Điểm nhìn có hơi xa, không thể rõ ràng nghe hai người bọn họ đang nói chuyện gì, dù sao cũng vô cùng vui vẻ. Người ta bên kia đèn đuốc sáng trưng rượu no cơm nê, Tướng quân bên này ngồi xổm xó nhà gió lạnh xào xạc, quả thật là thê lương hết sức.

Chẳng còn nhớ đêm nay xông tới Vương phủ là để làm gì. Tướng quân ủ rũ vô bề xoay người định quay về, nhưng do thời gian ngồi xổm quá lâu mắt cá chân lại đang đau hai chân tê dại, vừa đứng dậy chợt bình bịch té ngã tại chỗ.

Lỗ tai hai người ngồi bên kia khá thính, Vương tử ngoại tộc hô một tiếng “Ai!”. Tướng quân quay đầu lại đã thấy Vương gia đang nhìn về phía hắn, liền bộp bộp bộp phủi bụi đất trên người dùng tay chống đất miễn cưỡng đứng lên, nhẫn nại chịu đau giữ vững thăng bằng đi ra khỏi bóng tối.

Những người phương Tây thường xuyên cảm thấy bộ dáng những người Hán chả khác biệt gì nhau mấy, Vương tử ngoại tộc mặc dù cố gắng phân rõ một chút nhưng vẫn nhận không ra Tướng quân, thế là quát: yêu nghiệt phương nào mà không nhanh nhanh báo tên. Nói xong còn tự giác cho rằng bản thân sử dụng ngôn từ rất không tệ vô cùng phù hợp với văn hóa ở đây, như tranh công nhìn Vương gia. Tướng quân tranh thủ gắng sức phỉ nhổ gã một phen, tên này hẳn đọc nhiều truyện quỷ thần quá riết khùng luôn.

Vương gia không khích lệ Vương tử cũng không bắt chuyện với Tướng quân, y ngồi bên bàn tiếp tục ăn. Vương tử hô câu này xong nhất thời không còn gì để nói gãi gãi đầu không biết làm sao bây giờ mới tốt, thấy Vương gia vẫn đang bình thản ăn uống nên bảo, Vương gia ngài ăn đi, ta giúp ngươi đuổi tên này đi. Nói xong còn thuận tay vỗ vỗ đùi Vương gia, cái “thuận tay” này khiến Tướng quân nổi sùng rồi, tâm nói, ngươi còn dám vỗ đùi, hai ta quen biết nhiều năm như vậy còn chưa vỗ đùi y bao giờ đâu, tên càn rỡ không hiểu lễ nghi! Đùi có thể tùy tiện vỗ sao thì vỗ hả?

Vương tử xắn tay áo lên đứng trước mặt Tướng quân, mặt nghẹn nửa ngày đến nỗi đỏ bừng vẫn chưa nghĩ ra lời gì mới mẻ để nói, buộc lòng phải thở dài một tiếng “này” vươn tay đánh úp tới.

Tướng quân nhanh nhẹn lóe lên. Do chân hắn chưa hoàn toàn hết tê dại cộng thêm mắt cá chân bị thương, cho nên thân hình cũng không quá lưu loát, muốn hoàn thủ theo bản năng lại nghĩ tới cho dù tên này đáng ghét cỡ nào đi chăng nữa nhưng vẫn xem như lai giả thị khách, đành phải nắm tay lùi phía sau tránh né chiêu thức đối phương, như có như không liếc trộm Vương gia một cái.

[12: Người tới là khách]

Kết quả lòng lại lạnh lẽo, Vương gia không nhìn hắn.

Vương tử đánh tới đánh lui đánh ra niềm vui thú, thấy đối phương không phối hợp thì có hơi sốt ruột, một vài chữ chợt nhảy bật ra như đậu: ngươi, cũng, đánh ta!

Tướng quân vốn đang cáu kỉnh vô cùng nhìn bộ dáng gã ấp a ấp úng càng cáu kỉnh thêm, cước chân không khống chế được độ mạnh yếu xoạt tới. Vương tử đuổi theo đằng sau đang vui sướng cũng chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì thế là bị một cước đá trúng ngực.

Tướng quân hằng năm đánh giặc luyện binh, khí lực khỏi cần bàn… Vị Vương tử ngoại tộc trực tiếp ngã vật mặt xuống đất – hộc máu.

Tướng quân kịp phản ứng được cảm thấy thật có lỗi, định bước tới nâng người dậy. Mới vừa hạ thắt lưng tay chưa kịp vươn ra, phía sau lưng chợt đau đớn một phen.

Bên cạnh truyền tới một tiếng vang giòn, cúi đầu nhìn thì thấy cái chén sứ bạch ngọc vỡ toanh trên mặt đất.

Tướng quân ngỡ ngàng ngẩng đầu, nương theo hướng chén sứ phóng tới. Vương gia đứng tại đó, biểu tình lờ mờ không rõ sắc thái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play