Đợi một lúc vẫn không thấy ai, hắn bắt đầu lo lắng trong lòng. Không biết có xảy ra chuyện gì hay không, hắn vội chạy như tên bắn vào phòng ba mẹ cậu trước sau đó tới phòng cô, giống y như linh cảm không có ai ở trong đó. Hắn bắt đầu gọi điện, khuôn mặt thấm thỏm lo sợ của hắn xuất hiện, sợ cô rời xa hắn như lần trước. Đứng ngồi không yên, đôi tai không rời máy điện thoại một khoảng cách nào cả. May mắn thay, bên kia đầu dây bỗng nhấc máy. Một chất giọng trong trẻo, dịu dàng.
"Alo?"
Lòng hắn rối bời vì không biết cô đi đâu, hắn hỏi bằng giọng hối thúc.
Em ở đâu vậy? Sao anh về lại không thấy ai cả, ba mẹ em đâu?...Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Anh cứ từ từ...Em và ba mẹ đang ở ngoài sau nhà này!"
Hắn nhanh nhẹn cúp máy rồi chạy một mạch ra sau vườn nhà. Nhà Jimin có vườn sau rất rộng, nơi đó cô trồng nhiều loại hoa như hoa hồng, hoa hướng dương, hoa tú cầu và rất nhiều loài hoa khác nữa, ấy thế mà hắn lại không biết Jimin lại có thể trồng được một vườn hoa thơ mộng đến như thế, lại còn có xích đu ở trên cây cổ thụ to lớn kia, nhìn mãi mê mà cũng không chán với những màu sắc của những loại hoa này. Ở phía bên kia là căn nhỏ được xây giữa trung tâm hoa, nơi đó có ba mẹ cậu đang ngồi uống trà và hóng mát. YoonGi thở phào nhẹ nhõm vì không xảy ra chuyện gì cả, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng bước lại gần người con trai kia, ánh mắt hắn nhìn chăm chăm vào người đang tưới nước cho cây, bỗng hắn ôm cậu từ đằng sau làm cậu có chút giật mình.
"Anh về rồi á?"
"Ừ! Lúc anh về không có ai ở trong nhà, làm anh cứ tưởng!"
Cô vừa mỉm cười vừa quay sang nhìn hắn.
"Anh tưởng em mất tích như lần trước à? Nói thật nhé, bọn họ bắt em cũng chẳng có lợi ích gì nuôi chỉ tốn cơm thôi"
"...!"
Làn gió nhẹ qua làn tóc đưa hơi thoảng thoảng của mùi thơm oải hương làm hắn mê muội, nếu bạn bè ví hắn như loài hoa hướng dương trong nắng chắc hắn chỉ mạnh mẽ khi có Jimin bênh cạnh mình, hắn giống như một nhánh hoa hướng dương khi thấy mặt trời trở nên tươi tắn và vàng rực khoe sắc màu, nếu không có cậu chắc hắn sẽ héo hon gầy mòn như không được ai tưới nước và chăm sóc cả. Hắn ôm cô không quá chặt, cúi xuống thì thầm bên tai.
"Nếu ví anh như hướng dương thì em sẽ như hoa hồng đỏ "xinh đẹp và đầy gai góc"."
"Em gai góc khi nào chứ? Rõ là em rất dịu dàng!"
"Nhưng đối với anh lần đầu tiên gặp em, anh đã thấy em cực kì đanh đá và gai góc!"
Ôi thôi hắn lại nhắc tới cái lần định mệnh ấy rồi, lúc đó là tựu trường phải không nhỉ? Cậu đã gặp hắn nhiều lần nhưng lần đó hình như lúc ấy hắn vẫn thích JungKook và xem cậu như cái gai trong mắt không thích chút nào, ấy vậy mà định mệnh đưa đẩy như thế nào từ ghét cho tới yêu. Hắn và cậu cũng không hiểu nổi!. Nhớ lại cũng thật buồn cười, gặp hắn cứ như gặp tà, mỗi lần nói chuyện là run sợ như gặp hổ dữ ấy.
Cậu gạt qua một bên rồi nói liên tưởng.
"Còn em thấy anh giống hoa diên vĩ hơn, loài hoa đại diện cho "quyền lực và quý tộc"!"
Nhất tới quyền lực và quý tộc hắn lại nhớ đến lúc trước hắn từng là "thiếu gia độc nhất vô nhị" của gia tộc cao sang, giàu có nhất nhì thế giới, nhưng giờ chắc hắn không còn được chức danh đó đâu, giờ đây hắn chỉ là một con người bình thường, sống một cuộc sống có tự do và không cần lo về tiền bạc, nói chung tài sản của mẹ hắn là do hắn giữ. Ba cậu cũng không thể động vào được!.
Hắn ôn tồn bảo.
"Bây giờ anh chỉ là một người bình thường, cuộc sống anh chỉ xoay quanh duy nhất em mà thôi!"
"Còn ba anh thì sao? Anh không định về gia tộc ấy à?"_Cậu đưa mắt nhìn sang hắn.
"Anh không muốn mất đi tự do cũng không muốn trở về với những kí ức đau buồn vay lấy anh!"
Cậu chỉ biết gật đầu nhẹ nhàng thông hiểu cho hắn. Vì biết, những kí ức đau buồn đó sẽ không bao giờ có thể vơi đi hết được, nó vẫn còn động lại trong tâm trí của hắn. Người mẹ hắn không bao giờ có thể nhìn thấy được nữa.
Lúc ấy ba mẹ cậu thấy hai dáng người đang ôm nhau thắm thiết bèn nói.
"Đẹp trai phải không? Đừng khen anh nhé! Anh thích lắm!"
"Ôi trời!"Cô bật cười rồi nói thêm."Là ai kêu anh uốn vậy? Lại còn nhuộm tóc nữa, anh không sợ nhà trường sẽ cho anh viết kiểm điểm sao?"
"Anh đây không sợ!"_Hắn vẫn nói với giọng điệu bình thản.
Ừ đúng rồi nhỉ, ở trường hắn là trùm rồi thì cần gì phải sợ ba cái này chứ? Đánh nhau, hút thuốc hay trốn học hắn đều làm tất. Chứ nói chi tới nhuộm tóc thì bất quá thầy cô la rầy một chút chứ chẳng dám làm gì hắn cả, vì biết hắn là con ông cháu cha quyền thế. Đâu ai dám đụng đến?. Cậu nhẹ nhàng đi lại, khuôn mặt thất vọng.
"Mái đầu hạt dẻ Park Seok-joon của em đâu?"
Lập tức, mặt hắn sầm xuống. Hắn nhìn cậu bằng cặp mắt tắt vụt đi niềm hy vọng, không biết có nên la lớn lên là "anh không thích cái tên đó, em đừng có biến anh thành một tên Park Seo-joon có được không?". Đợi một chút, hắn mới nhẹ nhàng đáp.
"Anh không thích"
"Tại sao?"
"Anh là Min YoonGi chứ không phải Park Seo-joon"
Cậu có thể thấy nét mặt hầm hầm nóng giận của hắn đang bắt đầu đỏ lên, hình như hắn rất tức giận vì cậu cứ nói về người khác chứ không phải hắn, cậu cảm thấy thật mắc cười với điệu bộ giận dỗi lúc này. Không ngờ lại có một ngày Min YoonGi ghen ăn tức ở với một tên con trai, lúc trước thì là Hoseok còn bây giờ là nhân vật trong phim. Cậu không nhịn được cười nên che miệng lại cười khúc khích, hắn có chút muối mặt nên hỏi.
"Em vui nhỉ? Nhưng anh đây không vui, đừng biến anh thành một người khác chứ!"
"Anh muốn đi xe moto thì cứ đi, em đi xe buýt cũng được..."
Cậu đẩy hắn ra rồi đi mất tiêu, một giây thần người hoang mang của hắn. Rốt cuộc đi xe moto có gì là xấu?. Không sợ trễ giờ với lại không cần phải vận động tay chân nhiều nữa, còn lấy le với con gái ư? Cái này hắn cũng chả bận tâm, vì hắn chỉ muốn lấy lòng mỗi mình người hắn yêu.
...
Ăn sáng xong, Park Jimin đi một đoạn nên Min YoonGi dắt xe moto đi cùng, mục đích là năn nỉ cậu lên xe đi cùng với hắn, những lời nói đường mật dụ dỗ cậu nhưng cậu không màn tới một câu. Cậu không thích đi xe moto cũng như phải thấy đám con gái bu quanh hắn nữa, thà cho cậu đi xe buýt còn hơn. Thấy cậu cứ lắc đầu nên hắn cũng bất lực theo.
Cả hai quay lại thì thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp, gương mặt có thể nói như một tiên nữ chuyển thế không một góc chết. Nụ cười xinh xắn nở trên môi rạng rỡ khi nhìn thấy Min YoonGi, cậu mới hỏi.
"Cô là..."
Chưa kịp hỏi bỗng YoonGi thay lời cô gái đó.
"Cô ấy là HeeJin, bạn quen hồi năm cấp 2 của anh!" Hắn quay sang mỉm cười đáp:"Còn đây là Park Jimin"
Cậu chỉ biết gật gật nhìn hai người đó nói chuyện hỏi han nhau, biết là cô gái này lần đầu tiên đến trường vì là học sinh mới chuyển đến giữa kì 2. Nhưng hình như cô ta có ý với hắn thì phải, vì cách nói chuyện không giống như bạn bè bình thường chút nào, cứ liếc mắt đưa tình một cách công khai trước mặt cậu. Cô gái đó bỗng nói.
"Tớ không biết đường đến trường nên phiền cậu có thể chở tớ không?"
"Ồ nhưng tớ phải đưa Jimin đến trường..."
"Thì cậu ấy đi xe buýt kìa với lại tớ muốn nói chuyện riêng với cậu, chân tớ bị đau đó nên không đi nổi đâu" Cô ta nhìn sang Jimin đang đứng đó không biết nói gì.
Gì đây? Định giật người yêu cậu minh bạch trước đường hay sao?. Cứ nói đại là muốn đi cùng để tiện việc dụ dỗ người khác chứ nói chuyện cái khỉ mốc gì? Cậu nhìn mà còn thấy tức nữa ấy. Nhưng cũng chỉ biết mỉm cười vì người như cậu không thèm chấp nhất những loại con gái như thế này, cũng chỉ làm cho mất thẫm mĩ nhân cách mà thôi.
"Không sao, để em đi xe buýt cũng được, hai người..."