- Nếu như không có em thật, thì chắc anh nghĩ mình đã ở bên cạnh mẹ lâu lắm rồi!. Cuộc đời anh có em, đó là một phép màu! Em có nghĩ vậy không?
- Em nghĩ...đây là cách chúng ta yêu nhau, một chút sóng gió...một chút ồn ào, một chút náo nhiệt...tạo nên một tình yêu cháy bỏng!
- Em nghĩ vậy ư?_Hắn tròn mắt.
- Em nói đùa thôi..._Cậu bật cười.
Cậu lại cứ đùa hắn, hắn lại đáp.
- Vậy nếu anh trở về yêu JungKook, em có yêu anh không?
Ối chao, sao nghe câu nói đó cậu có một chút nghẹn ngào nơi đầu lưỡi và sâu tận bên trong tim thế nhỉ? Nhưng nếu điều đó trở thành sự thật thì chắc cậu sẽ không chịu nổi cơn sốc ấy đâu. Người cậu yêu là hắn, suốt đời vẫn là hắn không thể buông bỏ được. Cậu mới nói.
- Có, em sẽ yêu anh nồng nhiệt hơn vì em biết rằng...cho đi sẽ nhận lại gấp 100 lần!
- Vậy ư?_Hắn nở nụ cười trên môi.
Hắn lại nói tiếp.
- Nếu em nói vậy, thì anh thử yêu người khác xem sao!
Cái tên này, đùa giỡn quá mức. Cậu suýt bật khóc khi nghe câu nói nửa đùa nửa thật kia đây này. Cậu vội phòng má trông đang giận hắn, liếc hắn một cái.
- Thử xem! Xem tôi có giết anh không!
Hắn bật cười nhìn cậu, ôm cậu thật chặt hơn nữa không cho rời một khoảng cách nào hết. Lúc đó cả hai không mảnh quần áo đắp vào người, chỉ có tấm chăn để che. Thân thể hắn cọ sát vào người cậu làm cậu bất giác run lên một cái, như có dòng điện chích vào sóng lưng làm cậu rên khẽ một tiếng, cứ tưởng tiếng rên nhỏ chỉ mình cậu nghe thấy nhưng ai ngờ, sau khi vô tình tạo ra nó hắn lại nghe thấy. Khẽ hỏi.
- Bộ tối qua chưa làm em thỏa mãn sao mà sáng em lại...
- Không phải, là do da anh đụng vào da em! Nên em mới...là dòng điện...
Cậu trả lời một câu không đầu không đuôi, câu nói ngốc nghếch làm hắn không hiểu nhưng cũng có chút vui vui trong lòng. Là cậu đang ngại đấy, miệng cứ lắp bắp không thành tiếng. Hỏi một câu thì lại trở lời một nẻo, không giống cậu ngày thường. Nhẹ nhàng và điềm đạm, lại còn tinh anh. Giờ đây bé mèo con thông minh bỗng trở nên ngu muội vì một gã ác ma có sức hút mê hoặc mỗi khi nhìn vào đôi mắt hắn.
Thấy cậu đỏ ửng cả mặt nên hắn như muốn khóc, cậu lại lắp bắp.
- Em...em...anh đừng có hiểu lầm...Em không phải con người hư hỏng như vậy đâu!
- Em không hư hỏng vậy anh hư hỏng cố ý đụng vào người để làm em rên à?_Hắn cau mày chăm chọc.