Cách đây mười năm, vô luận gặp phải sự tình gì, bất luận là khổ cực ra sao ta đều nghĩ đó là do sự nghiêm phạt của mẫu thân dành cho mình. Bởi vì ta là một kẻ mang trong mình dòng máu tội ác, một kẻ tội đồ còn vươn mang nghiệp chướng, vì thế phụ thân cùng các ca ca tỷ tỷ hết thảy họ đều căm ghét ta.
Ta không được quyền tự tha thứ cho bản thân, dẫu cho sinh mệnh này đang tồn tại, thậm chí đã từng tồn tại. Bởi vậy ta buộc phải chuộc tội, vĩnh viễn không được khoan thứ.
Vĩnh viễn không thể thoát ra.
Từ khi chưa được sinh ra, ta đã bị nguyền rủa. Ta không biết nên hận ai, nên ai ta cũng không hận. Bị bán vào Tường Vi lầu, trước khi đi, Thân nâng mặt ta lên, hỏi ta: “Ngươi nhất định đã hận ta lắm?”
Ta lắc đầu.
Thân ko tin, hắn cũng ko biết, tất cả sự nguyền rủa của số mệnh phủ phàng đều là do hắn ban cho. Sự trừng phạt của mẫu thân, cho đến khi ta không cách nào chịu nổi nữa mới dừng lại. Ta còn sống, liền minh chứng hình phạt kia vẫn chưa kết thúc.
Vĩnh viễn bị trừng phạt, vĩnh viễn đau đớn, vĩnh viễn chịu đủ loại dằn vặt. Từ lúc sinh ra thân thể đã bị căm hận, không còn khả năng để gọi là yêu thương bản thân, số phận đã định trước là phải bị vứt bỏ không hề thương hại.
Cho nên mẫu thân chọn cho ta còn đường vận mệnh này, là vì bà ấy biết rõ ta sẽ phải gặp những chuyện gì, dùng sự đau đớn của hạ thân để bồi thường hết thảy tội lỗi mà phụ thân ta đã gây ra.
Thân cư nhiên không quan tâm cũng chẳng để mắt nhìn ta một lần nào.
Vì quá đói nên dạ dày ta mơ hồ co rút mà đau nhức. Ta đã tập chịu đựng đau đớn, chịu đựng việc bị vứt bỏ, cho dù có đau khổ đến thế nào ta cũng phải cố gắng chịu đựng.
Ta không biết ta đối với Thân, là yêu hay không phải là yêu. Thế nhưng hàng đêm trong mộng, ta đều nhìn thấy khuôn mặt kia ôn nhu mỉm cười. Đó có phải là Thân không?
Rồi tú bà ở Tường Vi lâu đến, nâng mặt ta lên, hỏi người bên cạnh: “Hàng này chưa khai bao à?”
Bọn họ vây quanh đè thân thể ta xuống, mạnh bạo cởi tiết khố ta ra, làm ta một trận cả kinh, chưa kịp định thần lại thì họ đã xoay mông ta ra ngoài. Đưa ngón tay tiến sâu vào hậu đình, xem nơi đó có “căng chùng” ra sao để còn định giá trị con người.
Năm đồng tiền, liền thân thể này bị bán đi lần thứ nhất.
Một năm sau, khi ta lên bảy lại bị bán đi lần thứ hai. Năm đó, khí trời đột nhiên chuyển lạnh, thân thể ta mặc tạm bộ y phục đã sờn màu rộng thuềnh của ca ca đã vứt bỏ, không biết từ bao giờ cơ thể đã trở nên nhỏ gầy đến vậy, chỉ có cao nhưng không lớn.
Ta chưa bao giờ ra khỏi nhà, nên giờ đây ta có cảm giác rất xa lạ với thế giới bên ngoài. Hôm đó vào một buổi tối, ta vừa lạnh lại vừa đói, tùy tiện bị trói vào hàng rào trước sân.
Sau khi dùng qua cơm chiều, thiếu gia liền để ý thấy con miêu của hắn và ta đều là gầy gò như nhau, liền vừa cười vừa dùng đủ loại biện pháp bắt nạt trêu đùa ta, đó là một thiếu niên tàn nhẫn.
Bọn họ hỏi ta tên gì.
Đối với họ người không có tên, thì không được ai tin tưởng.
Còn nhớ, đó là một đêm lạnh lẽo, một gáo nước lạnh từ trên đầu dội xuống. Ta cả người ướt đẫm, răng hàm run lên cầm cập. Nỗ lực mở to hai mắt xuyên thấu qua làn nước, nhìn thấy chính là cẩm y của vị niên thiếu đó, mỗi một động tác của hắn đều khiến ta thập phần kinh hãi.
Khi đó chính ta cũng không biết, mỗi người đều hẳn phải có một cái tên. Mà ta thì lại không có.
Cũng không phải lần đầu tiên chịu đòn. Trước, các ca ca cũng đã thường xuyên đánh ta. Giống như khi kẻ hầu lười biếng bị chủ nhân dùng trượng thúc mắng. Cảm giác đau nhức đối với ta tuyệt không hề xa lạ.
Thiếu gia bắt đầu đánh ta. Hai tay bị trói chặt trên hàng rào, nên chỉ còn có thể như vậy đứng trơ ra chờ quyền cước đánh tới trên người. Máu theo mũi và miệng từ đó trào ra, vị mặn mặn tanh tanh tràn khắp cơ hàm. Thiếu gia kia lại thêm một cước đá tới, cánh tay liền lập tức bị bẻ gãy.
Đợi đến khi có người phát hiện cánh tay, thì đã là chuyện của ba ngày sau đó. Ta không dám nói, đương nhiên cũng không biết nên nói với ai. Chỗ gãy, sưng tấy lên trông đến dễ sợ, thiếu gia không gọi thầy lang, mà là phỏng theo phương pháp lang sỹ thú y vi tiểu cẩu nối xương, dùng một đoạn vải thô băng chặt lại. Ta đau đến ngất đi tỉnh lại.
Đến nay cánh tay trái vẫn là không có khí lực gì.
Chủ nhân của ta là Truyền, là vị thiếu gia đứng đầu trong nhà. Lại vào một đêm tệ hại khác.
Truyền bắt ta ngủ trong phòng gỗ chứa tạp vật. Dùng những chiếc đinh thô ráp đóng vào miếng gỗ nhỏ đặt trong cũi sắt, vừa nhỏ lại vừa hẹp, có một bên cánh mở ra. Sau khi ta chui vào, sẽ có người dùng xiềng xích ta vào cũi.
“Ngươi có biết bọn chúng vì sao mà mua ngươi về đây không?” Truyền hỏi ta.
Ta bị xích tại khung sắt, nhìn hắn lắc đầu.”Bởi vì con chó của ta vừa mới chết.” vị thiếu gia đó nhìn ta cười lên ha hả.
Mãi cho đến năm mười bảy mới có thể rời đi khỏi nơi đó, ta mỗi đêm đều phải ngủ ở cái cũi sắt ấy. Thân thể không ngừng lớn lên, mỗi lần vậy liền phải cuộn người lại, khó khăn lắm mới chống đỡ nổi. Tệ nhất là không có chăn, đêm mùa đông trời rất lạnh, trăn trở mãi vẫn không ngủ được, phải co rút người xuống sàn, gió lạnh thổi luồng vào trong xuyên thấu đến tận xương tủy.
Truyền cố ý không để cho ta ở gần thực vật, để tránh sau khi ta lớn lên do ăn phải loại cây cỏ nào đó sẽ khiến ta trở nên cường tráng. Mỗi bữa chỉ có một cái bánh không nhân cứng ngắc và một chén nước muối kèm theo…
Ta cứ như vậy mà lớn lên từng ngày, ta cơ hồ đã quên đi hết tất cả các hương vị khác.
Năm mười sáu tuổi, Truyền bắt đầu bảo ta mút vào hạ bộ hắn. Hắn ngồi ở trên ghế hưởng thụ khoái cảm, thượng ta quỳ gối giữa hai chân hắn. Tối hậu bắn toàn bộ lên mặt ta.
Ta phải thích ứng, học cách làm cho hạ thể hắn xâm nhập yết hầu, Truyền thích thú lợi dụng ta không thở được mà nôn ra thứ vừa đạt tới đỉnh điểm. Hắn đâm sâu hơn vào ta, sau đó gắt gao đè ấn đầu ta lên xuống, thậm chí cấm trụ hơi thở của ta. Hưởng thụ nhìn yết hầu của ta từng trận co rút run rẩy.
Ta thường xuyên phải chịu loại xâm phạm thô bạo này mà ngất đi, sau đó lại bị sự thống khổ khi hắn đâm thủng yết hầu mà tỉnh dậy. Mỗi lần giao hoan liền như chết đi một lần.
Khi hạ thể hắn trương lên, ta chỉ còn cảm thấy sự tình này thống khổ hơn là đáng sợ.
Khi phát tiết xong, Truyền thượng chân đá ta văng ra sàn, tựa như đá đi một thứ nhơ bẩn nào đó.
Truyền thích một nữ hầu có tên là Xuân, kẻ hầu trong nhà đồn đãi nàng từng kháng cự hắn, vì không muốn bị hắn xâm phạm mà đã tự sát. Truyền tự mình cứu nàng, đồng thời thề rằng sẽ không bao giờ… làm ra hành vi xâm phạm nếu nàng không nguyện ý. Nàng tuy vẫn phụng mệnh ở bên cạnh Truyền, lại đoan trang hữu lễ, nhưng tư thái tuyệt lạnh băng. Truyền vì thế lại càng ngày càng yêu thích nàng hơn.
Thường thường ở trên người ta phát tiết xong, Truyền liền đứng dậy bỏ đi tìm Xuân ngay.
Truyền đem tất cả sủng ái dành cho Xuân, ngược lại đem tất cả oán hận trút hết lên người ta.
Có lẽ loại cảm giác chịu tội này cũng giống như Truyền phải chịu khi đối mặt với Xuân, Truyền có mấy lần sau khi phát tiết xong thì muốn giết chết ta. Hắn dùng dây lưng siết chặt cổ ta, tay của ta cũng bị hắn trói ngược ở phía sau, ta chỉ có thể nhắm mắt mà đợi tử vong từ từ đến gần.
Nhưng mỗi lần như thế, ta cuối cùng cũng đều tỉnh lại, không phải vì Truyền buông tha cho ta. Mà ta còn sống là vì hình phạt của mẫu thân vẫn chưa chấm dứt.
“Vì cái gì mà không cầu xin ta tha?” Truyền đột nhiên hỏi ta. Hắn dùng ngữ điệu cực nhỏ đối ta mà nói.
Ta không nói gì chỉ nhìn hắn. Truyền cũng không đợi câu trả lời, thở dài lãnh đạm nói: “Đáng tiếc, ngươi lại có một khuôn mặt xinh đẹp đến vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT