Mèo đen nằm bên chân Đông Tảo, nghe Đông Tảo trình bày đầu đuôi xong, liếm liếm móng vuốt nói “Đây cũng không phải lỗi của ngươi, là do mẫu thân ngươi không dạy ngươi thôi. Mẫu thân như thế là không tốt. Tuy là ta không thích sinh con, nhưng sinh ra rồi, ta vẫn sẽ đối tốt với chúng nó.”
Đông Tảo hít mũi “Vì sao lại không thích?”
Trong mắt Đông Tảo, sinh con thật sự là một truyện vô cùng trừu tượng, giống như chỉ cần nói ra hai chữ “sinh con”, thì em bé sẽ tự nhiên chui ra vậy.
Mèo đen lau mặt, giận dữ nói “Bắt đầu từ năm năm trước, năm nào ta cũng phải sinh một lứa. Mấy đứa nhóc con không chỉ khó nuôi, mà đến kì động dục còn khó chịu cả đêm. Ta rất ngứa mắt đám mèo đực, thế nhưng cũng đâu còn cách nào đâu? Đúng là phiền chết đi được!”
Nước mắt trong hốc mắt Đông Tảo ngưng bặt, hiếu kì hỏi “Động dục là cái gì?”
“Đến cái này mà ngươi cũng không biết?” Mèo đen tỏ ra kinh ngạc, ôm sứ mệnh xông lên “Thế xem ra ta phải dạy ngươi rồi.”
Đông Tảo vội vàng làm ra vẻ rửa tai lắng nghe, thật thà tiếp thu lời mèo đen nói.
“Động dục là chuyện ai cũng có. Kì động dục của ta chẳng là gì hết, một năm có mấy lần thôi. Bao giờ có thai thì sẽ hết. Con người động dục mới là nhiều, một đêm mấy lần cũng có, mang thai rồi cũng không hết. Sau khi động dục thì phải giao phối, cái này ngươi có hiểu không?”
“Ừm.” Đông Tảo gật đầu, nhờ đoạn đối thoại nho nhỏ này mà tạm thời quên đi chuyện không thể sinh con.
Hai người cứ thế luyên thuyên mãi.
“Mỗi tối ta nhảy qua nhảy lại trên các mái nhà, có thể nghe thấy không ít âm thanh buông thả.” Mèo đen cảm thán “Con người đúng là đáng sợ.”
Tỳ nữ béo không yên tâm về Đông Tảo, đuổi theo ra ngoài, thấy nó ngồi nói chuyện với mèo đen, tâm trạng cũng có vẻ khá hơn nên không tiến lên nữa mà chỉ đứng ở xa xa nhìn lại.
Lúc Tiêu Tuy quay về, Đông Tảo đã nằm trên giường ngủ từ lâu. Nó ôm cái gối vào lòng, khóe mắt hãy còn ươn ướt. Tiêu Tuy ngồi cạnh giường, cúi người hôn lên khóe mắt Đông Tảo, lau khô vệt nước.
Đông Tảo đang ngủ thấy ngưa ngứa, lông mi khẽ run. Đôi môi vốn ngậm chặt lại vì động tác xoay người mà hơi hé ra, để lộ khoang miệng hồng hồng.
Tiêu Tuy đang định ra ngoài làm việc, thấy thế, không nhịn được mà cúi xuống hôn lên môi Đông Tảo.
Tâm trạng lúc nãy của Đông Tảo không tạo ra ảnh hưởng đáng chú ý gì, nên cũng chẳng có ai nhớ mà báo lại với Tiêu Tuy. Đợi đến khi Tiêu Tuy biết, thì Đông Tảo đã chủ động đến nhận sai.
Trong thư phòng, Thẩm Đại dâng các tin tức điều tra được lên cho Tiêu Tuy, nói “Án kiện cắt xén lương bổng mấy tháng trước cùng án kiện liên quan đến tiền tài chưa được giải quyết năm ngoái do đích thân quan viên viết, nhưng lại ngầm ám chỉ quan viên trong Kinh Thành có dính líu, mấy kẻ chủ chốt hốt được không ít bạc. Bên phía Hoàng Đế hẳn cũng tra được những đầu mối này, chỉ có điều là muộn hơn chúng ta một chút mà thôi. Nếu như để bọn họ xử lí, thì chuyện sẽ từ to hóa bé, cho dù có chém đầu, thì cũng chỉ gọi là chém lấy lệ để che mắt chúng ta.”
Đây là chuyện thật sự có thể xảy ra. Bởi vì, nếu như Hoàng Đế nói mình hoàn toàn không hề hay biết chuyện mấy tên quan lại này vơ vét nhiều tiền bạc như thế, thì y làm sao phục được người bề dưới? Không chừng, còn có người hoài nghi y tự mình làm rối kỉ cương.
Thẩm Đại nói thêm “Xem xét cẩn thận thì thấy mỗi án kiện này đều rất mơ hồ, nếu không phải chuyện cắt xén lương bổng bị làm ầm lên, có khi còn không phát hiện ra. Hoàng Đế chắc cũng đang rơi vào tình trạng nan giải.”
Tiêu Tuy cầm bút viết xong cuốn sổ nhỏ, đưa cho Thẩm Đại “Trước khi trời tối, cho người đưa vào trong Cung.”
“Vâng.”
Lúc này, Đông Tảo tìm tới nơi thì bị thị vệ ngăn lại.
“Công tử, Vương Gia lúc này không rảnh…”
Trong mắt bọn họ, Đông Tảo chỉ là một tên nam sủng nho nhỏ, không xứng đáng để so với công vụ nên ngăn cản là chuyện hết sức bình thường.
Đông Tảo lui về sau một bước, thật sự rất dễ nói chuyện “Ừm… Vậy thôi, ta về đây.”
Chỉ là Đông Tảo còn chưa kịp quay đầu, cửa đã bị người kéo ra từ bên trong. Tay Tiêu Tuy hãy đặt trên khung cửa đã gọi “Đông Tảo.”
“Ừm.” Đông Tảo nhanh nhẹn đáp, hai tay giấu ở phía sau xoắn chặt lấy nhau. Nó nhìn Thẩm Đại trong thư phòng, lại nhìn mấy người thị vệ đứng sát sàn sạt, có chút căng thẳng.
“Ta không làm phiền ngươi nữa, ta về trước.” Nói vừa nói vừa lui về sau, vẻ mặt mất tự nhiên.
Thẩm Đại rũ mắt, mặc dù việc Tiêu Tuy vừa nghe thấy tiếng người thiếu niên này đã đứng bật dậy mở cửa khiến cho y khá là ngạc nhiên, nhưng y vẫn tin Tiêu Tuy là người biết phân biệt nặng nhẹ.
Nhớ như năm đó…
Có điều, Thẩm Đại còn chưa kịp bắt đầu nhớ, Tiêu Tuy đã quay đầu nhìn y nói “Ngươi ở đây đợi ta một lát.”
Nói xong thì lập tức đuổi theo người thiếu niên kia, cùng y về chính phòng.
Thẩm Đại nhìn công vụ còn chất đầy trên bàn, lại nhìn Tiêu Tuy vừa gấp gáp rời đi, sợ là mình nhận nhầm người mất rồi.
“Tới tìm ta có chuyện gì không?” Đông Tảo ngồi xuống ghế êm, Tiêu Tuy đi đến chỉnh lại áo giúp nó.
Đông Tảo vốn dĩ không giỏi che giấu cảm xúc, nên chỉ cần nhìn cái vẻ muốn nói lại thôi lúc này của nó, ai cũng có thể đoán ra được, chứ đừng nói là Tiêu Tuy.
“Xin lỗi.” Đông Tảo cúi đầu, giọng nói thành khẩn thẳng thắn “Đêm qua ta lừa ngươi, ta không sinh con được.”
Tiêu Tuy sửng sốt, không ngờ chuyện Đông Tảo muốn nói lại là chuyện này.
Đông Tảo sịt mũi, xấu hổ ngẩng lên.
Tiêu Tuy nhẹ nhàng vuốt ve mặt Đông Tảo, nở nụ cười “Hóa ra buồn bực vì thế à? Béo ngốc, ta đã biết ngươi không sinh được con từ lâu rồi, có sao đâu chứ?”
Từ trước đến nay, hắn chưa từng nghĩ đến việc quan hệ giữa mình và Đông Tảo phải cần đến con nối dõi để duy trì.
Đông Tảo thấy sắc mặt hắn bình thường, tâm trạng cũng thả lỏng. Nó che khuôn mặt bị Tiêu Tuy làm ngưa ngứa, lại từ từ nhớ ra gì đó, trừng mắt phản công “Thế mà đêm qua ngươi không nói cho ta biết?”
Tiêu Tuy chân thành nhận sai “Đúng đúng, ta không đúng, ta quên nói cho ngươi biết.”
Đông Tảo được Tiêu Tuy dung túng, trong lòng vui vẻ trở lại, muốn cười, nhưng vẫn cố giả bộ lạnh lùng, ra dáng ta đây rộng lượng đáp “Tha thứ cho ngươi đó.”
Giải thích xong, chuyện liền qua.
Tiêu Tuy quay lại thư phòng, Đông Tảo ngồi trong phòng đọc truyện. Đến tận tối đêm, sau khi thu dọn xong, đi ngủ, Tiêu Tuy ôm Đông Tảo muốn động tay động chân, Đông Tảo lại kiên định ngăn hắn lại.
“Hôm nay không thể tùy tiện phát tình!” Đông Tảo nghiêm túc nói, sử dụng từ ngữ vừa học được trong ngày sinh động đến nỗi khiến cho Tĩnh Vương Điện Hạ phải tự mình ngẫm lại xem có phải mấy hôm nay mình đòi hỏi quá độ, dẫn đến Mập Mập phải dùng từ như thế hay không.
“Vì sao?” Tiêu Tuy hôn vành tai Đông Tảo. Đông Tảo vừa cười cừa trốn.
“Vì, vì ta không thể sinh con.” Đông Tảo đáp “Giao phối cũng vô ích.”
Tiêu Tuy nhớ đến sự chủ động nhiệt tình lúc trước của nó, có chút hoài nghi cuộc đời. Hóa ra con chim ngốc này không phải bị mị lực của hắn hấp dẫn mà chỉ đơn thuần là muốn tạo ra em bé? “Không sinh được con thì không làm?”
Đông Tảo do dự, rồi chậm rãi gật đầu “Không sinh được con thì làm chuyện này chả có ý nghĩa gì cả.”
Nó biết, trong giới động vật của nó, mọi hành vi giao phối đều vì sinh sản đời sau. Hành vi giao phối không vì sinh sản, sẽ được coi là lưu manh!
Tiêu Tuy còn đang bị tư tưởng của Đông Tảo làm cho khiếp sợ, nó đã nói thêm “Ta không thể sinh con, không thể cho ngươi một người con trưởng, thì có phải, ta không thể làm Vương Phi của ngươi nữa không?”
Con chim ngốc thế mà lại có thể nói ra câu này vô cùng lưu loát.
Tiêu Tuy nghe xong, phát hiện hai người có lẽ phải tốn chút thời gian để nói chuyện giãi bày rồi.
Hằn đè lại dục vọng, ôm lấy Đông Tảo. Sau khi cả hai đối mặt nhau, hắn nhỏ giọng hỏi “Đông Tảo, ngươi có biết gần đây ta sợ điều gì nhất không?”
Đông Tảo lắc đầu “Không biết.”
Tiêu Tuy hôn mặt Đông Tảo “Ta sợ nhất là tương lai của chúng ta.”
“A?” Đông Tảo khó hiểu.
“Ngươi là tiểu yêu quái.” Ngón tay Tiêu Tuy nắm bên hông Đông Tảo chậm rãi vuốt ve “Ít thì sống được mấy trăm năm, nhiều thì ngàn năm cũng đến. Nhưng ta lại chỉ là một người bình thường, nhiều nhất cũng chỉ còn mấy chục năm nữa. Trong mấy chục năm này, tháng ngày của tuổi trẻ thì lại càng ít. Đến khi đó, ta già rồi, tóc bạc, lưng còng, còn Mập Mập thì vẫn là một thiếu niên, liệu Mập Mập có còn nguyện ý ở lại bên cạnh ta nữa không?”
Đông Tảo cố gắng phân tích cả một đoạn thông tin. Đầu tiên nó rất ngạc nhiên, sau đó thì sợ hãi “Ngươi, ngươi sẽ chết ư?”
Mặc dù nói sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, lúc còn ở trên núi, Đông Tảo cũng đã được chứng kiến nhiều con vật sinh ra rồi chết đi. Nhưng nó thật sự chưa từng nghĩ, Tiêu Tuy ở trước mặt nó rồi cũng sẽ có ngày biến lão, thậm chí là chết đi như lời hắn nói.
“Cho nên…” Tiêu Tuy bật cười, lần thứ hai hôn lên mắt Đông Tảo “Không thể sinh con có gì đáng sợ chứ? Ta sợ ngươi không quan tâm ta kìa.”
“Ta sẽ không không cần ngươi.” Đông Tảo lập tức kiên định nói “Cho dù ngươi biến thành ông lão, ta cũng vẫn thích ngươi.”
Hai người nhìn nhau cười, bầu không khí lúc này thật sự quá hoàn hảo. Tiêu Tuy cũng không còn dục vọng cuộn trào mãnh liệt nữa, mà chỉ muốn được ôm Đông Tảo thật chặt, cùng nó ngủ say.
Đông Tảo để hắn ôm. Ngực với ngực dán lại với nhau, có thế nghe thấy tiếng tim đập của cả hai hòa vào làm một.
Trong bóng đêm, Đông Tảo dựa vào bên cổ Tiêu Tuy, khe khẽ hỏi “Ngươi sẽ thích ta mãi mãi sao?”
“Ta sẽ thích ngươi mãi mãi.” Tiêu Tuy đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT