"Tử Tuấn thật sự nói như thế?", Lăng Vũ Dương mồm hơi há hốc.
"Không hẳn vậy!" Cốc Tử Dungnhấn mạnh nói, "Cho nên ta xin khuyên ngươi lần này khi một mình về Lăng huyện, tốt nhất là chọn lấy một kim linh cáp (con chim đưa tin) mang theo đề phòng sự cố, mặt khác cũng làm cho "đại ca" ngươi an tâm", nàng nhìn sang lão công bên cạnh Cận Mính Lôi.
Kim linh cáp là bồ câu đưa tin cực nhanh mà Mính Kí Thương Hành tự huấn luyện ra dùng để đưa tin tức khẩn cấp, tuyệt đối không sai lầm.
"Các người đã quên ta có năng lực tự bảo vệ mình thật tốt sao?", Lăng Vũ Dương không biết nên khóc hay cười. Tám tuổi hắn bái sư học nghệ, người bình thường muốn đụng vô hắn còn không có khả năng, thật sự không biết hai người họ đang lo lắng cái chuyện trẻ con gì! Hắn thậm chí nghi ngờ những lời này đều là do vị "đại tẩu đáng kính" trước mắt hắn tự mình nêu ra, chính là vì rất nhàm chán, cho nên bọn họ đem "thuộc hạ" ra làm trò vui.
"Là lo trước nghĩ sau thôi! Chàng nói phải không? Chồng", Cốc Tử Dung quay hướng sang Cận Mính Lôi.
Cận Mính Lôi chỉ cười không nói, ánh mắt sâu xa khó hiểu, để ý kĩ mới thấy được là đang cố nén chuyện gì đó.
"Được rồi!", dù sao hắn không phải đối thủ của đại tẩu mồm mép lanh lợi này, chi bằng sớm đáp ứng cho rồi, miễn cho uổng phí lời nói.
Lăng huyện Lăng gia trang
Gió mát nhè nhẹ, làm cho cây cối lớn nhỏ nơi hoa viên phát ra tiếng nhạc lẻ loi, cũng làm cho nhánh cây xanh tươi phất phơ theo ngọn gió.
Trước thời gian hoa nở rộ báo hiệu mùa xuân đến, cũng đem mùi thơm ngát theo gió nhẹ đưa đến tận trong góc lương đình (đình hóng mát)--
"Thơm quá.... Năm nay hoa nở sớm", một đôi tay bảo dưỡng tỉ mỉ chưa từng phải làm lụng vất vả cẩn thận bưng bát đặt lên bàn đá, tay kia thì chậm rãi nhấc bát trà lên, trong miệng thì thầm than thở, trong thanh âm có chút nghiêm túc.
Vẻ ngoài xinh đẹp cho dù năm tháng đi qua, vẫn không làm vẻ trẻ trung giảm đi. Năm tháng ở trên mặt người đó chỉ khiến cho càng thêm thanh tao hơn, không có gì là đang đến lúc bệnh tật cùng già nua.
Sau khi uống ngụm trà, Lăng phu nhân tao nhã buông bát trà, có chút bất đắc dĩ nhìn người đối diện bà, tiểu nữ oa mang vẻ mặt ngây ngốc không được tự nhiên.
" Tiểu Hi, ta tìm con đến cùng ta ngắm hoa, cũng không phải kêu con tới nơi này ngẩn người ra thế!", oa nhi này vào trong trang đã hơn hai tháng, nó như thế nào vẫn cứ mang bộ dáng ngại ngùng không được tự nhiên?
Ngồi phía đối diện, Mộc Hi Nhi từ đầu tới cuối chân tay cứ luống cuống cả lên, sau khi lắng nghe lời nói của ân nhân Lăng phu nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng đỏ lên, thần sắc (tinh thần và vẻ mặt) bất an trong mắt càng tăng thêm.
"A! Thực xin lỗi, phu nhân", thật ra nàng không có đang ngẩn người, nàng chỉ là không biết nên nói gì thôi.
"Con lại không có làm gì sai, sao phải xin lỗi chứ?", Lăng phu nhân không tin nói.
"Vâng.... Nhưng là Tiểu Hi ăn nói vụng về, căn bản không biết cùng phu nhân nói gì....", lập tức giống như nô bộc hạ nhân hầu hạ trong trang, tài ăn nói lanh lợi khiến người khâm phục; Mà đi ngược lại bản thân.... Mộc Nhi mím môi nói: "Mặt khác, Tiểu Hi lại không thể thay phu nhân chia sẻ vui buồn", nàng áy náy nhìn Lăng phu nhân.
Khoảng ba tháng trước, phụ thân bệnh liệt giường nhiều năm đột ngột nhiễm phong hàn nặng, phụ thân thể lực suy yếu không chịu nổi khổ sở, đành buông tay rời khỏi nhân gian. Đang lúc nàng không biết làm sao, đau buồng không dứt, sau khi Lăng phu nhân cùng nàng có duyên gặp mặt biết được việc này, nhanh chóng giúp nàng an táng phụ thân, còn muốn nàng đến Lăng gia trang, đối xử thân thiết yêu thương nàng. Chỉ là.....
"Muốn thay ta chia sẻ vui buồn không đơn giản thế đâu, chỉ cần gả vào Lăng gia, vì ta sinh ra đứa cháu trắng trẻo mập mạp, là đã giải quyết xong nỗi lo canh cánh trong lòng này rồi", Lăng phu nhân cười vui vẻ nói lại câu chuyện cũ.
Quả nhiên......
Mộc Hi Nhi khó xử nhìn Lăng phu nhân ân trọng như núi, chân mày nhíu lại, "Phu nhân, Tiểu Hi thân phân hèn mọn, căn bản không xứng đôi với nhị thiếu gia cao quý. Phu nhân.... Người sẽ không làm khó Tiểu Hi nữa được không? Tiểu Hi nguyện nửa đời còn lại ở Lăng gia trang, làm nô làm tì, để báo đáp đại ân của phu nhân"
Sau khi phụ thân mất, nàng vào ở Lăng gia trang, có chỗ dung thân, nàng đã muốn cảm tạ vô ngần, cũng không ngờ Lăng phu nhân nhắc tới việc muốn nàng trở thành con dâu này, còn cho nàng ăn, mặc, giống y như thiên kim đại tiểu thư, nàng không chỉ sợ hãi thôi, cũng làm cho nàng từ nay về sau rơi vào nước sôi lửa bỏng, cuộc sống riêng tư bị người ta nhìn ngó.
Lăng phu nhân căn bản là cố tình nhăm mắt làm ngơ lời cự tuyệt của nàng, cứ hai ba ngày lại tìm nàng cùng ngắm hoa trong vườn, thưởng thức trà, nói chuyện phiếm, có khi còn nhắc tới cái [chủ ý] làm nàng kinh sợ, thậm chí cách đây không lâu, nàng còn nghe Lăng phu nhân nói đã gửi thư đến kinh thành cho con.....
Trời ạ! Nàng một chút cũng không có ý muốn trèo cao nha! Nàng tự mình hiểu lấy, Lăng phu nhân vì cái gì không chịu bỏ qua chủ ý này đây?
"Thế sao được! Con là một nữ oa đáng yêu như vậy, ta sao có thể để con làm nô làm tì nha! Ta xem con vẫn cứ là con dâu của ta có vẻ hợp lý hơn", Lăng phu nhân lập tức không hờn giận phản bác.
Từ sau khi gặp qua Mộc Hi Nhi vài lần ở am Thanh Liễu, bà đã rất thích tiểu nữ oa tính tình thật thà này rồi. Nếu hôm nay mà không thể biến Mộc Hi Nhi trở thành con dâu được, bà cũng nhất định phải thu nó làm nghĩa nữ, mới không để cho nó ở Lăng gia trang làm nô làm tì, để nó bị chà đạp đâu!
May mắn con thứ hai đến giờ chưa có người hứa hôn, tuổi tác so với Mộc Hi Nhi cũng coi như thích hợp, nếu bỏ qua đứa con dâu lý tưởng như thế mà chọn người khác chẳng phải là đáng tiếc lắm sao. Trước hết chính là đứa con thứ hai kia của bà - Lăng Vũ Dương chưa chịu gửi thư trả lời, mà tiểu nữ oa trước mắt này lại tự nhận không đủ tư cách liên tiếp lùi bước, không chịu bằng lòng.
Ai!
Lăng phu nhân nhận thấy lời nói của bà lập tức khiến mắt Mộc Hi Nhi đầy kinh hoảng, trong lòng không khỏi buồn bã.
"Phu nhân....", Mộc Hi Nhi vội vàng mở miệng.
Lăng phu nhân nhấc tay gạt lời nói của nàng, "Chúng ta hãy tạm gác lại việc này, chờ Vũ Dương trở về nói sau"
"Gì ạ! Nhị thiếu gia phải về rồi sao?", Mộc Hi Nhi càng thêm kinh hoảng.
"À... Chắc là vậy!", Lăng phu nhân suy nghĩ một chút. Y như lần trước bà gửi thư đi, bà tin chắc con hẳn là không thèm để tâm vô mà nhìn lấy!
"Phu nhân, nếu nhị thiếu gia trở về, xin người đừng nói với hắn, ý người không phải là.... " Mộc Hi Nhi hết sức muốn thay đổi ý nghĩ của Lăng phu nhân.
"Không được!" Lăng phu nhân nhất quyết cự tuyệt, "Con còn chưa gặp qua Vũ Dương, sao biết nó không ưng ý con?"
"Phu nhân, con...", nàng.... Nàng thật sự không được từ chối!
Ai! Mộc Hi Nhi ủ rũ mắt rủ xuống, thật sự không thể làm bộ không thấy đứng ở đằng sau phu nhân, ánh mắt ghen ghét của hai ả tỳ nữ tỷ tỷ.
Phu nhân có lẽ không biết bà dùng ánh mắt khác đối với nàng đã làm cho nàng ở Lăng gia trang không có bạn, hơn nữa cũng làm cho thân nàng mơ hồ rơi vào trong trạng thái xấu hổ, không biết đi lối nào.
Trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng ngày càng nhăn, Lăng phu nhân thông minh ngừng lại nói, "Đừng nghĩ nhiều nữa. Tiểu Hi, giúp ta đến hoa viên một chút đi!", bà đứng lên, chậm rãi đi xuống cầu thang.
"À, vâng, được ạ, phu nhân"", Mộc Hi Nhi ngừng suy nghĩ từ trên ghế đá đứng lên, vội vàng đi theo sau.
Gió mát thổi nhẹ như trước, đóa hoa đầu xuân tỏa ra mùi thơm nhẹ, nhưng trái tim Hi Nhi cũng không hiểu sao đập liên hồi......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT