Nàng biết mình ngoài khả năng nấu nướng tài giỏi ra, cái gì cũng không biết, mà đối với sự quan tâm của Lăng phu nhân dành cho nàng, bên trong trang ai cũng ghen tị xem thường nàng, sự bất an trong lòng càng lớn. 

Kiên trì chuẩn bị ba bữa ăn cho Lăng phu nhân, không chỉ có báo báo đáp được ân nghĩa của Lăng phu phân với nàng, thì lòng nàng mới cảm thấy an tâm một chút. Bắt đầu từ lúc Lăng phu nhân hướng nàng bảo muốn nàng gả cho nhị thiếu gia, làm cho nàng từ đó đêm nào cũng lo sợ, cùng cơn ác mộng nàng bị mọi người trong trang đối xử càng ngày càng không khách khí. 

Cho đến hôm qua, sau khi nhìn thấy nhị thiếu gia Lăng Vũ Dương chưa từng gặp mặt ở đại sảnh, nàng mới hiểu lý do mọi người bên trong trang, nhất là nữ nhân coi nàng kẻ địch là từ đâu mà đến.

Thì ra nhị thiếu gia dung mạo còn hơn cả trang chủ đại thiếu gia, mà hắn đâu chỉ có phong thái hơn hết trên đời còn mê hoặc lòng người nữa, cũng khó trách sau khi truyền ra tin tức Lăng phu nhân cố ý hứa đem nàng cho nhị thiếu gia, nàng bị nhận nhiều lời nói lạnh nhạt như thế. Dù sao ai có thể ngăn cản nhị thiếu gia kia làm cái mặt hớn hở nụ cười dịu dàng cùng giọng nói ấm áp mê người đâu! Ngay cả nàng cũng không thể may mắn không liếc nhìn nhị thiếu gia.

Thật đáng buồn là, nàng ngoài việc biết nhị thiếu gia có phong thái mê người cùng nụ cười bên ngoài hấp dẫn lòng người ra, nàng cũng biết đáy mắt nhị thiếu gia đối với nàng hiểu lầm cùng khinh bỉ.

Từ câu nói bên trong của hắn, nàng hiểu nhị thiếu gia nghĩ sai là nàng dùng lời nói lấy lòng Lăng phu nhân, mới có thế muốn hắn lấy nàng, mà hắn khinh bỉ nàng hèn mọn mà dám có tính toán trong lòng, mơ tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ.

Cho dù nàng đã tự nói ra ý nguyện thật lòng, nàng lại có thể theo hơi thởphát ra trên người hắn, cảm thấy được hắn không hề tin tưởng lời nói kia của nàng.

Nàng cũng không hiểu được chính mình tại sao lại từ câu nói không gì là ác của hắn mà nhận ra được rất nhiều, nhưng nàng thật sự cảm giác được, mà nàng không bao giờ muốn làm cho nhị thiếu gia hiểu lầm nàng, vì thế nàng cố gắng giải thích, lại phát hiện chỉ vô ích, nhị thiếu gia không hề tin lời nàng nói.

Mộc Hi Nhi cầm khăn lau trong tay, đã lau cái ghế vô cùng sạch sẽ sáng bóng, giữa lông mày cong lên vén ra trí nhớ lúc trước mà nhăn lại, vẻ mặt lo lắng không yên.

"Nàng làm gì ở trong này?", một giọng nói nam tính nhẹ nhàng cất lên, đâm xuyên vào từng dòng suy nghĩ, truyền vào trong tai của Hi Nhi 

"Quét dọn nha!", sau khi nàng trả lời theo phản xạ tự nhiên, mới đột nhiên phát hiện cái giọng hỏi phát ra tựa hồ rất quen tai, hình như mới nghe hôm qua....

Hôm qua?! Sợ hãi, Mộc Hi Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng kia của Lăng Vũ Dương đang cách chỗ nàng có ba bước!

"Nhị... Nhị thiếu gia!"

Lăng Vũ Dương tìm cái ghế gần nhất ngồi xuống, "Tại sao nàng lại ở ở Minh Nguyệt lâu quét dọn? Nếu ta nhớ không lầm, mẫu thân ta đã tính đem nàng gả cho ta, sao lại cho nàng làm công việc của hạ nhân chứ?" 

"Không... Không...... Nhị thiếu gia, không phải như thế. Ta đã nói với phu nhân, bằng lòng ở Lăng gia làm nô tì để đền ơn phu nhân. Nói...... Đến cái...... Gả...... Á, chuyện này chính là phu nhân nhất thời nói đùa, xin nhị thiếu gia không cần...... Không cần......", một lần nữa, Mộc Hi Nhi vội xoắn cái khăn lau trong tay, lắp bắp giải thích.

"Không cần cái gì?", mắt híp lại, Lăng Vũ Dương chăm chú nhìn nàng xoắn cái tay nhỏ bé trắng bệch, miệng vẫn cứ lạnh nhạt gạn hỏi.

"Không cần phải tin lời phu nhân nói đâu", Mộc Hi Nhi sợ hãi nói thẳng. " Tiểu Hi chưa từng nghĩ như thế, xin nhị thiếu gia tin tưởng". Nói xong, nàng đột nhiên cảm giác được một hơi thở tức giận phát ra từ trên người Lăng Vũ Dương, làm cho nàng cảm thấy kinh hãi, mắt cúi xuống càng không dám ngẩng lên. 

Hắn... Hắn lại tức giận sao?

"Nàng đã không có ý, sao lại ở trong Minh Nguyệt lâu của ta? Đây chẳng phải là không đúng với lời nói trong miệng của nàng sao?

Mộc Hi Nhi sửng sốt, đây là nguyên nhân hắn tức giận sao? Nàng lại vội vàng mở miệng, "Nhị thiếu gia hiểu lầm rồi, ngay từ đầu Tiểu Hi cũng không biết nơi này là chỗ nhị thiếu gia ở, Tiểu Hi chỉ là nghe theo sự xếp đặt của phu nhân mà vào ở đây thôi". Nàng ngừng một chút, "Rồi sau đó, Tiểu Hi biết được, vì không muốn phu nhân bị thất vọng, cho nên Tiểu Hi vẫn ở nơi này, nhưng mà Tiểu Hi đã chuyển tới chỗ phòng dành cho hạ nhân ở Minh Nguyệt lâu rồi. Ngoài việc quét dọn, Tiểu Hi cũng chưa bao giờ tự tiện vào thư phòng hay phòng ngủ của nhị thiếu gia, xin nhị thiếu gia nhất định phải tin Tiểu Hi"

Đối với một loạt câu nói của nàng, Lăng Vũ Dương không thèm đáp trả, yên lặng nhìn chăm chú cái dáng bé xinh trước mắt thật lâu. 

Trên mặt hắn không hề có vẻ cảnh giác lo lắng, mọi lời giải thích cùa nàng là thật cả. Nhưng mà, lấy kĩ xảo của hắn từng gặp qua các loại bộ mặt mà đặt lên nữ nhân, hắn phát hiện hắn rất khó tin tưởng lời nàng, cho dù trong lòng đã hiểu nàng thành thật, nhưng là lý trí cùngkinh nghiệm lại bảo hắn đừng dễ dàng tin tưởng cái gọi là "lời thành thật" của nữ nhân.

Hắn không tin, hắn vẫn không thể tin!

Mộc Hi Nhi nhận thấy trong thái độ chậm chạp không trả lời của Lăng Vũ Dương có cảm giác chết chóc, trong lòng lơ lửng càng thêm không ngừng kinh sợ.

"Ta đói bụng", im lặng nửa ngày, Lăng Vũ Dương phút chốc vứt ra một câu không thể ngờ là có trong lời nói.

"Gì ạ?", Mộc Hi Nhi mắt đầy mờ mịt, không biết trả lời sao câu nói từ trời bay tới này.

Lăng Vũ Dương nhìn cái đầu cúi xuống của nàng, thờ ơ nói: "Nàng không phải muốn ở Lăng gia trang làm nô tì sao? Ta hơi đói bụng, nàng đến phòng bếp đem bữa trưa tới, ta muốn ăn ở Minh Nguyệt lâu"

A! Hắn quả nhiên cho rằng nàng chỉ thích hợp làm nô bộc.... Mộc Hi Nhi nghe lệnh mà nghĩ.

"Sao, nghe không hiểu ta nói ư?", Lăng Vũ Dương vẫn nhìn đồ ngốc bé bỏng đang đứng bất động.

"Nghe.... Hiểu chứ, nhị thiếu gia, Tiểu Hi đi đây", Mộc Hi Nhi rất nhanh trả lời bụng nhẹ nhõm thở dài một hơi, lập tức xoay người đi thẳng.

Xem ra sau khi trải qua một đêm, nhị thiếu gia đã có quyết định. Có cái người này thì nàng không cần lại lo lắng phu nhân luôn nói cái chuyện mà nàng không biết nói sao, mà bản thân nàng.... Chính nàng cũng không nên tiếp tục nghĩ nhiều.....

"Chờ chút, nàng muốn đi đâu?", Lăng Vũ Dương nhìn mấy món ngon trên bàn tròn, mở miệng gọi lại Mộc Hi Nhi chỉ chực bước ra cửa.

"Nhị thiếu gia, công việc ở phòng bếp của Tiểu Hi chưa làm xong, Tiểu Hồng là do đại thiếu gia phái tới làm tỳ nữ hầu hạ nhị thiếu gia", Mộc Hi Nhi quay người lại, chỉ đứng ở bên cạnh bàn, cùng nàng đến là tỳ nữ xinh đẹp.

"Đúng vậy,nhị thiếu gia, người cần gì thì cứ giao cho Tiểu Hồng đi! Đại thiếu gia nói, trong lúc nhị thiếu gia ở lại trong trang, Tiểu Hồng chính là thị nữ bên người của nhị thiếu gia", Tiểu Hồng vừa nhỏ giọng giải thích, vừa đưa cặp mắt khêu gợi liếc về phía Lăng Vũ Dương, ý nghĩa trong đó không cần nóicũng biết.

"Hả, là đại ca phái nàng tới hầu hạ ta?", Lăng Vũ Dương chớp chớp lông mày đẹp

"Đúng vậy, nhị thiếu gia", Tiểu Hồng bắt đầu đem đầy đặn giơ lên, vẻ đắc ý tràn đầy trong mắt.

Đại thiếu gia đã có một thê hai thiếp, cho dù nàng có cố gắng tiếp, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt được cái địa vị thị thiếp, nhưng nhị thiếu gia thì không vậy, hắn so với đại thiếu gia không chỉ có tuổi trẻ, mà còn có cả bộ dạng đẹp đẽ, quan trọng là, nhị thiếu gia vẫn chưa có chính thất.

Cho nên nói bị phái tới Minh Nguyệt lâu hầu hạ nhị thiếu gia, cũng là cho Tiểu Hồng nàng cơ hội.

"Tiểu Hồng", Lăng Vũ Dương môi mỏng lại lần nữa nhìn như tươi cười dịu dàng, "Nàng trở về Hòa Phong lâu nói cho đại ca ta biết, ta đã có nữ hầu bên người, mời đại ca không cần lại lo lắng"

"Gì ạ?", nụ cười quyến rũ ở bên môi cứng đờ, Tiểu Hồng đứng ngẩn ra.

"Nàng quay về đi!", Lăng Vũ Dương sâu sắc cười, trong nụ cười chứa đựng sự kiên trì không cho phép người ta cãi lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play