"Lý Lan Ngọc, anh thật to gan, anh cư nhiên dám nhốt tôi, là anh có lỗi với tôi, tôi chưa đồng ý, đã lôi tôi đến đây, còn đem tôi nhốt ở chỗ này, hổ không gầm nah tưởng tôi là mèo nhỏ sao? Tôi không sợ, cả đời tôi chỉ sợ nhất là mất tiền thôi."
Trong địa lao truyền đến một hồi tiếng rống giận rất có khí lực, khiến cho bọn canh phòng bên ngoài cười đến đau bụng.
"Ai nha! Trời ạ! Chưa từng gặp qua cô nương nào vừa dũng cảm lại đầy sức sống như vậy, hét nửa ngày còn chưa mệt."
"Đúng vậy! Quan trọng nhất là nàng dám mắng Tam vương gia chúng ta nha, thật là khiến người ta bội phục."
Nghĩ đến chính mình nhận hết...... Không! Phải nói là trong phủ không người nào không từng bị chủ tử quát mắng, lại giận mà không dám nói gì.
Thời điểm cùng địa điểm mà cô nương này xuất hiện rất kỳ quái, lại là từ trên cây rơi xuống đè lên Tam vương gia, phương thức xuất hiện như vậy thật là khiến người người chấn động.
Mặc dù như thế, bọn họ cũng rất đồng cảm với nàng, bởi vì chọc tới Tam vương gia quả thực so với chọc tới Diêm vương còn đáng sợ hơn, kết cục tuyệt đối là sống không bằng chết.
Đột nhiên, âm thanh ồn ào bên trong không thấy, hai thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy buồn bực, liền nghe được bên trong phát ra một câu, "Tôi muốn uống nước."
"Nhưng Tam vương gia nói..."
"Tôi không cần biết là ai nói, tôi khát nước rồi, tôi muốn uống nước."
Khẩu khí của nữ nhân này thật đúng là tràn đầy quyết đoán, hại bọn thủ vệ thiếu chút nữa kích động cầm nước đi vào, nhưng đánh giá một chút hai bên thân phận địa vị cùng quyền lực ——
"Tam vương gia nói không cho phép ngươi ăn bất kỳ vật gì, cho nên thật xin lỗi."
"Các ngươi đúng là cẩu nô tài."
Nghe giọng điệu uy nghiêm trách cứ, thật đúng là khiến người cảm thấy có chút bất an, nhưng là so với làm Tam vương gia tức giận, không bằng trước ủy khuất nàng.
Quan Nghênh Hạ ngồi trên giường đá lạnh như băng nhìn mọi thứ xung quanh. Nàng rất hi vọng mình đang nằm mơ! Chỉ cần tỉnh lại sẽ không có gì thay đổi, nàng vẫn ở trong nhà mình, vẫn có thể nhìn thấy mẹ của mình, chị hai cùng em gái.
Nhưng là cảnh vật đập vào mắt lại rõ ràng như vậy, khiến nàng muốn phủ nhận cũng không được.
Đã một ngày, tên thối kia còn chưa thấy bóng dáng, chẳng lẽ thật sự muốn đem nàng nhốt ở nơi này, không cho nàng ăn, không cho nàng uống, để nàng đói chết, khát chết?
Cũng khó trách hắn, bởi vì nàng thật sự không cho hắn mặt mũi. Đàn ông vốn vô cùng sĩ diện, hơn nữa hắn đường đường là Vương gia, tại... triều đại không có nhân quyền này, không có ban chết cho nàng đã xem là rất nhân từ.
Nhưng không cần hy vọng xa vời nàng sẽ cầu xin tha thứ, bởi vì nàng sẽ khiến cho tất cả những chuyện thê thảm hắn gây ra cho nàng hôm nay trả lại hắn.
Lúc trước nàng còn không hiểu vì sao nửa đêm hắn lôi nàng lên máy thời gian, mạo hiểm không lo máy thời gian có thể sẽ trục trặc, dừng ở một triều đại không biết tên, cũng muốn đem nàng mang đến đây.
Hiện tại nàng đã hiểu rõ rồi, hắn muốn trả thù nàng.
Dùng tay áo quơ quơ giường đá lạnh như băng, sau đó nằm xuống cuộn thân thể lại, nàng cố gắng khiến cho mình quên đi cảm giác khát nước cùng đói bụng, còn có lạnh giá trong nhà lao, cố gắng tự nói với mình phải duy trì lửa giận đối với hắn.
Nàng nhất định phải chửi rủa, tinh thần tốt mới có thể tiếp tục kiên cường, mà bây giờ, nàng cần phải bào trì thể lực, không thể tức giận hò hét.
Trong quá trình trả thù, cách làm cho kẻ hạ độc thủ mình thống khổ nhất chính là —— không thèm để ý đến hắn.
"Nàng như thế nào? Có nói muốn gặp bổn vương không?"
"Không có, nàng ở bên kia chỉ ngủ."
"Chỉ có ngủ?" lông mày Lý Lan Ngọc không khỏi nhăn lại.
"Đúng vậy." Tổng quản cung kính trả lời.
Tổng quản thái độ vô cùng cung kính như vậy là bình thường, nhưng ở trong mắt Lý Lan Ngọc, lại càng khiến hắn hoài niệm Quan Nghênh Hạ thích cùng hắn đấu võ mồm.
Mới không đến một ngày, chính mình cư nhiên lại nhớ nàng?
"Tam vương gia, kỳ thật thuộc hạ không nên xen vào, nhưng mà bây giờ toàn bộ người trong phủ đều bàng hoàng."
"Vì sao?"
"Bởi vì cô nương kia lai lịch thật sự là rất kỳ quái, có lẽ là thích khách. Tam vương gia không nên quên chuyện lần trước có thích khách muốn ám sát Tam vương gia bất thành, có lẽ cô nương kia chính là gián điệp của thích khách kia."
"Lai lịch của nàng bổn vương rất rõ ràng, nàng không phải là thích khách."
"Bất quá vẫn rất nguy hiểm, bởi vì cô nương kia tựa hồ đối với Tam vương gia rất không lễ phép, cảm giác có loại hận thấu xương."
"Ngươi rốt cuộc muốn nói điều gì?"
"Thuộc hạ cảm thấy cô nương có chút dã tâm muốn dùng phương pháp lạt mềm buộc chặt tiếp cận Tam vương gia, lúc trước không phải cũng có một số thiên kim tiểu thư cố ý va chạm vào xe ngựa Tam vương gia, tranh thủ chú ý của ngài sao?"
Nữ nhân muốn làm Vương Phi sẽ dùng hết tâm cơ.
"Thì thế nào? Bổn vương không phải cũng mặc kệ, không thèm ngừng lại sao." Lý Lan Ngọc lười biếng trả lời, làm cho tổng quản có cảm giác dở khóc dở cười.
Trên thực tế là vậy, lúc trước xe ngựa Tam vương gia thật sự trực tiếp đi qua, không ngó ngàng gì đến người đẹp.
Tam vương gia chính là người có cá tính như vậy, làm cho người ta vừa yêu vừa hận, loại cá tính này không biết là di truyền từ ai?
"Cũng bởi vì như thế, cho nên thuộc hạ mới lo lắng cô nương lần này thật sự là rất lợi hại..."
"Không có gì lợi hại hay không, nàng là người như thế nào bổn vương rất rõ ràng, ngươi không cần nói thêm nữa, về sau nếu lại nói lung tung..., ngươi có thể về vườn sớm được rồi." Lý Lan Ngọc mất bình tĩnh nói, sau đó liền đi ra ngoài, lại bị tổng quản gọi lại.
"Tam vương gia, buổi tối có kêu Mật Á cô nương đến hầu hạ ngài?"
"Tùy ngươi."
Quan Nghênh Hạ tỉnh lại, là vì nàng cảm giác được có ánh nhìn, nàng giống như là tiểu miêu đã bị kinh hách, đột nhiên mở to mắt.
Quả nhiên, nàng không có đoán sai.
"Anh đến xem tôi chết chưa sao?"
"Bổn vương đương nhiên không hy vọng ngươi chết." Thậm chí nghĩ đến sẽ khiến hắn không vui.
"Vậy như thế nào?" Nàng chậm rãi ngồi xuống, vừa cử động như vậy, thiếu chút nữa khiến nàng kêu ra tiếng. Giường đá này hại nàng toàn thân đau nhức.
"Bổn vương là tới hỏi ngươi, rốt cuộc đã nghĩ thông suốt chưa?"
"Nghĩ thông suốt cái gì?"
"Làm nữ nhân của bổn vương."
Quan Nghênh Hạ sửng sốt chốc lát, sau đó vẫy tay với hắn, ý bảo hắn lại gần.
Lý Lan Ngọc ngoan ngoãn đi qua, một cái tay nhỏ đặt lên trán của hắn.
"Không có phát sốt! Hay là tôi phát sốt nên nghe nhầm rồi?"
Hắn đột nhiên chộp lấy tay nàng kéo nàng lại gần hơn, tròng mắt thâm thúy tựa hồ bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, cơ hồ giống như muốn cắn nuốt nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT