* Lúc này bên trong nhà Tuyết Đan và em gái hai cô đều đã say hai cô dựa đầu vào nhau tiếp tục nói chuyện, bất ngờ bàn tay của Hạ Huyên bị người kéo mạnh, kèm theo là giọng nói nhừa nhựa của đàn ông lên tiếng.
_ Tuyết Đan anh nhớ em rồi, chúng ta vào trong nằm nghỉ ngơi đi em .
Hạ Huyên tay bị kéo mạnh cô đau quá liền quay ra sau, trong lúc say nhưng cô vẫn nhìn ra người đang nắm giữ bàn tay mình không phải là Gia Khiêm, Hạ Huyên sợ hãi liền la lớn .
_ Anh Gia Khiêm!.....Gia Khiêm.
_ Anh đâu rồi đến giúp em với tay em đau quá.
Gia Khiêm từ phòng vệ sinh vừa đi ra, tai anh chợt nghe được tiếng kêu của Hạ Huyên mặc dù mình đang rất say nhưng anh cũng cố gắng chạy nhanh ra phía trước.
Gia Khiêm mắt nhắm mắt mở anh chạy đến nắm lấy một cánh tay kéo cả thân thể người mà anh cho là Hạ Huyên vào trong lòng mà che chở, giọng nhẹ nhàng anh lên tiếng an ủi .
_ Hạ Huyên em đừng sợ nữa đã có anh ở bên em rồi.
Người trong lòng Gia Khiêm lúc này vì bị ôm bất ngờ nên không kịp phản ứng, nhưng khi cô nghe được tên Hạ Huyên thì cô liền trầm giọng lên tiếng nói.
_ Tôi không phải là Hạ Huyên Gia Khiêm à, anh mau buông tôi ra đi.
_ Hạ Huyên lúc này cô cũng vừa nghe được giọng nói của chị mình, cô liền nhanh quay lại hướng về tiếng chị mình nói, cô vừa nhìn ra được Gia Khiêm lúc này vẫn đang ôm chị mình, Hạ Huyên bực tức cô nói lớn .
_ Gia Khiêm anh đang làm gì vậy hả? .
Tuyết Đan lúc này cũng vừa đẩy được cơ thể Gia Khiêm ra khỏi mình, cô nhìn sang Lâm Nghiêm giọng điệu bực bội nói lớn.
_ Lâm Nghiêm anh vào đây với em, anh chết với em ngày hôm nay, anh nghĩ sao mà cả tôi mà anh cũng không nhìn ra là sao hả?.
Tuyết Đan tức giận nắm lấy lỗ tai của Lâm Nghiêm mà kéo đi, Lâm Nghiêm vì đau quá mà kêu la ầm ĩ ở phía sau cô.
Gia Khiêm nhìn hai người kia mà anh chết đứng tại chỗ, anh trong đầu thầm suy nghĩ " ôi trời thật là không ổn rồi nha, hai chị em cô giống nhau như hai giọt nước, cứ nhầm kiểu này hoài chắc có ngày mất vợ luôn là chắc rồi, không được phải tìm ra cách gì đó để phân biệt giữa hai chị em này mới được nha " .
Gia Khiêm đang bận bịu với những suy nghĩ của mình bỗng dưng một tiếng động lớn vang lên hình như có ai vừa ngã xuống đất thì phải " ầm ".
Gia Khiêm liền nhanh nhìn xuống, cả gương mặt anh liền hoảng, giọng nói trầm ấm nhìn người nằm dưới đất mà gọi lớn .
_ Hạ Huyên em bị gì vậy, mau mở mắt ra nhìn anh đi Hạ Huyên!.
Gia Khiêm vội vàng bế cô nhanh vào phòng của họ, anh nhanh lấy khăn nhúng nước vắt khô lau mặt cho cô, bóp tay chân cho cô, miệng vẫn không ngừng gọi lấy tên cô.
_ Hạ Huyên em mau tỉnh lại đi em!......em là đang bị gì vậy Hạ Huyên!.
Gia Khiêm bất ngờ nhớ ra ở đây họ có đến hai bác sĩ giỏi mà, anh vội vàng chạy khắp nhà để tìm, đến lúc Gia Khiêm chạy ra ngoài sân sau tìm thử, ôi trời những thứ anh đang nhìn thấy làm Gia Khiêm xém chút nữa chảy cả máu mũi.
Thấy tình cảnh không mấy thuận tiện để kêu họ Gia Khiêm lại chạy vào nhà, anh quyết định chính mình sẽ bắt mạch kiểm tra cho cô xem là cô bị gì trước rồi mới tính tiếp, vì anh trước kia có học qua môn này, thật vừa đúng lúc này cũng có dịp để dùng rồi.
_________________() _______________
*Lời tâm sự!
* Thật xin lỗi các bạn chương này của mình viết không được tốt lắm, nhưng mình giữ đúng lời hứa tối nay sẽ ra chương mới của bộ này nên mình đã rất cố gắng viết, tình hình của mình hiện tại không tốt, công việc quá nhiều, mình rất mệt mỏi, cánh tay bị trật gân tuần trước cũng đã bớt, nhưng vì mấy ngày nay lại làm nhiều nên nó lại trở đau nặng hơn.
Mình đã cố gắng nhiều để viết truyện, vì tình cảm của các bạn đã dành cho truyện của mình, Trương Diệu Anh thật chân thành cảm ơn tình cảm của các bạn đọc giả rất là nhiều, chương này nếu có gì sai sót, rất mong các bạn bỏ quá cho mình nha
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT