Đến cả việc lo sợ rằng sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ đối với nàng xong, sẽ nảy sinh nhiều ý nghĩ phức tạp, đã bị hắn ném ra khỏi đầu.
Bởi vì hắn tin tưởng bản thân mình biết giới hạn, tuyệt đối sẽ không đời nào gặp phải phiền phức.
Lăng Vũ Dương ngồi trên giường, thuận tay đem Mộc Hi Nhi đang đứng cạnh giường kéo xuống, để nàng ngồi ở trên đùi hắn, bàn tay to ôm lấy bờ vai nhỏ xinh của nàng, tay kia nâng cằm nàng lên, làm cho hắn thấy rõ là nàng đang giật mình trợn mắt lên.
Mộc Hi Nhi bị động tác bất ngờ của hắn làm kinh sợ, mở to mắt nhìn hắn không chớp, cả người bỗng trở nên cứng ngắc.
""Hầu hạ ta đã một thời gian rồi, nàng vẫn sợ ta ư?"", khuôn mặt tuấn tú của Lăng Vũ Dương kề sát vào nàng, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm từ trên người nàng phát ra.
"Không.... ", dễ đến nửa ngày, Mộc Hi Nhi mới thốt ra được một tiếng thì thào trong cổ họng.
"Ta có đánh nàng sao?", Lăng Vũ Dương chăm chú nhìn nàng, đáy mắt nở nụ cười thản nhiên.
"Không.... Không có", tay nhỏ đặt ở trên đùi đan vào nhau, Mộc Hi Nhi lí trí trả lời, giọng căng thẳng.
"Ta có mắng nàng sao?", miệng hắn đánh một câu, đùa hỏi.
"Không có", hai tay nàng càng bện chặt vào nhau hơn, tuyệt không hiểu sao nhị thiếu gia hỏi như vậy, hơn nữa trong giọng nói tựa hồ không có một chút ý tốt nào!
"Nếu không có, vậy sao ánh mắt nàng lại cứ liếc qua liếc lại, là không dám nhìn ta phải không?", Lăng Vũ Dương mỉm cười hỏi vặn vẹo.
Vốn con mắt đang hết nhìn trái rồi nhìn phải nhất thời sợ tới mức trở về vị trí cũ, cố định ở giữa, cũng đối diện thẳng ánh mắt cười không có ý tốt của Lăng Vũ Dương.
"Á...", Mộc Hi Nhi sợ hãi kêu lên. Không biết vì sao, nhị thiếu gia cười càng sâu, nàng lại càng cảm thấy căng thẳng hơn, toàn thân cũng trở nên cứng ngắc.
Nhìn bộ dáng lo lắng hoảng sợ của Mộc Hi Nhi, cho dù lòng luôn mang đề phòng toàn thân cứng ngắc, Lăng Vũ Dương vẫn có thể nhận ra đôi môi đỏ thắm của nàng trở nên hơi tái, không che dấu được sự run rẩy.
Dường như đã dọa nàng đủ rồi, Lăng Vũ Dương đột nhiên thu cánh tay lại, cả khuôn mặt tuấn tú để sát vào nàng cũng khẽ nhích, chính xác áp lên môi nàng, tay vốn đang nâng cằm nàng chuyển qua đầu nàng, giữ chặt nàng sợ hãi mà muốn lui đầu ra sau.
Đầu lưỡi chui ngay vào trong miệng nhỏ thơm tho của nàng, nhẹ nhàng dụ dỗ thăm dò, khiến cho lưỡi thơm của nàng động đậy né tránh, quấn quýt không ngừng.
Mộc Hi Nhi chỉ cảm thấy tứ chi của nàng lại tê dại mềm nhũn giống như lúc chiều, mà nàng lại lâm vào cảnh đầu váng mắt hoa.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nha! Cảm giác xa lạ, khiến nàng không tự giác phát ra tiếng rên.
"Nhị thiếu gia.....", Mộc Hi Nhi mở ra mắt có chút mơ màng, nghi hoặc lại hiện lên trong mắt.
"Thích ta hôn nàng như vậy sao?", Lăng Vũ Dương thản nhiên mỉm cuời, nhìn nàng đắm đuối miệng thở ra hơi nóng quanh quẩn ở giữa mũi miệng của nàng.
"Hôn....", thì ra đây gọi là hôn.... Mộc Hi Nhi kinh ngạc nhớ lại, cái này làm người ta cảm thấy vui thích, cảm giác tê dại lại dễ chịu,chính là tình cờ nghe người ta thì thầm với nhau,lọt vào trong tai cái chữ kia -- hôn là làm vậy sao? Nếu đúng, như vậy nàng.....
"Thích", chưa kịp nghĩ, nàng đã tự động thẳng thắn thốt ra.
"Rất tốt", khóe miệng đột nhiên nảy ra ý muốn xâm chiếm. "Muốn thử lại cho hiểu rõ hơn không?", Lăng Vũ Dương giọng điệu nhẹ nhàng che giấu ý đồ đen tối.
"Gì ạ?", Mộc Hi Nhi ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc đã sớm mơ hồ không thể phản ứng.
"Nào, mở miệng ra", hắn dịu dàng dụ dỗ, dán lên môi của nàng. "Ta muốn nàng lại nếm thử nữa....", Lăng Vũ Dương vừa nói vừa đem đầu lưỡi vói vào trong cái miệng nhỏ nhắn đã y theo lời hắn mà mở ra, đầu lưỡi linh động giảo hoạt lại trêu đùa dây dưa cáilưỡi nhỏ thơm của nàng.
Mà tay hắn đang giữ người nàng cũng bắt đầu thong thả từ bờ vai của nàng di chuyển xuống....
Bị Lăng Vũ Dương gây kích thích, đầu óc Mộc Hi Nhi mơ hồ, cả người mềm mại, trong miệng cũng phát ra tiếng than nhẹ, cảm giác trước mắt mọi vật bỗng nhiên trở nên rung chuyển. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại muốn ngăn cản cảm giác vui thích như sóng ập vào, lại phát hiện khi nàng khép mắt lại, cảm giác vui thích mê đắm lại hoàn toàn thay thế lý trí của nàng.
Bàn tay cách áo mỏng không thể tiếp tục thỏa mãn khao khát cháy bỏng trong lòng, Lăng Vũ Dương vẫn như trước vuốt ve Mộc Hi Nhi, nhưng bàn tay không an phận đã muốn vứt bỏ quần áo vướng víu trên người nàng.
Ham muốn tiềm ẩn bị trêu chọc, lửa tất nhiên cháy lan ra đồng cỏ....
"Này!"
Cảm giác mát mẻ trên thân thể làm cho đầu óc hỗn loạn của Mộc Hi Nhi nảy lên nghi hoặc, thế là nàng tò mò mở mắt ra, lại phát hiện chính mình không biết đã nằm ngửa ở trên giường khi nào, càng đáng sợ hơn là phía trên người nàng hiện lên rõ ràng khuôn mặt đẹp kia....
"A! Sao lại....", trong đầu Mộc Hi Nhi rối loạn, vì bản thân rơi vào tình cảnh khó xử mà cảm thấy kinh hãi cùng khó hiểu.
Nàng muốn giãy ra, lại phát hiện đôi mắt kia mang ý xấu xa nhìn xuống nàng, toàn thân nàng mềm nhũn ra, cảm giác vui thích như cũ trùm lấy nàng.
Nhìn hai má ửng đỏ cùng hơi thở hổn hển cố gắng giãy dụa, Lăng Vũ Dương nhịn không được lại cúi đầu, mãnh liệt hôn lên môi nàng.
"A....", trong cổ họng nàng phát ra tiếng nức nở phản kháng.
Đáng tiếc tiếng than nhẹ chống đối của nàng lại làm cho Lăng Vũ Dương cảm thấy càng thêm hưng phấn, hắn đem đầu lưỡi chui vào trong miệng Mộc Hi Nhi mà làm càn, chạm tới mỗi một chỗ mềm mại trong miệng nàng, khiêu khích đầu lưỡi ngây ngô của nàng, dùng sức mút, nhấm nháp, bàn tay còn lại cách cái yếm mỏng xoa bóp bầu ngực xinh đẹp.
"A....", so với trước hôn càng thêm nóng bỏng hơn, cùng với trước ngực truyền đến làn hơi nóng làm người ta nghẹt thở, toàn thân Mộc Hi Nhi nhuốm màu hồng làm say lòng người, đến khi Lăng Vũ Dương chuyển đến cái cổ trắng nõn của nàng --
"Không cần a....", cảm giác vừa nóng vừa xa lạ kàm cho miệng Mộc Hi Nhi khi được tự do lập tức thét ra tiếng, bản năng chống cự nổi lên.
Từ nhỏ nàng vốn không có mẹ, nên không hay biết chuyện nam nữ, cũng không hiểu cái gì gọi là ham muốn, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy tình huống trước mắt này của bọn họ hẳn là không đúng.
Lăng Vũ Dương hết sức cắn mút cái cổ mịn màng của nàng, đối với việc nàng bất ngờ giãy dụa cùng tay nhỏ bé chống đẩy trước ngực hắn cảm thấy không giận, cho dù nàng sức nhỏ, nhưng vẫn sẽ khiến hắn phân tâm.
"Nàng không ngoan ha, Hi Nhi", chỉ thấy Lăng Vũ Dương cười xấu xa, trong mắt lóe ra tia sáng rực. Hắn cởi bỏ đai lưng bên hông của mình, đem hai tay nàng kéo lên đỉnh đầu, dùng eo mang một đầu quấn quanh trói chặt lại, đầu còn lại buộc cả vào cái thanh gỗ ở trên đầu giường.
Mộc Hi Nhi kinh hãi mở to mắt, "Nhị.....Nhị thiếu gia...... Người...", nàng không thể tin được, nhị thiếu gia lại... Lại đem nàng... Đem nàng trói chặt!
Cảm giác hoảng hốt càng tăng, Mộc Hi Nhi không thể ngăn run rẩy, tựa như động vật nhỏ bị vây bên trong cái bẫy....
Ánh mắt ham muốn thấy thân thể nhỏ nhắn của nàng cực lực cong lên, một ý muốn xâm chiếm dâng lên trong lồng ngực, Lăng Vũ Dương càng thêm mãnh liệt cúi đầu xuống, cách cái áo há miệng ngậm chặt đầu ngực của nàng, nhẹ nhàng cắn mút cùng thì thầm khen ngợi.
"Thật là thơm a, Hi Nhi....", hắn cố sức mút lấy, chỉ nửa khắc mà vải dệt mỏng manh đã thấm ướt một mảnh lớn,
"Ưm...", Mộc Hi Nhi không tự phát ra tiếng rên rỉ, cảm giác bên trong vú nổi lên hơi nóng tê dại, vốn thân thể cứng ngắc đã tự nhiên mà trở nên mềm mại, mà cái cảm giác vui thích kia luôn làm cho suy nghĩ của nàng rối loạn lại tụ tập quanh thân thể nàng.
Lăng Vũ Dương vui sướng cảm nhận thân thể mềm mại dưới người hắn đã bị khuất phục, càng thêm không ngừng gây kích thích đầu ngực đứng thẳng của nàng.
Tiếp theo, thừa dịp Mộc Hi Nhi đang mê man, hắn kéo đi vải vóc dư thừa trên người nàng xuống, làm cho nàng hoàn toàn không che lấp hiện ra ở trước mắt hắn.
"Đẹp quá..."
Nụ hoa hồng nhạt khéo léo đứng thẳng đậu ở trên hai bầu vú trắng nõn mềm mại, trông giống như hai đóa hoa mai trắng nở rộ, ngọt ngào lại mê người.
Mà cả hai đều bị hắn mở ra, toàn bộ đóa hoa non mềm xinh đẹp lọt vào đáy mắt, tầng tầng bên trong đóa hoa, nhụy hoa non nớt như ẩn như hiện, dụ hoặc người ta ngắt lấy mật hoa.
Lăng Vũ Dương khó nhịn cúi đầu xuống, cẩn thận đem nụ hoa hồng non nớt hấp lấy, cố ý liếm láp, cắn mút, so với việc cách một tầng vải dệt kia thì trực tiếp tiếp xúc càng làm người ta mất hồn.
"Á....", Mộc Hi Nhi hít một hơi, toàn thân run lên, "Nhị.... Nhị thiếu gia......". Tiếng kêu cuối tỏ ra rằng nàng đã bị rơi vào hố sâu.
"Thực nhạy cảm", Lăng Vũ Dương thay phiên liếm láp hai bầu ngực sưng phồng mà trở nên đỏ ửng, miệng yêu thích cắn mút không ngừng.
Lăng Vũ Dương nửa đặt ở trên người Mộc Hi Nhi, đem hai chân nàng mở ra, một bàn tay to di chuyển xuống dưới, mơn trớn bụng mịn màng run run của nàng, ngón tay cho vào bên trong nơi riêng tư giữa hai chân nàng, bắt đầu trêu chọc ở nơi riêng tư đóa hoa non nớt ngây ngô, cùng sử dụng đùi mình kiềm giữ động tác muốn giãy ra của nàng. Mà nàng phản kháng kinh sợ yếu ớt chỉ càng thêm kích thích hắn ham muốn.
"Không..... Không được......", đôi môi đỏ sưng mọng của nàng thốt ra tiếng kêu nhỏ xíu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lại che lấp giãy dụa chống cự yếu ớt, mi mắt khẽ nhếch lên, đôi mắt sáng mê đắm đã lụi tàn kháng nghị.
"Nhị... Nhị thiếu gia...... Người tha.... Tha Tiểu Hi....", giữa bụng cảm giác mềm nhũn làm cho Mộc Hi Nhi sợ hãi, nàng không rõ nàng rốt cuộc làm sai cái gì, mà nhị thiếu gia muốn trừng phạt nàng như vậy.....
"Đừng sợ, Hi Nhi, ta sẽ không làm đau nàng", Lăng Vũ Dương thì thầm nhẹ giọng trấn an nàng, tiếng nói trầm thấp nhưng cũng vô cùng dịu dàng.
Hắn tiếp tục trêu chọc nơi mềm mại của nàng, thẳng đến bên trong chỗ riêng tư chậm rãi tiết ra dịch trong suốt, dính ướt ngón tay hắn.
"A.....", ở giữa bụng Mộc Hi Nhi lại từng trận từng trận tăng nhanh va chạm, nàng cảm thấy một cảm giác vui thích xa lạ khiến nàng không tự chủ rên rỉ ra tiếng, hăng hái bừng lên dữ dội, "Nhị thiếu gia......"
"Hi Nhi ngoan, nhẫn nại một chút....", Lăng Vũ Dương nói nhỏ, ngón giữa của hắn liền theo đầu ngón tay lây dính dịch trơn, nhanh chóng sáp nhập vào trong mềm mại chưa bao giờ bị người chạm qua.....
"A...." dưới bụng bắt đầu buộc chặt, trong nháy mắt đau đớn ập tới làm Mộc Hi Nhi thét lớn, bên trong bị vật lạ đâm vào mà mãnh liệt co rút chống cự.
"Bình tĩnh lại, Hi Nhi, ta không muốn làm nàng đau....", hắn dụ dỗ, ngón tay hơi hơi chuyển động, tiếp tục hướng trong cơ thể nàng mà đưa.
"A.... Đau......", từng trận đau đớn làm cho Mộc Hi Nhi rên rỉ kháng nghị không thôi, nhưng Lăng Vũ Dương tiếng nói mê hoặc trấn an cuối cùng lọt vào trong cái đầu hỗn loạn của nàng, làm cho nàng từ từ bình tĩnh lại, cuối cùng cũng thích nghi với việc cơ thể mà không khỏe, cũng làm cho ngón tay cuối cùng có thể hoàn toàn xâm nhập vào bên trong của nàng.
"Ai....A.... Đừng......", đột nhiên, hắn dừng ngón tay ở trong cơ thể nàng rồi bắt đầu rút ra đưa vào, "Đừng... Nhị thiếu gia...... Người tha ta được không.....", nàng khó có thể thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, chỉ biết có cất giọng cầu xin, nước mắt trong suốt cũng tràn ra khỏi đôi mắt nhắm chặt của nàng.
"Hi Nhi ngoan, chờ một chút sẽ không đau, nàng nhẫn nại một chút....", hắn thỉnh thoảng liếm cắn nụ hoa nhạy cảm trước ngực của nàng, làm cho nàng có thể nhanh chóng thích ứng cảm hắn ở trong cơ thể nàng. Rồi sau đó, hắn lại thêm một ngón nữa....
Hắn muốn nàng mau mau chuẩn bị tốt, bởi vì hắn đã muốn sắp nhịn không nổi nữa!
"Ưm...A....", động tác ra vào liên tực ma sát bên trong Mộc Hi Nhi càng ngày càng ẩm ướt, cũng làm cho đau đớn của nàng dần dần biến mất, mà thay thế cảm giác không khỏe lúc trước là cảm giác tăng nhanh, khiến thân thể nàng nóng lên như nhũn ra, một khao khát không biết tên nổi lên theo....
Hai ngón tay hắn khép lại trượt vào bên trong của nàng, đâm vào, ngón tay hắn rất nhanh cảm thấy càng ngày càng nhiều dịch ướt tiết ra.....
Phút chốc, Lăng Vũ Dương hết chịu nổi rút ngón tay về, ngồi thẳng người, bàn tay to thô bạo tự kéo ra quần áo trên người vứt xuống dưới giường.
Tiếp theo thân hình nóng bỏng của hắn áp lên trên nàng, hai chân mềm mại trắng muốt của nàng bị cánh tay hắn bắt mở rộng ra, nam tính mạnh mẽ đứng thẳng chính xác để vào cửa mình của nàng.
"Ơ....", động tác kỳ lạ làm cho Mộc Hi Nhi lo sợ không yên mở mắt ra, thấy giữa hai chân hắn có vật nam tính đứng thẳng to lớn kia.
"Nhị thiếu gia, kia....", là cái gì?
Lăng Vũ Dương lúc này đã hết nhẫn nại, liền đâm vào bên trong nàng --
"A --", Mộc Hi Nhi đau kêu ra tiếng, dưới bụng phút chốc run rẩy dữ dội....
So với đau đớn do sự xâm nhập của vật lạ trước thì đau đớn này càng nhiều hơn mấy vạn lần, làm cho nàng không chịu được mà kêu rên, "Không cần a.... Đau quá...... Xin người.....", nước mắt nàng tuôn rơi, "Sao.... Sao lại muốn.... Muốn làm vậy với ta.....", đau đớn xé rách nhức buốt tra tấn nàng, mà hai tay bị trói chặt, hai chân bị kiềm chế nàng muốn bỏ chạy cũng không được.
Nàng không có làm chuyện gì sai, nàng thật sự cảm thấy đau quá, lại rất tủi thân nữa!! Nàng thật sự không hiểu! Ô.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT