Editor: Airy Nguyen

"Sáng nay vào bệnh viện, tôi có nghe nói về vấn đề của Lý Tiểu Nguyệt, hình như Giản Mạt cũng bị thương nhẹ ở tay..." Lệ Vân Trạch đột nhiên hỏi, "Cô ấy không sao chứ?"

Cố Bắc Thần trong phút chốc cau mày lại, "Tôi... không có để ý tới..."

Hôm qua sau khi trở về hai người có chút không vui, mặc dù sau đó không khí cũng đã hoà thuận trở lại. Nhưng Giản Mạt không có biểu hiện gì khác thường vì vậy nên hắn cũng không phát hiện...

Lệ Vân Trạch âm thầm thở dài, cùng Long Kiêu nhìn nhau, nói: "Vậy chắc cũng không có vấn đề gì...".

Anh ta nói vậy, và thầm nghĩ có lẽ Cố Bắc Thần không thật sự để tâm đến Giản Mạt.

Nếu chuyện tương tự xảy ra với Thẩm Sơ, thì dù một vết thương nhỏ xíu Cố Bắc Thần cũng sẽ nhận ra.

Nghĩ như vậy, Lệ Vân Trạch cùng Long Kiêu đều cảm thấy Cố Bắc Thần rốt cuộc cũng có không động lòng với Giản Mạt, ly hôn cũng là chuyện sớm muộn.

Lâm Hướng Nam tay đang vọc máy phát lửa, liên tục ra phát ra âm thanh "đoàng đoàng", cũng đồng thời hỏi, "Tam ca, hình như gần đây anh rất quan tâm đến công ty điện máy Kim Dương?"

Cố Bắc Thần lạnh lùng nói, "Trò hề thôi..." Dứt lời, đôi mắt anh có vẻ trầm xuống.

Lâm Hướng Nam nhìn Cố Bắc Thần, miệng há hốc hơi ngạc nhiên. Vì như anh ta biết, Cố Bắc Thần rất ít khi quan tâm đến một công ty nhỏ, và chủ yếu là, biểu hiện lúc này cũng quá khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Cảm giác như là... tên chủ công ty này chắc đã chọc giận đến mộ phần tổ tiên hắn.

Cố Bắc Thần cũng không nhận ra biểu hiện của bản thân, chỉ nghĩ đến tối hôm qua Giản Mạt nói rằng vợ của gã đàn ông đó đã đến tìm Lý Tiểu Nguyệt... lại đúng lúc này Lệ Vân Trạch kể chuyện Giản Mạt bị thương. Không lẽ là do người đàn bà đó đó gây ra, nghĩ vậy vẻ mặt anh hiện rõ vẻ lo lắng xen lẫn tức giận.

Nhìn khuôn mặt Cố Bắc Thần bỗng nhiên có vẻ hung hăng, Long Kiêu lặng lẽ quan sát thái độ này, những suy nghĩ lúc nãy dường như biến mất.

Có vẻ như trong lòng Cố Bắc Thần hướng về ai, bản thân anh cũng không rõ.

Công ty điện máy Kim Dương đã phát triển trở thành một công ty lớn, sản phẩm công nghệ cao chiếm đến ⅕ tổng sản phẩm của công ty này. Người trong giới kinh doanh còn dự đoán rằng, công ty này sẽ lên sàn chứng khoán.

Những tin mới như thế này luôn xuất hiện làm người khác chú ý, vô hình chung giống như là đang đi quảng cáo cho công ty điện máy Kim Dương.

Kim Thục Mạn nhíu mắt, bước đi ngạo mạng bên trong phòng họp dành cho những quản lý cấp cao, "Mọi người đều cố gắng, tập đoàn Đế Hoàng cũng cho chúng ta hợp đồng béo bở, chỉ cần có kết quả tốt, cuối năm chia phần đều sẽ không thiếu các ngươi".

Đám quản lý nghe xong, đều vui mừng hò reo phụ hoạ theo.

"Kết thúc cuộc họp!" Kim Thục Mạn vừa dứt lời, đã nhìn thấy Dương Tử Dự rời khỏi phòng họp.

Dương Tử Dự theo Kim Thục Mạn vào phòng làm việc của tổng giám đốc, đưa mắt liếc nhìn bà vợ mập mạp, gương mặt gian manh của hắn cố che vẻ tội lỗi, vội vàng rót ly nước.

"Phu nhân dùng nước nhé."

Kim Thục Mạn hừ lạnh một tiếng thị uy, "Dương Tử Dự, ông thành thật khai đi, ông lại đi tìm con tiện nhân kia phải không?"

"Tôi không có..." Dương Tử Dự làm vẻ mặt tội nghiệp, "Lần đó là vì cô ta muốn hại tôi... còn nói chỉ cần tôi chịu lên giường thì cô ta không nhận làm luật sư cho bên công ty, cho nên..." Hắn cười cười làm huề, "Tôi chẳng phải cũng vì công ty thôi sao?"

Kim Thục Mạn vừa nghe, liền cầm lên kẹp hồ sơ ném vào mặt Dương Tử Dự, "Đi ăn vụng còn ra vẻ đàng hoàng... vậy tối qua ông đi đâu, làm gì?".

Bà ta cũng lấy trong ngăn kéo ra một xấp ảnh ném tiếp vào mặt hắn.

Dương Tử Dự trong lòng hoảng sợ, đánh bạo cuối xuống cầm một tấm hình, thì ra là ảnh chụp hắn và Lý Tiểu Nguyệt giằng co lôi kéo bên ngoài căn hộ, hắn vội vàng giải thích, "Là tôi hôm qua đi ngang chỗ này, cô ta lại muốn uy hiếp tôi, nói tại tôi mà cô ta sảy thai, còn đòi kiện tôi!".

Dứt lời, hắn bước tới, "Phu nhân à, bà cũng biết... cô ta là luật sư mà, tôi cũng muốn nói chuyện để dàn xếp, nhưng ả tiện nhân đó không muốn!".

"Thật sao?" Kim Thục Mạn nhíu mày vặn hỏi.

"Đương nhiên là thật rồi..." Dương Tử Dự cầm tay Kim Thục Mạ, "Phu nhân à, tôi chỉ yêu mình bà, người phụ nữ khác sao so được?" Hắn vừa nói vừa hôn lên má bà vợ.

Kim Thục Mạn hừ lạnh vẻ coi thường, dù trong ánh mắt có chút thoả mãn.

Đột nhiên, thư ký hoảng loạn chạy vào đẩy của phòng.

"Lễ phép căn bản mà cũng không có sao!?" Đang lúc tình tứ mà bị quấy rầy, Kim Thục Mạn nghiêm mặt quát lớn.

Thư ký với vẻ mặt sửng sốt liền đem bản fax đưa cho Kim Thục Mạ, "Tổng giám đốc, không xong rồi... các mẫu sản phẩm để giao cho Đế Hoàng xảy ra vấn đề, cảnh sát đã niêm phong kho hàng hoá!".

"Cái gì!?" Kim Thục Mạn lập tức la lớn.

Thư ký cau mày, vội vàng nói, "Những công ty khác đặt hàng của chúng ta cũng đều tới, nói hàng của Kim Dương là hàng nhái, tình nghi chúng ta làm ăn gian dối..."

Cô thư ký khẽ nuốt nước bọt, "Cơ quan điều tra cũng đã cử người đến..."

Kim Thục Mạn và Dương Tử Dự nghe sự tình mà sững sờ, sau đó vội vàng đi xem thực hư đã xảy ra chuyện gì.

Giới báo chí đã đưa tin rất nhanh việc tổng giám đốc và phó tổng giám đốc công ty điện máy Kim Dương làm ăn gian dối, chỉ một khắc trước còn đang lâng lâng trên mây tận hưởng, một giây sau cả hai người đứng đầu công ty phải chịu sự điều tra của cơ quan, tin tức này đã làm chấn động cả Lạc Thành.

Mà không chỉ có những sản phẩm lần này xảy ra vấn đề, sau đó chuyện làm giả sổ sách, ký hợp đồng lao động trái pháp luật cùng lúc bị khui ra... Sự việc ác liệt hơn hẳn so với những kiện tụng trước đây, và cũng vì đụng tới tập đoàn Đế Hoàng nên hiển nhiên không có luật sư nào dám đứng ra nhận biện hộ.

Bất quá trong vòng một tuần lễ, công ty điện máy Kim Dương bỗng trở lại khối tài sản chết, đối mặt với việc thanh lý. Điều này làm cho người khác phải chợt nghĩ, làm ăn với tập đoàn Đế Hoàng mà cũng dám lừa gạt, quả nhiên là chán sống rồi.

Lý Tiểu Nguyệt nhìn bài báo, nước mắt cô liền ứa ra. Là luật sư, cô hiểu rất rõ lần này Dương Tử Dự phạm tội ở tù ít nhất cũng phải 10 năm.

Giản Mạt đang xem tin tức, thấy tiếng chuông điện thoại truyền đến cùng tên Lý Tiểu Nguyệt, vội vàng nghe máy.

"Này con nhóc, cậu đang coi tin tức sao?"

Giản Mạt nở nụ cười, "Đang xem, cậu hài lòng rồi chứ?", cô hỏi với lòng tràn ngập ý vui vì đã trả đũa được cho cô bạn thân.

Cố Bắc Thần nói chỉ cần một tuần lễ, quả nhiên không sai.

Lý Tiểu Nguyệt viền mặt đỏ hoe vì khóc, trả lời, "Ừm...".

Nghĩ đến Dương Tử Dự hôm qua đến đây dây dưa, nếu nói không sợ hãi việc hắn tung ra ảnh chụp ấy thì là nói dối.

An ủi cô bạn thân mấy câu, Giản Mạt cúp máy xong liền nhắn tin cho Cố Bắc Thần:Chồng ơi, cảm ơn anh nhiều nhé!

Một chút sau thấy tin nhắn trả lời của Cố Bắc Thần: Tối nay anh về nhớ "xoa bóp"!

Giản Mạt bỗng nhiên nhớ tới tin nhắn lần trước, trong nháy mắt cô đã đỏ ửng cả mặt. Mím môi trả lời tin nhắn: Vui mừng có quá sớm không? Không biết mười năm sau khi hắn ra tù có xảy ra chuyện gì nữa?" (có thể là ý tìm Lý Tiểu Nguyệt trả thù.)

Cố Bắc Thần cúi nhìn vào tin nhắn của Giản Mạt, đôi mắt trở nên sâu hút thâm thuý... Dương Tử Dự vào tù mà còn muốn ra sao? Sợ là hắn không có cơ hội này.

Khoé miệng mỉm cười, Cố Bắc Thần trả lời tin nhắn: Ở đâu ra mười năm sau?

Giản Mạt không hiểu ý tin nhắn, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ ngượng đỏ mặt nhắn một tin cho Cố Bắc Thần: Tối nay em sẽ làm cơm chờ anh về.

Bấm nút gửi tin nhắn đi, Giản Mạt rút tay lại, quyết tâm rằng dù Cố Bắc Thần trả lời cũng sẽ không nhìn đến... đáng tiếc, cô suy nghĩ quá nhiều, vì tới giờ tan tầm khi hết giờ làm Cố Bắc Thần cũng không trả lời nữa.

Dù sao, điều này cũng không ảnh hưởng tâm trạng của Giản Mạt... Qua hai năm sống cùng nhau, ở phương diện đó đều là hắn ta chiếm thế chủ động.

Nếu như... hai người họ ở cùng nhau bao lâu nay, giờ đây bên nhau một buổi tối mà không có bất kì ràng buộc nào, đây chẳng phải cũng là một kỉ niệm sao?

Nghĩ đến đây, gương mặt Giản Mạt càng ửng đỏ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play