả gai ốc.
“ Tên chết tiệt, bà đây muốn hiền mà cũng chẳng cho cơ hội là sao?”, váy kệ váy, giày kệ giày Min quay người tung cho tên hotboy một đấm tặng kèm thêm một đạp và khuyến mãi luôn cho một biệt danh.
- Tên đại đâm tặc. Không đánh thì không chịu chừa à! - Rồi nhỏ bỏ vào, đóng cửa một cái *rầm*
“ Tên chết tiệt, cặn bã, biến thái, thối tha, vô liêm sĩ...” Min vừa vịn cái chỗ bị hôn vừa bực mình. Ngoài kia tên hotboy bị đánh đến tinh thần không ổn định thật rồi hay sao ấy, mà ngồi cười thích thú, có phải điên thật rồi không?. Không đâu nhé hắn đang tận hưởng hương vị Min còn sót trên môi thôi thật không thể nói nổi.
- Cũng tuyệt thật! Hương vị này tôi thích. Rồi cô sẽ ngoan ngoãn đến bên tôi thôi.
********
Tan làm.
- Woa... Thoải mái quá -Min vung vai tận hưởng, khi được thoát khỏi bộ đồ mà nhỏ cho là kỳ quái. ( Váy đấy ạ)
Min đang tình tang ra về cùng người tình bé nhỏ (ngựa sắt), Vừa ra cổng quán thì lại bị một đám giang hồ chặn đường.
- Cô em đi đâu mà về khuya vậy? Cần tụi anh đưa về nhà không?
“ Thiệt tình, tất cả là tại tên đại dâm tặc đó đến đây ám mình” Min thiệt bực mình vừa bị tên kia quấy rối giờ tới đám người này nữa, nhỏ nhìn mấy thằng chặn đường với đôi mắt đầy sát khí.
- Hôm nay tâm trạng tôi hôm nay không tốt! Khôn hồn thì tránh ra! Tôi không muốn trút giận lên mấy người.
- Cô em biết đùa thật. - Mấy thằng đó bắt đầu tiến từng bước về Min.
Nhỏ dựng người tình bé nhỏ cẩn thận rồi bay ra xuất chiêu, chưa đầy 1 phút năm tên đã nằm lăn ra đất. Nhỏ đạp lên chiến lợi phẩm của mình, mặt nghênh ngang.
- Tôi đã nói rồi! Mau tránh đường! Nếu không đừng trách tôi.
- Cô em cũng khá đấy, nhưng đừng xem thường tụi này! - mấy tên đứng ngoài mặt mài hầm hổ, mỗi tên lấy ra một cái “chày giã gạo”.
Tình hình này thật không ổn chút nào, “Mấy tên này coi bộ khó xơi”, 36 kế chạy là thượng sách. Min nhận thấy tình hình xấu nhỏ quay đầu chạy maraton không xác định đích đến, đau lòng hơn là không kịp dắt theo người tình luôn. Nhi đang lạng lách đánh võng từ con hẻm này đến con hẻm khác sau lưng là bọn người kia đang bất chấp đuổi theo.
- Đứng lại! Con kia. – Không hiểu sao mấy tên đó lại nói những câu thiệt vô ít, có ai đang chạy trốn mà kếu đứng lại mà nó đứng đâu. Thiệt hông hiểu nổi.
Min chợt thắng gấp, “Chết rồi hẻm cụt”, tiêu đời em nó rồi biết bao nhiều đường không chạy mà lại chạy vào đường này. Min đứng dựa vào tường thở hổn hển, mấy tên kia vừa chậm rãi bước lại vừa nhịp nhịp cái “ chày giã gạo” vào tay.
- Sao vậy? Sao không chạy nữa?
“Tên điên nhà ngươi, không thấy hẻm cụt hay sao mà con hỏi”. Min đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc thì may quá một chiếc xe hơi tiến lại pha đèn sáng trưng, chiếc xe này sao quen quen. Không phải quen mà đây chắc 100% là xe của hotboy Khang nhà ta. Cửa xe mở ra Khang và tên tài xế bước xuống, họ đi xuyên qua đám giang hồ rồi đứng trước Min.
- Lần này tôi sẽ trả ơn cô vậy? - Giọng chuẩn sói ca nhé.
- Mầy tính làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Thằng ranh miệng còn hôi sữa. – tên cầm đầu cất giọng thiệt đáng ghét.
- Thiếu gia! Cậu cẩn thận.
- Dạy cho tụi nó bài học! Nhưng mà đừng động đến người đẹp của tao.
Cuộc ẩu đả bắt đầu, họ quá đông tên tài xế của khang hotboy chẳng xử lý được nhiêu tên. Mấy tên còn lại đang tiến về phía hotboy, hôm nay tên này thiệt gang cùng mình dù mấy tên đó đang xong thẳng đến nhưng hắn ta vẫn quyết tâm che chở cho Min. Nhưng nhìn điệu bộ yếu đuối của hắn Min chẳng chịu nổi.
- Tránh ra coi! Để tôi xử lý họ.
- Không lần này tôi sẽ trả ơn cho cô. - Hắn thật sự nghiêm túc?????
- Không cần. Chuyện của tôi, tôi sẽ tự xử lý.
Hai người mãi đôi co thì cái “ chày giã gạo” bay với vận tốc không đổi về phía đầu tên Khang. Nhanh như chớp Min lấy tay chặn đứng cái chày, chỉ là phản xạ tự nhiên thôi chứ không muốn cứu tên Khang đó đâu. Nhưng rồi mặt nhỏ biến sắc “ Tay mình....”, Cơn đau lan từ tay đi khắp cơ thể “Tay mình... Gãy rồi”. Min cảm nhận được xương đang vỡ ra từng mảnh. Sau sự việc xảy ra với Min tên cầm đầu ra lệnh dừng tay.
- Đồ ngu! Tao nói là không được động đến người đẹp của tao! Mày không hiểu à! - đạp cho tên vừa ra tay một đạp ngã nhào ra đất.
- Em xin lỗi! Xin lỗi đại ca.
Bọn họ bỏ đi, Min đứng bất động cảm nhận từng cơn đau đến điếng người. Trong đầu Min hiện lên một quá khứ đau thương.
- Cô không sao chứ? – Tên Khang quay sang hỏi hang.
- Tên đại dâm tặc như anh. Muốn chết thì tìm chỗ khác mà chết. Đừng có xen vào chuyện của tui. – Min không thèm trả lời câu hỏi, nhỏ đang rất giận. Chuyện trong quá khứ làm nhỏ không thể thôi giận dữ.
- Để tôi đưa cô về.
- Không cần. Anh đừng đi theo ám tui là được rồi. – Min ôm cánh tay trọng thương bỏ đi.
Min đã đi xa rồi tên tài xế, lên tiếng.
- Thiếu gia! Cậu không sao chứ?
- Không sao. - Nụ cười đầy ẩn ý của hắn hiện lên trên khuôn mặt.
Họ về xe, được một lúc đám người lúc nãy quay lại, nhưng lạ thay họ có vẻ bẽn lẽn, đi đến bên chiếc xe giọng nhỏ nhẹ.
- Thiếu gia! Chúng tôi diễn không tệ chứ?
- Các anh làm tốt lắm! Tiền đây. – Tên Khang từ trong xe đưa ra một cọc tiền dầy cộm.
- Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn thiếu gia.
Bọn họ cần tiền rồi rút đi. Chuyện gì xảy ra đây? Tên công tử bột này muốn làm gì Min nhà ta.
- Thiếu gia! Chúng ta có nặng tay quá không?
- Cậu không cần lo! Đối với loại người như cô ta tôi tự có cách trị.
“ Chú chim nhỏ bé à! Tôi bẻ cánh rồi, coi cô bay kiểu gì đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT