Hôm nay, Lăng Vũ Dương có việc ra ngoài, để Mộc Hi Nhi ở lại một mình ở trong Họa Trúc hiên không có việc gì làm, cho nên buồn chán.
Mộc Hi Nhi vốn nghe theo lệnh Lăng Vũ Dương mà ở trong phòng, không đến nửa canh giờ buồn không chịu nổi chạy đến đình viện ngoài phòng đi dạo.
Đến khi nàng đem trước viện Họa Trúc hiên đi dạo hết xong, không kìm được lòng hiếu kỳ nàng chuyển hướng cánh cửa nhỏ sau hiên nhà kia mà đi đến rừng trúc. Không lâu sau, nàng đi bộ thăm dò đã bước trên con đường mòn trải sỏi, cũng cảm thụ bên trong rừng trúc râm mát tình cờ có gió nhẹ thổi lại, thấm vào tận xương vào lòng người.
Đến khi lòng hiếu kỳ hơi thỏa mãn, trong đầu nàng lại buồn bã suy nghĩ không yên, làm nàng lại cảm thấy khó thở.
Mà cái chuyện làm nàng cảm thấy khó xử, không biết nên cảm thấy thế nào với người khơi ngọn sóng, chính là chủ tử trước mắt Lăng Vũ Dương của nàng.
Nếu thái độ hắn như lúc đầu đối xử với nàng, trong lòng nàng sẽ không rối bời như thế. Hắn cố tình lại không vậy, nụ cười "dịu dàng" sâu sắc làm cho đáy lòng nàng bắt đầu nảy sinh hy vọng.
Từ nhỏ nàng đã ra ngoài kiếm sống, sớm xem qua rất nhiều chuyện bất bình, gặp qua rồi nên xem như bình thường. Hoàn cảnh làm cho nàng hiểu rõ địa vị của mình, cũng làm cho nàng rất rõ ràng cái gì nàng có thể nhận, mà cái gì nàng không thể nhận. Nàng vẫn giữ gìn bổn phận cũng không vượt qua khuôn phép, cho đến lúc Lăng Vũ Dương chiếm lấy thân thể nàng cũng thuận tiện đoạt đi lòng của nàng, nàng đã thay đổi......
Ngay từ đầu, nàng nhẫn nại chịu đựng tiếp nhận Lăng Vũ Dương quan hệ thân mật cùng nàng, lúc ấy nàng chỉ hy vọng việc này không cần để hắn biết, đợi cho Lăng Vũ Dương mất đi hứng thú với nàng, nàng vẫn là trở về bản thân lúc đầu, nhiều nhất chỉ là mất đi trinh tiết cả đời không lấy chồng thôi. Cũng không ngờ Lăng Vũ Dương không chỉ không mất đi hứng thú với nàng, ngược lại còn muốn mang nàng rời khỏi Lăng gia trang.
Mà sau khi nàng đột nhiên sinh bệnh nặng một hồi, thái độ của Lăng Vũ Dương với nàng thay đổi, cách hắn đối xử với nàng không bao giờ giống chủ cùng tớ nữa, ngược lại như là một đôi tình nhân thân mật. Hắn che chở lo lắng cho nàng, tuy nói biểu tình trên mặt vẫn như trước, nhưng là giọng điệu hắn nói chuyện với nàng lại hoàn toàn khác xa dĩ vãng, ngay cả lời nói ra tựa hồ che dấu thái độ cùng mờ ám gì đó, mà tình hình này lại khiến nàng tuyệt không nên có suy nghĩ nhiều.
Cho đến hôm nay, nàng càng ngày càng không biết nên dùng thái độ nào đối xử với nam nhân làm lòng nàng rối loạn, mà nam nhân này vẫn là chủ tử của nàng.....
"Thì ra ngươi chạy đến nơi đây!", một giọng nói nũng nịu không có gì tốt lọt vào trong tai Mộc Hi Nhi, làm đứt đoạn suy nghĩ của nàng.
Mộc Hi Nhi kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn nữ tử xinh đẹp ở trước mặt nàng, lập tức nghĩ đến nàng ta ngày ấy xông vào Họa Trúc hiên, hơn nữa Lí tiểu thư tuôn ra lời nói bất mãn lạnh lùng.
Bất quá nói cũng kỳ lạ, nàng nhớ rõ chủ nhân từng nói sân này là không cho phép người ngoài vào, vậy nàng ta.....
"Lí tiểu thư....", Mộc Hi Nhi bỏ qua trong đầu suy nghĩ phức tạp, xoay người lại. "Cô muốn tìm chủ nhân sao? Chủ nhân có việc ra ngoài, cũng không có ở trong hiên". Ngốc như Hi Nhi, nghĩ cũng biết Lí tiểu thư là tới tìm chủ nhân, không thể nào có thể là đến tìm nàng?! Mộc Hi Nhi thầm mắng chính mình ngu ngốc.
"Ta biết Lăng Vũ Dương không ở đây", miệng Lí Ngọc Hinh nhếch lên cười. Nàng đương nhiên hắn không ở đây, bởi vì nàng cố ý sắp xếp. "Ta là tới tìm riêng ngươi".
"Cái gì? Tìm ta", Mộc Hi Nhi không hiểu, mắt lộ vẻ nghi hoặc.
"Đúng, tìm ngươi", Lí Ngọc Hinh đánh giá Mộc Hi Nhi từ trên xuống dưới, nụ cười bên môi trở nên lạnh lẽo, trong mắt có sự không cam lòng. "Nhìn xem ngươi, nói khuôn mặt không có khuôn mặt, muốn dáng người không có dáng người, cả người một bộ cứng nhắc như thế đã có thủ đoạn dụ dỗ cao tay như thế, có thể làm cho Lăng Vũ Dương đem thị nữ như ngươi cái gì cũng không có giữ bên người lâu như vậy!", nàng oán hận nói. Một tiểu nữ oa dung mạo không sâu sắc như vậy, thế nhưng có thể làm cho Lăng Vũ Dương bỏ qua nàng xinh đẹp vô song, này kêu nàng sao nuốt trôi oán giận này chứ!
"Lí.... Lí tiểu thư......", đáy mắt Mộc Hi Nhi đầy nghi ngờ, có chút giật mình nhìn Lí Ngọc Hinh, thật sự không hiểu hết lời của nàng ta.
Lí tiểu thư hình như là có ý trách móc nàng, nhưng là nàng nhớ rõ chủ nhân từng trịnh trọng nói cho nàng, hắn cho tới bây giờ chưa từng thích Lí tiểu thư, cho dù nàng ta giở quỷ kế gì, hắn cũng sẽ không để mắt đến nàng ta.....
Mộc Hi Nhi hoang mang nháy mắt mấy cái, có chút khó xử.
"Ngươi đừng giả ngu!", Lí Ngọc Hinh nhìn đôi mắt trong sáng của nàng, trong lòng oán giận càng sâu, khi đang muốn tiếp tục hung hăng chế nhạo nàng vài câu, vốn là đi theo Lí Ngọc Hinh tiến vào rừng trúc mà đứng ở một bên, nam nhân một thân được cho là gia định đột nhiên ho khụ một tiếng.
Lí Ngọc Hinh ngẩn ra, lập tức lại cố mở miệng, "Mộc Hi Nhi, ta còn chưa tính chuyện ngươi mê hoặc Lăng Vũ Dương lúc trước, ta xem ngươi vẫn là tiếp vấn đề của hắn trước đi!", nàng chỉ nam nhân bên cạnh.
"Hắn?", Mộc Hi Nhi theo tay Lí Ngọc Hinh, nhìn về phía một nam nhân xa lạ bên cạnh, ánh mắt nghi hoặc.
"Ngươi không nhớ rõ ta", tên nam tử xa lạ kia ánh mắt đen tối mở miệng, "" Ta là Vưu Đông Lâm, lần trước không kịp giới thiệu cùng ngươi. Trên đường ở Tuyên thành, còn nhớ chứ? Ta thậm chí trúng một chưởng của Lăng Vũ Dương", hắn theo bản năng phủ lên ngực.
Thì ra người này đúng là trên đường ở Tuyên thành cướp hồng tinh thạch không được, ngược lại hạ độc gã nam tử trung niên kia.
Sau khi Vưu Đông Lâm hạ độc uy hiếp Lăng Vũ Dương không thành, chưa từ bỏ ý định hắn lập tức theo đuôi Lăng Vũ Dương đi vào thành Hàng Châu, đồng thời cũng chữa trị vết thương trên người. Đáng tiếc một chưởng lúc trước mà Lăng Vũ Dương đánh trúng hắn kia, là dùng thủ pháp độc môn, cho nên Vưu Đông Lâm vì không lấy được giải dược độc môn của Lăng Vũ Dương, vết thương vẫn không thể hoàn toàn hồi phục như cũ, đương nhiên cũng không thể lập tức tìm cơ hội vượt qua đám thủ hạ bảo vệ nghiêm mật của Yên Liễu trang.
Thế là hắn quyết định ôm cây đợi thỏ, tìm cơ hội chắc chắn ra tay lần nữa, mới có thể trong lúc tra xét phát hiện ra quân cờ để lợi dụng Lí Ngọc Hinh này. Đến nỗi Mính Kí vì sao không thể tìm được hắn, bởi vì lúc trước trên đường ở Tuyên thành đối mặt Lăng Vũ Dương chính là bộ mặt giả trang, không phải mặt thật của hắn, mà hắn rất giỏi thuật hóa trang, nhiều năm trước hắn ăn trộm vô số chưa bao giờ bị ngườitìm ra kẽ hở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT