Bạch Hàn nhìn thấy cô... Cô định quay đi thì Bạch Hàn đo tới nắm tay cô lôi đi.
" Cậu làm gì vậy?"
" Tôi đã nói là cô đừng hòng chốn khỏi tôi mà "
" Nhưng tôi không thể rời khỏi bà lúc này. Bà tôi đang bệnh nặng "
" Vậy thì cũng đừng nên tránh mặt tôi bởi vì tôi có thể cảm nhận được cô "
Tiểu Mận không nói gì cả chỉ im lặng rồi đi thẳng. Bạch Hàn chỉ nhìn theo.
Cô trở về căn nhà của hai bà cháu từng ở. Cô lấy quần áo của bà rồi nhét vào túi xách.
Lúc này Bạch Hàn đang ngồi trên một cành cây ở đằng xa nhìn.
Thấy Tiểu Mận đi ra từ một căn nhà nhỏ của khu rừng. Chờ Tiểu Mận đi xa cậu mới nhảy xuống rồi đi theo.
Tiểu Mận đi tới bệnh viện đặt túi đồ cạnh bà. Bà cô đã ngủ...
" Bà ơi. Bà ngủ ngon nhé."
Tiểu Mận cầm tay bà rồi ngủ.
Bạch Hàn lúc này mới tiến vào phòng bệnh. Thấy Tiểu Mận đang say giấc cạnh bà cậu mới bỏ ra ngoài.
***************
Hôm sau bà cô tỉnh giấc thấy cháu gái bé nhỏ đang nằm. Bà nhẹ nhàng đưa tay vuốt đầu. Tiểu Mận tỉnh lại.
" Bà..."
" Tiểu Mận mau đi học đi "
" Nhưng sức khỏe của bà "
" Cháu định bỏ học luôn sao? Mau đi học cho bà "
" Vâng nhưng trưa cháu sẽ qua thăm bà"
" Ừ cháu yên tâm đi "
Tiểu Mận nghe lời bà quay về căn nhà thay đồng phục để đi học. Tới trường việc đầu tiên của cô là tới thư viện.
Lúc này trong thư viện có một đám thanh niên ma cà rồng đang tụ tập.
Tiểu Mận đi vào giá sách lấy cuốn sách mà đang đọc giở rồi đi ngay.
Thấy Tiểu Mận ngoại hình xinh đẹp lại có mùi máu thơm.
Bọn nó kéo đến đóng cửa thư viện không cho cô ra.
" Mày ngoan ngoãn nghe lời bọn tao nếu không mày sẽ chết như cái xác khô đấy!"
" Các cậu làm gì vậy?"
" Vậy thì để tụi này hút máu đi "
" Cứu tôi với!!!"
" Ha... ha... Cô em có la cũng không ai tới cứu đâu "
Bỗng từ trong góc thư viện một người đang nằm trên ghế góc bàn bỗng ngồi dậy.
" Vậy ư?"
" Mày là ai? Sao lại ở đây?"
" Ta vốn vẫn ngủ ở đây mà! Bọn mày có biết phá giấc ngủ người khác là đáng tội thế nào không hả bọn hạ đẳng kia "
Một người với mái tóc màu xanh lạnh giá. Ánh mắt đầy tức giận cậu đi tới. Gương mặt cậu càng ngày càng rõ khiến cho lũ kia sợ run...
" Là Hạo Vương!!!"
" Chạy đi bọn mày "
Tất cả đều chạy mất chỉ còn lại Tiểu Mận. Hai chân như dính xuống sàn không nhúc nhích.
Cậu ta là Hạo Vương. Sở hữu mái tóc xanh, đôi mắt lạnh lùng. Nhưng lại là một con người ấm áp. Cũng là một trong số những hoàng tử đẳng cấp của Ring.
Vốn những con ma cà rồng thấp kém hơn đều sợ những vị hoàng tử cao cấp như hai anh em Bạch và Hạo Vương vì họ có thể hút máu những con ma kém hơn mình.
" Cậu... là ai vậy?"
" Tôi là Hạo Vương"
" Cậu... cũng là ma cà rồng sao?"
" Phải "
Câu trả lời hồn nhiên.
Hạo Vương tiến tới chỗ Tiểu Mận nhìn cô chằm chằm.
" Lại gì đây? Cậu cũng muốn uống máu tôi sao?"
" Không hôm nay tôi đã no rồi "
" Vậy cậu tính làm gì?"
" Đôi mắt to, mũi cao, da trắng, môi đỏ xinh đẹp vậy nhưng không phải ma cà rồng. Thật đặc biệt "
" Cậu nói gì vậy?"
" Chỉ có ma cà rồng mới có nhan sắc vậy thôi. Cô thật may mắn khi có nhan sắc như vậy "