Buổi sáng, A Hồ chỉnh lí xong chuyện triều chính, linh thức liền tiến vào trạng thái ngủ sâu, đến tận chạng vạng mới tỉnh.

Hoàng Đế phiền muộn chạy từ ngoài vào, cả người vẫn lưu lại mùi hương của ánh mặt trời, oán giận nói “Mẫu Hậu lại trách mắng ta.”

“Trách gì vậy?” Hồ ly đứng lên, đi tới cạnh bàn rót trà cho Hoàng Đế.

Hoàng Đế nhận trà, ừng ực uống hai hớp. Chờ khí nóng tan hết, mới nói “Vẫn là mấy chuyện cũ mèm thôi. Đặc biệt là tin Tĩnh Vương Phi có thai truyền ra tháng trước lại càng khiến bà nóng lòng, chỉ hận không thể bắt ta bế đứa nào nở ra từ hòn đá về cho bà.”

A Hồ nhướn mày, tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại “Tĩnh Vương Phi?”

Bên cạnh Tĩnh Vương chỉ có một mình Đông Tảo, kết hôn lúc nào mà kêu có thai?

Nhưng theo lời nói của Hoàng Đế, những mảnh kí ức xa lạ nháy mắt ùa vào trong não A Hồ. Làm gì có cái gì mà chiến thần Tĩnh Vương? Làm gì có cái gì mà công lớn hơn Vua? Làm gì có cái gì mà nắm quyền trong tay? Tiêu Tuy chỉ đơn giản là một vị Vương Gia nhàn tản, còn Vương Triều thì an ổn, nam bắc xưa giờ chỉ có hai chữ bình yên.

Những kẻ phản kháng nòng cốt như Trần Khởi Minh đã biến thành hết mực trung thần.

“Tĩnh Vương Phi làm sao cơ?” Hoàng Đế thấy vẻ mặt hồ ly kì lạ, ngửa đầu nhìn, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

“Ngươi ở đây chờ ta.” A Hồ cảm thấy không ổn, xoay người ra ngoài. Hoàng Đế không hiểu, nhưng cũng chuyển bước theo sau hồ ly đến ngự thư phòng, nhìn hắn vội vã lật giở tấu chương.

Không cần xem nhiều, chỉ xem qua một vài bản, động tác của A Hồ đã dừng lại.

Tấu chương được hắn sửa tán loạn khắp bàn, nội dung tự mình phê chuẩn cũng thay đổi. Chữ tuy là của hắn đấy, nhưng chuyện trong tấu chương thì không có cái nào đúng cả.

“Từ lúc ta xuống núi đến nay là hai mươi mốt năm à?” Hắn quay đầu hỏi Hoàng Đế, gần như bắt đầu hoài nghi về nhận thức của mình.

Thế nhưng cứ cho là kí ức mới vừa tới, hắn vẫn nhớ được chuyện Đông Tảo xuống núi, vào Tĩnh Vương phủ. Còn Tĩnh Vương, chính là đại họa trong lòng Hoàng Đế.

Hoàng Đế hơi do dự “Đúng vậy, hai mươi mốt năm, A Hồ, ngươi trúng tà sao?” Hai tay Hoàng Đế ôm lấy mặt hồ ly, vô cùng lo lắng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, A Hồ không rõ lắm. Nhưng hắn lập tức nghĩ đến Đông Tảo. Tiêu Tuy đã thay đổi, vậy thì Đông Tảo đang ở đâu?

A Hồ đi theo đường cũ, vội vã quay về.

“Ta phải ra ngoài một chuyến, tối không chắc về, ngươi cứ ngủ trước, đừng chờ ta.” A Hồ thay y phục, nói với Hoàng Đế.

Hoàng Đế cũng muốn đi, A Hồ cúi đầu hôn nhanh lên mặt y “Giờ ta còn không biết chuyện gì xảy ra, cho nên dẫn ngươi theo sẽ không an toàn.” Hắn nói xong, giơ tay điểm lên vùng giữa lông mày của Hoàng Đế, Hoàng Đế liền an ổn ngủ say.

A Hồ thiết lập kết giới xung quanh giường ngủ, tránh cho yêu ma đến gần.

Làm xong hết mọi thứ, hắn nhanh chóng xuất cung, tập trung tìm kiếm khí tức của Đông Tảo. Kinh Thành to lớn, ngoại trừ Tĩnh Vương phủ còn lưu lại chút ít thì không tìm được ở đâu.

A Hồ mở rộng phạm vi tìm kiếm, ra đến tận ngoại ô mới phát hiện vết tích của Đông Tảo. Thế nhưng chỗ nào cũng có thêm khí tức của những yêu quái khác ngoài Đông Tảo.

Hắn chỉ có thể thông qua dò hỏi thăm dò để tìm kiếm sự tồn tại của Đông Tảo, chứ cũng không biết được chuyện gì đã xảy ra. Đông Tảo không có năng lực tự vệ, tính cách đơn thuần dễ bắt nạt càng khiến A Hồ lo lắng hơn. Hắn chỉ hận trước đây, chính mình không học được thuật di chuyển trong nháy mắt.

Lại nói đến tiên cung.

Hoài Tuy tùy ý lôi hết đan dược bản thân luyện chế ra, vứt cho Quảng Bình Quân.

Quảng Bình Quân đầu tiên là sợ hãi, sau đó vui mừng ôm vào lòng, mặt dày nói “Sớm biết Hoài Tuy Quân trượng nghĩa như vậy, ta đã không cần khách khí rồi.”

Y còn chưa dứt lời, Hoài Tuy đã không thèm đếm xỉa đi thẳng ra ngoài, giống như bị lửa đốt mông, nào còn dáng vẻ thong dong thường ngày.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến Quảng Bình Quân. Y thu hết đồ vào trong túi Càn Khôn của mình, quay đầu định đi thì đụng phải hai tiểu tiên đồng đang nhìn mình chằm chằm.

Một tiểu tiên nói “Cái thuốc này lần trước Tiên Quân bế quan năm trăm năm.”

Tiểu tiên kia nói “Cái kia luyện lửa nhỏ mất tám trăm năm kìa, mà luyện một lần còn được có ba viên.”

Hai tiểu tiên đồng nhìn Quảng Bình Quân không rời mắt, khiến trán y rịn đầy mồ hôi.

Y do dự móc một bình thuốc từ trong túi Càn Khôn ra đặt lên bàn. Tiểu tiên liền vơ lấy cất về chỗ cũ, nhưng ánh nhìn vẫn không buông tha.

Quảng Bình Quân đau lòng lấy ra thêm hai bình, như cũ đặt lên bàn.

Hai tiểu tiên lúc này mới tha y, khách khí nói lời tạm biệt.

Chút đan dược ấy Hoài Tuy hoàn toàn không để tâm, bởi vì trong lòng hắn lúc này, hắn chỉ sợ Đông Tảo ở một mình sẽ sợ.

Nếu theo như lẽ thường, người xuống trần gian lịch kiếp sẽ trải qua sinh lão bệnh tử xong thì thần thức mới có thể quay về vị trí cũ. Nhưng năm đó, Hoài Tuy hạ phàm không phải do hắn tình nguyện mà là do bị người đẩy xuống.

Cây trâm gỗ tuột khỏi tóc Hoài Tuy vốn là vật mà hắn muốn dùng để kích thích tiên khí, nhưng không ngờ nó lại không rơi xuống nơi hắn sinh ra. Cho nên ý định muốn kết thúc việc này ngay sau khi hạ phàm của hắn đã bị kéo dài đến hơn ba mươi năm.

Có điều, nhờ vậy mà hắn mới gặp được Đông Tảo, nếm được mùi vị của tình yêu.

Hoài Tuy không chỉ không thể nói lần lịch kiếp này đối với hắn vô dụng, mà kể ra, thì còn có phần quá tốt.

Hắn tăng nhanh tốc độ chạy xuống trần gian.

Lúc hồ ly đến được rừng cây, cảnh tượng mà hắn lo lắng nhất đang diễn ra.

Một tên tiểu yêu thèm thuồng nhìn Đông Tảo, mà bên cạnh Đông Tảo, còn một tên quỷ sai sắc mặt khó nói khác đang đứng. Xích khóa hồn trong tay y rục rịch không ngừng. Vậy mà Đông Tảo của hắn vẫn ngây ngốc ôm hai con mèo con ở yên không chạy.

A Hồ nhanh chóng đánh giá tính chiến đấu của hai người: tên tiểu yêu không có tu vi gì, còn tên quỷ sai lại có phần khó đối phó.

Thế nhưng hắn không nghĩ nhiều được, an nguy của Đông Tảo mới là điều quan trọng nhất. Hồ ly dẹp bỏ do dự trong đáy mắt, xông lên, kéo Đông Tảo đến cạnh mình, rồi vọt sang một bên.

Bạch Vô Thường nhận ra yêu khí, ngẩng đầu đã không thấy Đông Tảo ở chỗ cũ nữa mà đang bị một con yêu hồ mặt mày xinh đẹp dùng bộ dáng che chở ôm lấy.

“To gan!” Bạch Vô Thường giận dữ, phi xích khóa hồn trên tay ra hòng buộc chặt hồ ly “Yêu vật mà dám đến nhân gian tác quái?”

A Hồ dẫn theo Đông Tảo né tránh, ngữ khí trầm thấp “Ta chỉ tới dẫn bạn ta đi, vô tình đối nghịch với ngài!”

“A Hồ?” Đông Tảo mở to mắt, đầu tiên là không dám tin, đợi sau khi xác nhận người bên cạnh đúng là A Hồ, nó mới buông lỏng hai con mèo con để chúng nhảy xuống đất. Đông Tảo ôm cổ A Hồ, chôn đầu vào hõm vai hắn, bối rối bật khóc.

Hôm nay, nó đã trải qua quá nhiều chuyện. Bên cạnh mất đi Tiêu Tuy, chỉ có A Hồ là người mà nó quen thuộc tín nhiệm nhất. Lúc này A Hồ chủ động tìm đến, Đông Tảo đương nhiên là không giả vờ kiên cường nổi nữa.

“Ta không dám, không dám đi tìm huynh, cũng không biết phải làm sao.” Đông Tảo run run bả vai “A Tuy không hiểu sao không thấy đâu nữa rồi.”

Thấy phản ứng như vậy của nó, Thạch Đầu và Bạch Vô Thường đang định tiến lên cướp người nhất loạt dừng lại.

A Hồ coi Đông Tảo như đệ đệ, biết tính nó đơn thuần, trắc trở trong đời gặp qua rất ít, nên bây giờ hiển nhiên rất sợ hãi. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Đông Tảo, an ủi “Hiện tại ta cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng đệ đừng sợ, đệ quay về với ta đi, ta sẽ giúp đệ điều tra rõ ràng.”

“Được.” Đông Tảo nghẹn ngào đồng ý.

Bạch Vô Thường ngừng tay, có chút nghi ngờ hỏi “Đông Tảo, đây là người quen của ngươi à?”

Đông Tảo dụi mắt, hai con ngươi dưng dưng nhìn Bạch Vô Thường gật đầu, giới thiệu “Đây là A Hồ, là bạn của ta.”

Thạch Đầu nhìn A Hồ ôm vai Đông Tảo, có chút ghen tị, quay đầu quái cứ nhìn Bạch Vô Thường, nhỏ giọng oán giận “Vừa nãy không cho ta ôm, sao giờ không đi ngăn hắn đi?”

Bạch Vô Thường nhịn xuống xúc động muốn cốc đầu tên tiểu yêu kia, đưa mắt nhìn A Hồ.

Đó là một con hồ yêu không sai. Nhưng sao Đông Tảo cả người đều là tiên khí lại quen biết với yêu ma đây?

Y còn chưa kịp hiểu rõ, xung quanh đã xảy ra biến đổi. Chỉ thấy mặt đất bỗng nhiên tỏa ra âm khí, khiến cho rừng cây dày đặc sương mù.

Bạch Vô Thường khẽ hô lên “Không hay rồi!”

Y đẩy Thạch Đầu sang một bên, muốn bảo nó mau chạy đi nhưng không kịp nữa, Hắc Vô Thường cùng mấy tên quỷ sai đã nhanh chóng vây lại.

“Diêm Vương sợ ngài không thu được hồn, cố ý bảo chúng ta đến giúp một tay.” Một tên quỷ sai nói, ánh mắt đảo quanh thăm dò. Nó nhìn Đông Tảo, lại nhìn A Hồ và Thạch Đầu, vẻ mặt lộ ra vẻ không thân thiện “Sao chỗ này vừa có yêu vừa có ma vậy?”

“Chuyện của ma giới chúng ta không can thiệp.” Bạch Vô Thường đứng chắn trước mặt Thạch Đầu “Chuyện này cũng không liên quan đến nó.”

Hắc Vô Thường nháy mắt với Bạch Vô Thường, ám chỉ y đừng nói nhiều. Sau đó ha ha cười “Chuyện này, chúng ta câu hồn xong rồi về thôi, mọi người cùng được nghỉ sớm.”

Hai tên quỷ sai khác cũng nghiêm túc tiến lên, cầm xích sắt trong tay ném mạnh về phía Đông Tảo. Lúc sắp trói được người, xích sắt bỗng bị hồ ly phất tay áo đẩy bật lại.

Bạch Vô Thường cũng nháy mắt chắn trước mặt Đông Tảo, gian nan nhưng kiên định nói “Hồn này vẫn chưa câu được!”

“Ngươi!” Hắc Vô Thường không ngờ Bạch Vô Thường lại dám ngăn cản, hận đến mức muốn đập vỡ đầu y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play