Edit: An Triệu

Cố Bắc Thần rất nhanh đã tìm được quán ăn bán món phở xào kia, từ xa liền nhìn thấy một hàng người xếp rất dài, hắn không thể không nhíu mày… Sau đó đi tới xếp hàng phía sau.

Lấy di động nhắn cho Giản Mạt một tin: Người xếp hàng còn rất nhiều, phải đợi một chút.

Giản Mạt rất nhanh gửi tin nhắn trả lời đến: Quên đi, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không cần mua nữa.

Sắc mặt Cố Bắc Thần xám xịt: Em chờ một chút!

Giản Mạt nhìn tin nhắn của Cố Bắc Thần, bất đắc dĩ bĩu môi, sau đó cũng không thèm trả lời lại, chỉ đem dãy số này lưu lại bằng cái tên mới… Cố tổng!

Một cách xưng hô không đại biểu cho bất cứ điều gì, nhưng mà, ngẫu nhiên lại đại biểu cho tâm tình…

“Ơ, kia không phải là Cố Bắc Thần sao?” Đột nhiên, trong đám người lại có âm thanh truyền đến.

“Chắc chứ? Cố Bắc Thần có khả năng sẽ đến nơi này sao?”

“Chắc thế…”

Cố Bắc Thần không để ý đến, chỉ lãnh đạm xếp hàng…

Thế nhưng, thanh âm như vậy cũng dần dần nhiều lên, khiến cho người phía trước chú ý tới.

Có một người đàn ông nhìn đã ngoài bốn mươi ở trước mặt đang gần tới lượt, quay đầu lại nhìn, thấy đúng là Cố Bắc Thần, sau đó chạy tới, “Cố tổng, không thể tưởng tượng được có thể thấy ngài ở chỗ này.”

Cố Bắc Thần hơi hơi nhíu mày, đôi mắt sắc bén lãnh đạm nhìn người đàn ông trung niên, không có cảm giác quen thuộc nào.

Người đàn ông trung niên tự nhiên sẽ không có hy vọng xa vời Cố Bắc Thần sẽ nhớ được hắn, chỉ nói thẳng: “Tôi tới đây là để mua phở xào cho bà nhà, thời gian cũng không gấp… Tôi cùng Cố tổng đổi vị trí đi.”

“Không cần, tôi chờ là được.” Thanh âm của Cố Bắc Thần nhu hòa hơn một chút.

Người đàn ông trung niên cười cười, “Tôi chờ lúc nữa sẽ đi đón bà nhà tan tầm, còn dư chút thời gian, vừa lúc thay đổi vị trí thì cũng sẽ kịp mang đồ ăn còn nóng tới cho bà ấy…”

Nghe hắn nói như vậy, Cố Bắc Thần nhìn lại thời gian, sợ Giản Mạt chờ lâu, cuối cùng liền gật đầu, “Cám ơn!”

Người đàn ông trung niên hơi ngạc nhiên… Cười rồi mới lắc đầu, cùng Cố Bắc Thần thay đổi vị trí. Chỉ là, hắn không nghĩ tới, Cố Bắc Thần trong truyền thuyết lạnh lùng tàn khốc, cũng có lúc cũng như những người khác.

Mà hắn càng không nghĩ đến chính là, hắn vì vợ xếp hàng mua phờ xào cùng đến đón vợ tan tầm là chuyện nhỏ như vậy… Lại để lại ấn tượng tốt trong lòng Cố Bắc Thần, thế cho nên ở một lần trong sự kiện, hắn thật cảm ơn phúc của vợ mình!

Cố Bắc Thần đem phở xào trở về đã là chuyện của hơn nửa tiếng sau, đối với việc làm xáo động ở chợ đêm, hắn một chút không để ý đến…

Giản Mạt vừa ngửi thấy hương vị liền biết là món hot nhất ở chợ đêm, vốn dĩ cũng không quá muốn ăn, tức khắc bởi vì hương vị lại gợi lên sự thèm thuồng…

Ăn một miếng, Giản Mạt lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, “Làm sao anh biết đến quán ăn này?” Cô tự hỏi sau đó tự mình trả lời, “Thường xuyên mua cho phụ nữa ăn hả?”

“Lần đầu tiên mua!” Tức khắc khuôn mặt tuấn tú của Cố Bắc Thần trở nên tối tăm nói.

Trước kia lúc Lệ Cẩn Tịch muốn ăn, nếu Tiêu Cảnh không ở đó, hắn khẳng định sẽ không đi mua.

Giản Mạt nhìn bộ dáng ủ dột của Cố Bắc Thần, cười nói: “Tôi nói anh là đừng đi nữa, anh cứ một hai phải đi… Chợ đêm là nơi dành cho những người dân bình thường, không thích hợp với người cao quý như anh!”

Trong lòng Cố Bắc Thần thực sự rất bế tắc, vừa nghe liền biết Giản Mạt sẽ hiểu sai ý…

Muốn giải thích, Cố Bắc Thần lại cảm thấy quá mức giả dối, đơn giản từ bỏ.

Lý giải sai rồi là lý giải sai rồi đi, có ai nói cô là quá mức ngu ngốc chưa?

Tuy nhiên, chỉ cần ngu ngốc một chút ở trước mặt hắn cũng không sao… Cố Bắc Thần nghĩ như vậy, mà Giản Mạt đang chìm trong thức ăn ngon hoàn toàn không hay biết.

“Haizz, vẫn là đồ ăn quê nhà là ngon nhất.” Giản Mạt cảm thán một tiếng, có chút tham lam tiếp tục nói.

Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm thúy nhìn cô, thấy vẻ mặt cô thỏa mãn, môi mỏng không khỏi cũng dần dần cười thỏa mãn…

“Mạt…”

“Hả?” Giản Mạt đáp lại theo bản năng.

Cố Bắc Thần cười, “Không có việc gì…”

Giản Mạt liếc mắt ngó hắn một cái, có chút bất mãn nhưng vẫn tiếp tục ăn, “Trở về sẽ mang bánh bao nhỏ tới đây…” Nói xong, cô đột nhiên phủi miệng.

Bánh bao nhỏ nhất định sẽ rất ghét… Nói mấy thứ này không sạch sẽ!

Một bộ dáng cao ngạo kia, có phải đều là di truyền từ Cố Bắc Thần hay không?

Đang nghĩ ngợi tới đây, di động Giản Mạt vang lên… Cô vội vàng đem đầu chiếc đũa kia ngậm vào trong miệng.

Đúng lúc, Cố Bắc Thần đưa tay qua, Giản Mạt theo bản năng đem hộp đồ ăn đang ăn dở đặt vào trong tay hắn, hết thảy đều rất tự nhiên đến không ngờ được.

Cầm di động ra xem, hiện thị là “Bánh bao nhỏ”, cô nhận máy, “Xảy ra chuyện gì, hả?”

“Mẹ nói 10 giờ qua đây với con, mommy thân ái, còn mười phút nữa là 10 giờ, xét theo con mắt của con, có phải mẹ muốn nuốt lời…” Thanh âm Giản Kiệt bình tĩnh có trật tự từ đầu bên kia truyền tới

Giản Mạt hạ mi mắt, buông di động nhìn thời gian, quả nhiên… Còn mười phút là 10 giờ.

“Bây giờ mẹ lập tức qua đó!” Giản Mạt nói xong, liền treo điện thoại, “Phiền anh đưa tôi trở về lấy xe.”

“Trở về thì đưa Tiêu Cảnh mang xe về, anh trực tiếp đưa em về…” Cố Bắc Thần trong lòng tính toán nói.

Giản Mạt lắc đầu, “Em muốn đi qua chỗ Tiểu Nguyệt… Ngay ở nhà hàng gần đây.”

Cố Bắc Thần vừa nghe xong, cũng chỉ đành từ bỏ, đem phở xào đưa cho Giản Mạt rồi khởi động xe, hướng nhà hàng chạy tới.

Giản Mạt thật ra cũng không có lãng phí, Cố Bắc Thần lái xe, cô ăn nốt chỗ phở xào… Có lẽ là lúc trước hai người quá mức thân mật, hiện tại tuy rằng từ người quen thuộc nhất thành người xa lạ, nhưng cử chỉ của cô cũng không có quá câu nệ.

Thời điểm tới nhà hàng, món phở xào đều được Giản Mạt ăn hết, “Cám ơn khoản đãi hôm nay của Cố tổng…” Nói xong, cô liền vội vã xuống xe.

Chỉ là, thời điểm cửa xe còn chưa đóng lại, cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cúi người nói: “Chuyện này, sau này morningcall cũng không cần nữa đâu… Tạm biệt!”

Giản Mạt nói xong đứng dậy, đóng cửa xe rồi đi tới xe của mình, động tác tiêu sái không có một chút đình trệ.

Cố Bắc Thần cứ như vậy xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn bóng dáng tiêu sái của Giản Mạt, sau đó nhìn xe khởi động hòa vào dòng xe cộ, không khỏi lẩm bẩm nói: “Tô Quân Ly ở bên cạnh em hơn bốn năm, mà em lại sinh con cho người khác… Giản Mạt, nếu hắn không phải người cuối cùng của em, anh sẽ không buông tay đối với em!”

Thanh âm mềm nhẹ lại trầm thấp quanh quẩn bên trong không gian nhỏ hẹp của xe, Cố Bắc Thần không phải là người không biết chính mình muốn cái gì, cũng không phải là người biết ôm cây đợi thỏ!

Lúc tranh đoạt Đế Hoàng, hắn đã biến thành một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Nhưng duy nhất… Ở trên người Giản Mạt, hắn cuối cùng lại nhượng bộ!

Đơn giản là hắn yêu nữ nhân này, sợ sẽ tổn thương cô…

Chiếc xe hơi màu đen chạy trên mặt đường vẫn còn ẩm ướt, đèn đường chiếu lên thân xe tạo thành một khung cảnh đẹp đẽ…

Ngón tay thon dài của Cố Bắc Thần nhẹ nắm tay lái, môi mỏng cong lên ý cười nhàn nhạt.

Ánh đèn neon chiếu sáng bầu trời đêm khiến cho con người có cảm giác như say, sáng sớm lại có mưa phùn trong mông lung tiến đến……

Thời điểm ở phía Đông mới vừa tờ mờ sáng,《Tờ báo buổi sáng ở Lạc Thành》đang được tòa soạn phân phát.

“ Cố Bắc Thần xuất hiện ở đầu trang…” Người lĩnh báo kinh ngạc cảm thán, rồi mới vội vàng nói, “Cho tôi thêm mấy xấp!”

Người tới lĩnh báo vừa nghe có Cố Bắc Thần, tức khắc, sôi nổi cùng gào thét muốn lấy thêm mấy xấp… Ai cũng đều biết, chỉ cần dính đến Cố Bắc Thần, doanh số lần này nhất định sẽ rất tốt.

“Thần thiếu bốn năm qua không có scandal, hư hư thực thực trấn thủ ở Đông Cung?” Có người đọc trang đầu của bài báo, “Phu nhân thần bí của Thần thiếu sẽ xuất hiện?” Người nọ kinh ngạc trừng lớn mắt, “Trời ơi, người phụ nữ này là vợ của Thần thiếu sao? Tin tức này cũng quá kích thích rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play