Editor: Nam Cung Tử Uyển

Cố Bắc Thần đang dùng món ăn, Tiêu Cảnh theo nhân viên nhà ăn mang lên....

Tập đoàn Đế Hoàng tổng có 79 tầng, nhận viên nhà ăn có 7 người, nếu sau khi làm việc xong có chút bận rộn hắn sẽ dùng cơm của nhà ăn này, chỉ là sẽ không đi xuống.

Đang ăn cơm, không biết có phải do quỷ thần xui khiến, hắn lại nghĩ đến tối qua Giản Mạt gọi điện nói nhớ hắn, cho nên liền gọi cho cô, hỏi cô bây giờ có nhớ hắn hay không?

Vốn là tâm tình vui vẻ gọi điện cho Giản Mạt, nhưng sau khi gọi đến lại không có ai lên tiếng, bên trong lại chỉ truyền đến tiếng gào khóc.......Hơn nữa, còn rất khổ sở!

Từ ngày thứ nhất cùng Giản Mạt bắt đầu mối quan hệ, hắn biết nữ nhân kia đem tâm tình của chính mình che giấu rất tốt, ít nhất sẽ không để người khác nhìn thấy vẻ mặt yếu mềm của cô.

Quen biết gần hai năm, mặc kệ hắn có bao nhiêu scandal cũng không làm ảnh hưởng cuộc sống của cô.....Nhàn hạ trở về, cô giống như người chưa từng biết đến chuyện của hắn, vẫn đáp ứng nhu cầu của hắn.

Ngoại trừ mỗi tháng cấp cho cô 2 vạn tiền sinh hoạt, cô chưa từng đòi hỏi thêm tiền ở bên ngoài.......Y phục là Tô San đặt mua, trang sức cũng là Tô San thuận tiện phối hợp.

Thỉnh thoảng, hắn tâm huyết dâng trào đem trang sức tặng cho nữ nhân kia, cô cũng sẽ cười vui vẻ, sau đó liền đặc biệt chủ động.

Nữ nhân này yêu tiền, điều này hắn nắm rất chắc!

Tóm lại một câu....Hắn chưa từng thấy, không, phải là chưa từng có nhìn thấy cô khổ sở như vậy.

“Giản Mạt?” Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, nhẹ giọng gọi, nhưng bên kia ngoài tiếng khóc cũng không có người nào đáp lại.

Gần như không cần nghĩ, Cố Bắc Thần đều cảm thấy Giản Mạt căn bản không có ý muốn nhận điện thoại....Nữ nhân kia căn bản không có khả năng đem bi thương của chính mình bại lộ ở trước mặt người khác.

“Giản Mạt, em đang ở đâu?” Cố Bắc Thần lần thứ hai hỏi.

Vẫn không có ai đáp lại, tâm Cố Bắc Thần đột nhiên trở nên hoảng loạn.....Hắn cau lại đôi mày kiếm, để di động xuống, sau đó ấn nút....Được rồi, lần này là trực tiếp ngắt điện thoại.

Khuôn mặt Cố Bắc Thần lạnh lùng tràn đầy lo lắng, hắn ngắt điện thoại......Giản Mạt, em đứng là đứa trẻ lớn mật.

Cố Bắc Thần đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, sau đó đi đến phòng làm việc của trợ lý.

Tiêu Cảnh vừa mới ngẩng đầu khỏi hộp cơm liền nghe thấy thanh âm âm trầm của Cố Bắc Thần, “Định vị vị trí di động của Giản Mạt, sau đó gọi điện thoại báo cho tôi biết.” Dứt lời, hắn cầm lấy chìa khoá xe rời khỏi.

“Thần thiếu, lát nữa anh còn có một cuộc họp....”

Cố Bắc Thần tiếp tục bước, chỉ lãnh đạm lên tiếng, “Dời đi!”

Tiêu Cảnh không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn dặn dò những người thông tấn ở dưới Đế Hoàng tra xét vị trí của Giản Mạt, sau đó gọi điện thoại báo cho Cố Bắc Thần.”Thần thiếu, Giản tiểu thư đang ở Tam Hoàn phụ cận, vị trí cụ thể đợi tôi chụp màn hình rồi gửi cho anh.”

“Ừ.” Cố Bắc Thần đáp lời tay cúp điện thoại, sau đó chạy xe về hương Tam Hoàn phụ cận.....Ở một lần dừng đèn xanh đèn đỏ, hắn liền xác định vị trí cụ thể.

Từ tập đoàn Đế Hoàng sang bên kia, nếu kẹt xe ít nhất cũng phải bốn mươi phút mới đến nơi.....Kỳ thật, Cố Bắc Thần biết rõ ràng, coi như đi qua, Giản Mạt cũng sẽ không còn ở đó.

Thế nhưng, cũng không biết vì sao hắn vẫn cứ như vậy đi tới.....Hoàn toàn không có suy nghĩ.

Cũng may sau khi hắn đến, Giản Mạt vẫn ngồi xổm ở chỗ đó, thậm chí thân thể vẫn đang run rẩy.....

Cố Bắc Thần nhíu mày, đáy mắt đen đột nhiên ngưng trọng....Tư thế này, có phải đã khóc gần một giờ rồi không? Thậm chí, có thể lâu hơn vậy!?

Là chuyện gì lại khiến cô trở nên bi thương như vậy?

Cố Bắc Thần có chút bực bội, hắn là con người lạnh lùng, nữ nhân này là của hắn, mặc kệ cưới cô với mục đích gì, bây giờ cũng đã quen với dáng vẻ vui vẻ của cô......Nhìn thấy Giản Mạt khóc thành như vậy, trong lòng cảm thấy có cái gì đó động phải, nhưng hắn lại không rõ đó là gì?!

Hắn tháo dây an toàn, mở cửa xe, sau đó xuống xe......Tất cả hành động đều rất lưu loát.

Dày da được làm thủ công dừng đến trước mặt của Giản Mạt, cô không có phản ứng, giống như là không biết.....

Nhưng sự thật là, cô biết có người đứng trước mặt, nhưng cô không muốn ngó ngàng tới.

Người khác xem cô là người điên cũng được, nghĩ cô bị thất tình cũng không sao, cô tâm tình không tốt, chỉ muốn im lặng.......Đừng hỏi cô im lặng là cái quỷ gì!

Không có tiếng khóc, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng thút thít......Cố Bắc Thần từ trên cao nhìn xuống Giản Mạt, thân thể gầy yếu khiến người khác có ý nghĩ thương xót.

Thong thả ngồi xổm xuống, Cố Bắc Thần trong lòng thở dài, cũng không nói gì, liền đem Giản Mạt ôm vào trong lòng.

Thân thể Giản Mạt đột nhiên cứng ngắc, đầu tiên, cô liền nghĩ đến đây chính là Sở Tử Tiêu.

Thế nhưng, mùi bạc hà nhàn nhạt này chỉ có trên người Cố Bắc Thần mới có, mùi hương mị lực thành thục này trong nháy mắt khiến ý thức của cô bừng tỉnh.

Ai cũng không mở miệng nói chuyện, thân thể Giản Mạt thả lỏng dựa vào lòng của Cố Bắc Thần, có một khắc, trong lòng cô nảy sinh một chút ấm áp.........

Cũng không biết như vậy qua được bao lâu, Giản Mạt mới ở trong lòng Cố Bắc Thần buồn bực nói, “A Thần, anh tại sao lại ở chỗ này?”

“Có người hình như đang đi lạc rồi một mình ở đây khóc lóc, tôi đến đây nhặt về....=.=” Thanh ấm Cố Bắc Thần trầm thấp giàu từ tính, nghe thấy thanh âm như vậy, tràn đầy công hiệu trấn an.

Giản Mạt bĩu môi, có chút bất mãn giận dữ nói, “Em không có đi lạc.” Trong lòng lướt qua cảm giác ấm áp, không rõ cảm giác đó là như thế nào, chỉ đột nhiên cảm thấy an tâm.

“Ừ......” Cố Bắc Thần nâng khoé miệng mỏng, ý cười thấp thoáng, không sâu, nhưng trong nháy mắt liền lan tràn đến đáy mắt, “Không phải đi lạc.”

Giản Mạt ôm chặt thắt lưng Cố Bắc Thần, “A Thần, em hiện giờ cảm thấy rất mất mặt.....Anh có thể hay không rời đi trước.”

“Đều nhìn thấy em mất mặt hơn nửa ngày rồi, lại sợ người khác nhìn thấy, bây giờ tôi lại muốn để ý đến em biến thành cái dạng gì........” Cố Bắc Thần nhíu mày, “Qua cầu rút ván như vậy là không thể được.”

“............” Giản Mạt mối khi đối mặt với Cố Bắc Thần đang giở trò vô lại liền im lặng không có biện pháp chống đỡ, trong lòng không nhìn được nổi giận, đây là CEO lãnh khốc bá đạo??

“Đã ăn cơm trưa chưa?” Ý cười của Cố Bắc Thần càng sâu, nhẹ nhàng hỏi.

Bây giờ Giản Mạt đang cảm thấy rất mất mặt, liền nghĩ muốn đuổi Cố Bắc Thần đi, “Ăn qua rồi.....Anh mau trở về làm việc đi!”

“Đã ăn rồi?” Cố Bắc Thần tỏ vẻ kinh ngạc, chữ cuối cũng cố ý nói cao lên, “Nhưng mà, vì tìm em.....Tôi vẫn chưa có ăn cơm.”

Giản Mạt hận mình không thể một phen đem Cố Bắc Thần đẩy ngã, sau đó chính mình liền chạy trốn....... Đáng tiếc, cô chỉ có thể tưởng tưởng.

“Em lúc này nhìn rất giống quỷ, không còn mặt mũi để gặp anh....Vì thế, anh tự mình đi ăn đi!” Giản Mạt vặn vẹo nói.

“Ừ, được.”

Ách....Như vậy là đồng ý sao? Cô còn có vài câu ngữ khí sâu xa, lời nói muốn khuyên hắn rời khỏi cũng không cần nói nữa!

Cố Bắc Thần quả nhiên buông Giản Mạt ra, sau đó đứng dậy, nhưng không có đi, vẫn đứng đó chờ......

Giản Mạt âm thầm phỉ nhổ Cố Bắc thần chính là con người phúc hắc, hắn đồng ý, nhưng lại không rời đi, đây không phải rõ ràng vẫn muốn nhìn cô khóc thành cái dạng gì hay sao?

Hắn chưa từng thấy nữ nhân khóc bao giờ hay sao!?

Giản Mạt tức giận cắt chặt răng, sau đó liền ngẩng đầu.......Chỉ là, bởi vì khóc quá lâu, thêm nữa là cô lại trốn ở trong tay để khóc, ngay khi cô ngẩng đầu, trong nháy mắt phía trước liền quay cuồng mờ nhạt.

Bình tĩnh lại, Giản Mạt nghĩ đến, ngược lại không nhận ra, liền để hắn nhìn cho đủ là được rồi.......Đây là chồng của cô, cần gì phải mất mặt, cô như thế an ủi chính mình.

Mím môi, Giản Mạt thong thả đứng lên, “Không được.......”

Chữ “cười” chưa có ra khỏi miểng, Giản Mạt cảm thấy trời đất một trận quay cuồng, nhất thời, con mắt tối sầm lại, thẳng tắp liền hướng đến người Cố Bắc Thần ngã xuống.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play