Những người này đến đây từ lúc nào, làm sao hắn lại bất cẩn như thế, rõ ràng hắn là quá chú tâm vào Cự Mãng mà quên mất cảnh giác với hoàn cảnh xung quanh rồi.

“Các người cũng là đồng môn sư huynh sau lại đi cướp đồ của bọn ta.” Chu Bân hắn hiện tại rất tức giận, những người này như thế nào không nói đạo lý, từ đâu nhảy ra nói yêu thú này là của bọn hắn chứ.

Những đồng đội khác cũng như Chu Bân vậy, bọn họ thừa sống thiếu chết mới giết được yêu thú cấp năm này, những người này không những ở một bên xem bọn hắn chiến đấu đã vậy bây giờ còn định cướp công sức của bọn hắn, lý nào là vậy. Những người này đây là muốn ngồi không mà hưởng lợi, làm sao có thể.

Kỳ Phong âm thầm quan sát những người này, bọn họ mặc là đạo bào nội môn, tu vi lại là Luyện Khí kỳ từ tầng bảy đến tầng chín, số lượng thành viên lại nhiều hơn bọn họ đã vậy tu vi lại còn cao hơn mấy người Chu Hân rất nhiều. Nhìn linh lực dao động quanh thân bọn người này rõ ràng linh lực rất đầy đủ, hiện tại chỉ cần một người trong nhóm bọn người nội môn này thôi là cũng đủ sức đối phó với mấy người Chu Hân rồi.

“Ha...không nghĩ tới mới những ngày đầu của kỳ khảo hạch những người này đã dám lọng hành như vậy, đánh cướp công sức của đồng môn sư huynh đệ khác, nhóm người này thật đúng là nghĩ mình tu vi cao rồi đi ức hiếp kẻ yếu có phải không?”

Với thực lực như vậy lại là nội môn đệ tử mà đám người Chu Hân nằm mơ cũng muốn vào nội môn kia, lại không lo đi rèn luyện ẩn nắp ở đây làm chuyện thương thiên hại lý. Nhóm người này cũng xứng làm đệ tử nội môn Dịch Thần Tông sao. Hắn khinh.

“Ha..ha..ha..ta nói lại lần nữa, Cự Mãng này bọn ta muốn, đệ tử cấp thấp các ngươi cũng xứng có được nó sao. Cút!”

“Ngươi..ngươi..ngươi..các ngươi..”

“Sao? Muốn đánh nhau, ha..chúng ta không ngại chơi đùa cùng các ngươi một lúc đâu nha?”

Nói chuyện có lẽ là đội trưởng của tổ đội này đi. Là một nam nhân cao lớn có khuôn mặt góc cạnh thực lực không phải cao nhất trong nhóm người này, cũng chỉ là Luyện Khí tám tầng nhưng từ lúc xuất hiện đến giờ cũng chỉ có người này ra mặt còn những người khác chỉ là phụ họa theo mà thôi. Cũng có thể người này có chút địa vị trong Dịch Thần tông nên cho dù thực lực có thấp hơn những người khác trong nhóm vẫn được tôn lên làm đội trưởng đi.

“Mọi người bình tĩnh một chút.”

Kỳ Phong nhỏ giọng chặn lại bốn người đang kích động, bọn họ vừa mới ra sức chiến đấu với Cự Mãng, hiện tại mấy người Chu Hân đã không phải là đối thủ của nhóm người này, lấy cứng đối cứng chỉ làm hại bản thân thêm mà thôi.

“Chúng ta hiện tại không phải là đối thủ của bọn họ, bỏ đi thôi.” Kỳ Phong nhìn thấy bọn người Chu Bân, Lý Khuyết kích động muốn động thủ nên chặn lại nói. Hắn biết khi nói ra những lời này có lẽ hắn sẽ bị chú ý đến nhưng nếu hắn còn không ngăn lại đám người Chu Hân đang kích động, hắn sợ sẽ xảy ra chuyện mất. Kỳ Phong hiện tại cũng không quản được nhiều như vậy.

Hiện tại trước mặt mọi người hắn là người có tu vi thấp nhất nên không thể dùng thần niệm thông báo với người trong tổ đội là tạm thời nhân nhượng giao yêu thú cho bọn chúng chờ đợi thời cơ đi đoạt lại, truyền âm cho người trong đội biết lúc này đồng nghĩa với việc hắn sẽ bị bại lộ thực lực. Không thể nói cho bọn người Chu Bân được đúng là tức chết Huỳnh Kỳ Phong hắn mà.

“Được rồi, thôi bỏ đi, các sư đệ chúng ta đi.” Đừng tưởng Chu Hân còn nhỏ mà lầm, nàng có thể từ trong thế giới tu chân hỗn tạp cá lớn nuốt cá bé cường giả vi tôn này lăn lộn, còn bảo vệ đệ đệ của mình bình an tiến vào Dịch Thần Tông cũng không phải thuộc hạng tầm thường.

“Đứng lại.” Người gọi bọn họ là một người có thực lực chín tầng, có lẽ là thực lực cao nhất trong nhóm người này đi.

“Chúng ta đã nhân nhượng, các ngươi còn muốn làm gì?”

“Aiz...Kỳ Phong trong lòng âm thầm vỗ trán, Chu Bân ơi là Chu Bân, ngươi có cần kích động như vậy không a. Hắn cũng đặc biệt giơ ngón tay cái lên với Chu Hân, có thể bảo vệ thằng nhóc dễ kích động này mà vẫn còn có thể sống đượcđến ngày hôm nay còn không bị chụp chết thì đúng là kì tích.”

Chu Hân ngay lập tức tiến lên chắn phía trước người Chu Bân bảo vệ đệ đệ của mình.

Ách...Kỳ Phong nhìn mà âm thầm trợn trắng mắt, có cần gà mẹ che chở gà con như vậy không a.

“Ha..ha..các ngươi không cần phải sợ.” Một người có khuôn mặt nhỏ gầy lên tiếng.

“Ngươi. Đến đây.” Lại là người thực lực chín tầng.

“Ta?” Kỳ Phong chỉ vào chính mình, không phải chứ, hắn nằm cũng trúng đạn a.

“Có việc gì? Không phải chúng ta đã nhân nhượng rồi sao.” Ha.. việc khác hắn có thể nhịn chỉ cần không chạm đến giới hạn của hắn là được, nhưng những người này có vẻ chưa biết thế nào là đủ đi.

“Đúng, ta nói chính là ngươi đó.” Huỳnh Kỳ Phong hắn sống đến tuổi này nhưng chưa từng có ai dám ra lệnh cho hắn. Bọn người này dám.

“Những người này là cố tình không tha cho bọn họ đi sao. Đây là khi hắn tu vi thấp nên bắt nạt sao?” Kỳ Phong nắm chặt nắm tay áp chế lửa giận.

“Thả bọn họ đi, ta đáp ứng các ngươi ở lại.” Kỳ Phong chỉ vào bọn người Chu Hân nói. Việc hắn có thể làm cũng chỉ có thể đến đây thôi, những ngày tiếp theo bọn người Chu Hân đành phải tự lo liệu lấy vậy.

“Không thành vấn đề, bọn ta chỉ cần ngươi là đủ.” Một người trong nhóm nội môn đệ tử này lên tiếng.

“Kỳ Phong sư đệ, không thể.” Vẫn là Chu Bân tuy ngày thường có hơi tuỳ tính nhưng vẫn là người nhiều tình cảm nhất a.

“Đúng vậy Kỳ Phong, đệ không thể ở lại a.” Tuy chỉ tổ đội có hơn mười ngày nhưng mọi người lại rất quan tâm đến nhau, Kỳ Phong nhất thời cảm động.

“Ta không sao, mọi người đi đi, có duyên sẽ gặp lại.”

Trong lúc nói chuyện Kỳ Phong liếc thấy có một người thực lực tám tầng tách khỏi nhóm nội môn đệ tử này rời đi. “Đây là muốn làm gì? Ha...Nhất thời ngộ ra, bọn người này là định không tha cho đám người Chu Hân đây mà. Các ngươi muốn chết.” Biết được ý định của bọn người này vậy thì cũng đừng trách hắn.

Giả vờ vỗ nhẹ lên vai Chu Bân bảo bọn người Chu Bân đi nhanh đi, nhưng thật ra là Kỳ Phong tách một tia thần niệm bao lấy cánh hoa băng bám vào trên người Chu Bân, nó có thể bảo vệ được bọn người Chu Bân an toàn rời đi. Việc hắn có thể làm cũng chỉ đến thế mà thôi.

Đợi bọn người Chu Bân đi xa Kỳ Phong lúc này mới quay đầu lại.

“Các vị sư huynh hiện tại có thể nói cho ta biết cần ta ở lại làm gì không?” Kỳ Phong hắn thật đúng là không kiên nhẫn a.

“Ha..ha..vị sư đệ này tuy khuôn mặt hơi đen một chút nhưng mọi người hãy nhìn đôi bàn tay trắng nõn non mềm này mà xem. Đôi tay thế này còn cả người thì thế nào nhỉ, bọn ta thật muốn khám phá nó, các đệ thấy ta nói có đúng không a?”

“Ha..ha..đúng nha..đúng nha, mỹ nhân như vậy chúng ta còn chưa từng hưởng qua nha.”

Kỳ Phong nỗi giận thật sự, bọn người này đây là đang đùa giỡn hắn sau. Những người này chẳng những muốn cướp đồ còn muốn cướp sắc. Bọn họ có vẻ tìm sai người rồi.

Lui về phía sau tránh thoát khỏi những bàn tay bẩn thiểu đang sắp chạm vào mình. Tay Kỳ Phong nhất thời nắm chặt giả vờ run sợ nói: “Các vị sư huynh đây là đang muốn làm cái gì?”

Hắn cần thời gian khôi phục lại chút ít linh lực. Bây giờ không thể kích động, hắn cần kéo dài thời gian, nữa khắc, chỉ cần nữa khắc hồi phục ba phần linh lực thôi vậy cũng đủ rồi. Âm thầm vận chuyển Thiên Địa Hoàng Quyết đến cực hạng theo từng vòng chu thiên.

“Sư đệ ngươi không thấy sao, chúng ta là đang muốn yêu thương ngươi thôi nha.”

“Ta không cần, ta là nam nhân, thả ta đi đi.” Kỳ Phong giả vờ run sợ rồi tiếp tục lùi lại giữ khoản cách với những người này.

“Thả ngươi đi, chúng ta còn chưa chơi đùa sao có thể thả ngươi đi. Nghĩ cũng đừng nghĩ a.” Tên Luyện khí tám tầng có khuôn mặt góc cạnh tiến đến gần Kỳ Phong nói.

Kỳ Phong cuối đầu, trong mắt là một mãnh băng lãnh.

“Vậy sao?” Thanh âm đã không còn độ ấm.

“Này, các ngươi có thấy nhiệt độ càng ngày càng lạnh không?”

“Đúng thật, sao vậy nhỉ?” Một người trong nhóm bọn chúng thắc mắc hỏi.

“Cảm thấy lạnh sao?” Vẫn cuối đầu Kỳ Phong tiếp tục nói.

“Đúng là lạnh thật, mà hình như có gì đó không đúng.” Vẫn là tên Luyện Khí tám tầng có khuôn mặt góc cạnh phát hiện ra người này cũng đồng thời lui về phía sau. Không uổng người này có thể từ trong đám người này bước lên làm đội trưởng a, thì ra là cũng có chút thực lực.

Ngẩng đầu lên đôi mắt Kỳ Phong đã chuyển sang màu tím đậm.

“Ta nói nhiều như vậy mà đến bây giờ các ngươi mới phát hiện ra vấn đề sao?”

“Nhìn vào mắt ta. Các ngươi đã từng hãm hại bao nhiêu người, vậy thì giờ hãy thử cảm nhận nỗi thống khổ các ngươi đã từng gây ra cho bao người đi.”

“Ngươi..ngươi..” Những người này lời còn chưa kịp nói hết đã lập tức bất động, trên khuôn mặt bọn họ bắt đầu trở nên vặn vẹo đến đáng sợ.

Kỳ Phong không biết bọn họ đã làm bao nhiêu điều ác mà và đã trải qua những gì, chỉ là trước khi chết chính họ cũng không nghĩ đến có ngày mình sẽ phải chết vì những gì mình đã gây ra đi mà thôi.

“Một ánh mắt có thể giết người, đây là Kỳ Phong được Xà Vương Huyên chỉ điểm lại còn dặn hắn không nên dùng loạn, giờ hắn mới biết vì sau Huyên lại che đi màu mắt của hắn, năng lực này đúng thật là đáng sợ. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn sử dụng đến năng lực này. Nếu để người không có ý tốt biết hắn có năng lực này thì sao?” Thật là hắn nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.

Cuốn lên Cự Mãng, lục soát những người này lấy đi tất cả túi trữ vật, kiểm tra trên người bọn chúng cũng không còn vật gì có giá trị Kỳ Phong đang định dùng hỏa phù xoá đi dấu vết thì phát hiện có người đang đến.

Không kịp xử lý mấy cái xác này rồi. Kỳ Phong lập tức lao ra khỏi hiện trường, hắn là biết có cường giả theo bảo vệ chỉ thật không ngờ bọn họ đến nhanh như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play