Pháp khí của đối phương đánh vào trên cấm chế nhất thời cấm chế bị dao động mạnh. Mắt thấy cấm chế lung lay sắp vỡ, pháp khí của đối phương còn chưa thu về.
“Chính là lúc này!”
Một đường linh lực mạnh mẽ cùng lúc đánh vào trên cấm chế.
“Ầm…”
Cùng lúc đó tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên bên tai.
Kỳ Phong không phải không nghe thấy Diệp Lạc Thần gọi tên mình, chỉ là:
“Lạc Thần sư huynh, đệ không sao, ta tạm thời chỉ có thể che dấu huynh, ta hiện tại không thể giải thích cho huynh hiểu, thật xin lỗi.” Môi Kỳ Phong đóng mở thì thầm.
Kỳ Phong ngã xuống cùng lúc đó tên Trúc Cơ trung kỳ cùng tên Kim Đan sơ kỳ lập tức lao theo.
Nói là lao theo không bằng nói hai tên này là bị Kỳ Phong cuống lấy mà lao xuống theo đi.
Diệp Lạc Thần mắt thấy Kỳ Phong bị đánh văn ra khỏi kết giới bảo vệ trên phi hành linh khí thì sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Người đối diện một thân hắc bào, mặt mày dữ tợn trên tay đang cầm một chiếc chuông nhỏ màu sáng bạc nhưng quanh thân người này cùng pháp bảo lại toả ra từng đợt hắc khí trong rất quỷ dị, trên mặt trên tay lại là vô số lớn nhỏ khối u nhô lên, nhìn kỹ tựa như bên trong những khối u kia có vật gì đó đang không ngừng ngọ nguậy trong thật đáng sợ.
Diệp Lạc Thần ánh mắt lạnh băng không nhìn hắc bào nhân như nhìn người chết.
Cái gì che dấu thực lực y giờ phút này cũng không thèm nghĩ, ánh mắt từ lạnh băng biến thành sắc bén từ từ biết thành màu đỏ như máu, Nguyên Anh hậu kỳ uy lực hùng hậu phô thiên cái địa đánh úp, Ngũ Sắc Ti Hoàng lập tức đồng thời xuất hiện trong tay cũng không chờ đợi đối phương khiếp sợ đánh nát pháp bảo bắn xuyên qua nhục thể đối phương với ánh với ánh mắt điên cuồng.
Kỳ Phong hiện tại đang rơi từ trên không trung xuống càng lúc càng nhanh, chỉ trong tích tắc đã rời xa nơi phát ra uy áp của hai vị cường giả với tốc độ chóng mặt nên hoàn toàn không biết giờ phút này Diệp Lạc Thần hoàn toàn biến đổi sát thần.
Trước khi cấm chế bị Kỳ Phong lợi dụng đánh vỡ hắn cũng đã lên sẵn kế hoạch. Đứng bên trong vòng bảo hộ cấm chế thụ động tuyệt đối không an toàn, hắn có muốn động thủ với bọn người kia cũng phải triệt hạ cấm chế, chỉ là năng lực của tên Kim Đan sơ kỳ trước mắt cũng không thấp nhưng nếu muốn triệt phá cấm chế của cường giả như Diệp Lạc Thần trong chớp mắt vẫn là không đủ, Kỳ Phong nếu muốn tự mình động thủ chỉ có thể đối phương chủ động phá vỡ cấm chế.
Kỳ Phong nghĩ trước mắt người khác hắn chỉ là một tên Luyện Khí kỳ, trong mắt người khác hắn là không có khả năng thế nào tự mình triệt hạ cấm chế. Tự nghĩ thôi cũng đã tự thấy khó có thể tin đừng nói đến mấy vị cường giả đang có mặt nơi đây.
Nhìn khắp nơi đều là sâu nhỏ bao phủ hầu như toàn bộ cấm chế. Kỳ Phong ẩn ẩn đoán ra lai lịch của những người này, nếu như thật sự để đối phương triệt hạ cấm chế lại một đường đánh lên người mình, hắn nhất định sẽ trở tay không kịp.
Cuống theo hai người một đường lao nhanh, ra xa ngoài ngàn dặm đảm bảo thần niệm của người kia chắc chắn là nhìn không tới lại dùng thần niệm kiểm tra nơi này không có dấu hiệu của tu giả cùng yêu thú, hạ xuống bên trong một cánh rừng, Kỳ Phong lúc này mới kéo hai tên chán ghét kia dừng lại.
Sơ Khai Chi Địa từ đầu vẫn đang trói chặt hai tên Trúc Cơ trung kỳ cùng Kim Đan sơ kỳ không thể nhúc nhích, lại chỉ có thể tuỳ ý hắn bài bố.
Kỳ Phong nhìn ánh mắt hai tên này như muốn hận chết mình mà không thể làm gì, nếu ánh mắt có thể giết người bọn chúng nhất định đem hắn thiên đao vạn quả đi.
Kỳ Phong nhìn thấy nhưng chỉ liếc mắt một cái lại khống chế tầng thứ nhất Chi Giới làm cho bọn họ nói chuyện, lúc này Kỳ Phong mới nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì cái gì muốn bắt ta?”
“Tên Luyện Khí chết tuyệt. Ngươi muốn chết? Tên bệnh nhược, người dám giam cầm ta. Mau thả ta ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không ngươi chờ bị tru diệt đi.” Tên Trúc Cơ trung kỳ coi thường Kỳ Phong lập tức quát lớn.
Kỳ Phong nheo lại ánh mắt. Tia lôi nguyên trong tích tắc vạch qua một đường, chỉ nghe một tiếng gào thét.
“Aaaa…Ngươi dám.”
Kỳ Phong nhất thời chán ghét. “Ta ghét nhất bị người uy hiếp. Không phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Không phải ngươi muốn cho ta sống không bằng chết sao?”
“Ngươi…vốn chỉ là một con kiến còn dám uy hiếp ta. Ngươi có gì tốt mà y lại quan tâm đến ngươi. Mau thả ta ra, nếu không ta thoát ra ngoài nhất định sẽ giết ngươi.”
Tên Trúc Cơ trung kỳ không có nữa điểm cảm giác bị Kỳ Phong khống chế, gã không ngừng chỉ vào Kỳ Phong lớn tiếng nhục mạ nhưng lại rất nhanh đưa tay bụm mặt thế nhưng vẫn không quên gào thét đe doạ.
Theo từng đợt kích động của gã máu theo kẻ ngón tay từ từ thấm ra bên ngoài lại tuyệt đối không ngửi thấy dù chỉ là một chút mùi máu tươi tản ra ngoài cũng không có. Mà dấu được vết thương do lôi nguyên gây ra tuyệt đối không có khả năng lành lại.
Kỳ Phong lúc này là hoàn toàn động sát ý.
“Miệng ngươi nói chuyện nên sạch sẽ một chút.” Kỳ Phong ánh mắt trong suốt lại thản nhiên nói, ánh mắt hắn giống như việc ngươi nói xấu ta thiêm một lần nữa ta lập tức lấy mạng ngươi nhưng lại làm cho người ta không tự chủ được nghĩ một ánh mắt trong sáng thuần khiết tựa như đang cùng người đàm đạo thời tiết hôm nay thật đẹp vậy.
“Thiếu chủ…ngươi dám làm thiếu chủ bị thương, ngươi có biết thiếu chủ của ta là ai không, bằng không ta nhất định giết ngươi.” Tên Kim Đan sơ kỳ phóng ánh mắt giết người về phía Kỳ Phong đồng thời xuất ra một tờ phù lục muốn kích phát chạy trốn.
“Muốn chạy…!”
Kỳ Phong vẫn luôn đễ ý hành động khác thường muốn thoát khỏi trói buộc của Sơ Khai Chi Địa lập tức nhận ra hành động của gã, nào có thể dễ dàng để gã có cơ hội trốn chạy như vậy được.
Kỳ Phong liếc mắt nhìn tên Kim Đan sơ kỳ lập tức ngón tay hắn nhúc nhích một cái.
Tia lôi nguyên lại lần nữa vạch qua, lần này không đánh vào tên Trúc Cơ trung kỳ lại quỷ dị cắt một đường lập tức bàn tay đang cầm phù lục của tên Kim Đan sơ kỳ mất đi khống chế, bàn tay buông lỏng, phù lục trực tiếp rơi trên mặt đất lại tự động biến mất không để lại dấu vết.
“Aaaaaaa….” Chỉ nghe một tiếng kêu rên thống khổ vang lên bên tai, tên Kim Đan sơ kỳ bàn tay run run lặp tức dùng tay còn lại bao lấy miệng vết thương đang không ngừng chảy máu, mà nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ngón cái cùng ngón trỏ vừa mới kẹp phù lục đã hoàn toàn biến mất. Tia lôi nguyên trực tiếp đem hai ngón tay của gã hoàn toàn cắt đứt.
“Ta nói rồi, ta không thích bị người đe doạ.” Trong khi nói Kỳ Phong đưa mắt nhìn bàn tay của mình. “Ừh…bàn tay thon dài trắng nõn, các khớp ngón tay rõ ràng, rất đẹp.” Hoàn toàn bỏ qua tiếng hét thê thảm bên trong Sơ Khai Chi Địa.
“Chu sứ giả…” Tên Trúc Cơ so kỳ đến bây giờ mới bắt đầu lo lắng. Rõ ràng trước mắt chỉ là một tên Luyện Khí kỳ, làm sao có khả năng gây ra thương tích cho một vị Kim Đan chân nhân. Không gã không muốn tin nhưng thực tế trước mắt không thể không nhìn kỹ lại tên bệnh nhược trước mắt này.
“Thiếu chủ, ta không sao.” Tên Chu sứ giả theo trong miệng tên Trúc Cơ trung kỳ lên tiếng an ủi. Dù là nói như vậy nhưng khuôn mặt xấu xí của gã lại trở nên vặn vẹo bán đứng tâm tình không tốt của gã vào lúc này.
“Mau thả bọn ta ra. Ngươi không thể làm hại bọn ta, nếu không ngươi dù có trốn đến chân trời góc biển nhất định cũng sẽ không chạy thoát khỏi thiên la địa võng của Vu Thiền Tông chúng ta.” Tên Trúc Cơ trung kỳ không khỏi sợ hãi đem tông môn của mình ra đe doạ, hy vọng tên bệnh nhược trước mắt có thể thả cho gã một con đường sống, cơ hội giết tên bệnh nhược này còn rất nhiều, gã tạm thời hạ giọng.
“Ah, phải không? Thì ra các ngươi là đến từ Vu Thiền Tông. Không phải các ngươi ở ngoại vực sao? Hiện tại chạy đến nơi này làm cái gì?” Kỳ Phong không để ý hỏi.
Vu Thiền Tông nỗi tiếng dụng độc, lại rất khó đối phó. Kỳ Phong biết được người muốn giết mình là ai lúc này càng thêm đề phòng. Chỉ là, người của đại tông thì như thế nào? Hai người này đã biết bí mật của hắn, hắn là tuyệt đối không có khả năng buông tha. Hai người này nghĩ lấy tông môn ra thì hắn sẽ sợ hãi mà nhân nhượng buông tha, nghĩ cũng thật đẹp, nhưng mà hai người này…nằm mơ đi.
Kỳ Phong không muốn nói nhiều, một cái phất tay, Sơ Khai Chi Địa nhanh chóng biến đổi, Ảo Vân Trận lập tức hình thành.
Bên trong Ảo Vân Trận hai tên Trúc Cơ trung kỳ và Kim Đan sơ kỳ cùng tiến vào trong làn sương mù, bọn chúng lập tức bị khoá trong hỗn độn không rõ đâu là thiên đâu là địa, ánh mắt trở nên sợ hãi muốn chạy trốn nhưng cho dù trốn đến đâu cũng chỉ là mênh mông vũ trụ không có lối thoát.
Kỳ Phong biết Ảo Vân Trận không thể lập tức giảo sát hai tên đệ tử Vu Thiền Tông này, mà vì đề phòng bị người trả thù nên Kỳ Phong không muốn để lại dù chỉ một chút dấu vết cũng không thể.
Kỳ Phong bàn tay vừa lật, bên trong tầng hai Chi Giới hai tên đệ tử Vu Thiền Tông quay đầu tự chém giết lẫn nhau, bọn họ lại tự chứng kiến sinh cơ của mình từ từ bị rút đi, ý thức dần tan rã hoá thành tro tàn.
Đây cũng là lần đầu tiên Kỳ Phong sử dụng Ảo Vân Trận đối phó kẻ địch. Hắn muốn biết uy lực thật sự của Ảo Vân Trận là như thế nào. Lại nói từ lúc hắn bước vào Kim Đan sơ kỳ cũng chưa đánh qua trận nào, vậy đem những người này khai đao đi.
Hai tên đệ tử Vu Thiền Tông rất nhanh tan biến đến cả pháp bảo cũng bị tan đi, đến chết cũng không biết mình vì cái gì lại chết dưới tay một tên Luyện Khí tầm thường như vậy. Ảo Vân Trận tự động biến mất.
Kỳ Phong bần thần nhìn một màng vừa rồi. Đây là uy lực của tầng hai Chi Giới vậy mà chỉ trong một cái chớp mắt lập tức giảo sát hai tên cao thủ Tu Chân Giới, mà hắn một chút suy yếu cũng không có.
Phải biết một người trải qua quá trình trăm năm cũng có thể trên trăm năm mới tiến có thể vào Kim Đan, mà Kỳ Phong hiện tại thực lực cũng chỉ là Kim Đan sơ kỳ vậy cũng có nghĩa thực lực của hắn xa xa cao hơn đồng cấp tại Tu Chân Giới này rất nhiều.
Kỳ Phong thờ ơ nhìn một màng biến mất trong chớp mắt của hai cao thủ. Nhưng chỉ có hắn mới biết vừa rồi hung hiểm cỡ nào. Nếu hai người này không chết, vậy kết cục sẽ là Kỳ Phong hắn. Người không vì mình trời tru đất diệt, cái đạo lý này hắn vẫn là biết đến.
“Không phải ở Hiện Đại những người gọi là thân nhân hắn cũng đối sử với hắn như vậy sao.” Kỳ Phong cười tự giễu.
Kỳ Phong trầm mặt nghiệm ra một điều, thực lực thấp ở thế giới tu chân này dưới chân cường giả còn không bằng một con kiến mặt người nhào nặng.
Hắn vẫn còn chưa đủ mạnh, muốn đạt được mục tiêu hắn còn phải mạnh hơn nữa.
Thu lại cảm xúc, động thân chuẩn bị rời đi.
“Ai u...”
Kỳ Phong bật người ra xa, tận lực đề phòng.
Người đến không một tiếng động, quan trọng là hắn không nắm bắt được khí tức người vừa gia chạm vào mình.
Nhưng đây là cái tình huống gì? Rõ ràng không nhìn thấy người nào a.
“Ách...hay là mình vừa rồi suy nghĩ nhập tâm nên mơ hồ nhĩ.”
Đưa tay xoa nhẹ cái trán cảm xúc rất rõ ràng.
“Phong nhi, đang ở là tìm ta đi.”
Từ sau lưng bị người ôm lấy, này là muốn chết.
Ah...giọng nói quen thuộc này là...”Xà Vương Huyên.” Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
“Không có việc gì ngươi ở đây giả thần giả quỷ làm cái quỷ gì?” Đập vào cánh tay đang gắt gao ôm mình từ phía sau cùng cái bàn tay không an phận ăn đậu hủ mình kia.
Xoay người cho Xà Vương Huyên một cái mặt quỷ.
“Ngươi không có việc gì đi.” Không phải hỏi mà là câu khẳng định. Cái tên Xà Vương Huyên này mà còn để cho mình bị thua thiệt thì hắn dám đem tên mình viết ngược.
“Phong nhi đây là đang lo lắng cho ta?” Trên môi luôn là ý cười đuôi mắt cong cong Xà Vương Huyên cưng chiều đưa tay chỉnh lại mái tóc vì phải đối phó hai tên đệ tử Vu Thiền Tông vừa rồi của Kỳ Phong mà có chút tán loạn. Tiểu tử này có biết y một đường lo lắng thế nào hay không?
“Thiết, ngươi cũng đừng tự mình đa tình.” Nói là nói như vậy nhưng mắt Kỳ Phong loan loan ý cười cho thấy tâm tình hắn hiện tại rất tốt.
“Tránh xa hắn ra.”
Bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo giật cách ra xa Xà Vương Huyên một khoản, nghe thấy khí tức Kỳ Phong trong nháy mắt cả người chấn động.
“Lạc Thần sư huynh.”
.............................
Tác giả có lời muốn nói: Ta nói Kỳ nhi chương này là bị bắt buộc phải ra tay nha, chứ Kỳ nhi rất rất là hiền nha, đặc biệt đừng ai đe doạ Kỳ nhi nha (cười). Ah...mà mọi người nghĩ Diệp Lạc Thần cùng Xà Vương Huyên có đánh nhau không nhỉ?????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT