Hoàng hậu không nhìn nổi quý phi liên tục liếc mắt đưa tình cho hoàng thượng, lên tiếng nói:

“Hoàng thượng, chuyện như thế nào, người chỉ cần nghe cung nữ Nguyễn Nhi của Trương phi khai báo thì sẽ rõ.”

“Người đâu, mang Nguyễn Nhi vào.”

Hoàng thượng lạnh nhạt lên tiếng, tay mân mê ly trà nóng cung nữ mới dâng lên, mấy người hoàng hậu cũng yên vị ở chỗ của mình, rất nhanh một cung nữ sắc mặt tái nhợt bộ dạng thê thảm được người khiêng vào, Lý An Nhiên không khỏi hơi nhíu mày, Trương phi lập tức cười khổ giải thích.

“Vì nàng ta cứng đầu không khai nên buộc lòng thần thiếp phải dùng hình.”

Đối với lời giải thích của Trương phi, không ai có ý kiến, chỉ là trong lòng có tin tưởng Trương phi hay không thì khó nói.

“Nói đi, những gì ngươi đã nói với bổn cung lúc trước, nói lại một lần cho hoàng thượng nghe.”

Cung nữ Nguyễn Nhi quỳ rạp dưới đất, khóc nói:

“Nô tỳ là bị ép buộc, xin hoàng thượng tha mạng.”

“Đừng nói nhảm nữa, nói mau, ai đã sai sử ngươi dùng độc hại người.”

Hoàng thượng lạnh nhạt nói một câu, Nguyễn Nhi lập tức run rẩy nói:

“Là Lưu chủ tử.”

“Lưu chủ tử? Ngươi nói là vị Lưu chủ tử nào?”

Quý phi lộ ra vẻ hứng thú hỏi, Nguyễn Nhi liền nói:

“Trước đây là Lưu phi, sau đó là Lưu tiệp dư, hiện tại chính là… Lưu canh y ở dịch đình.”

Mọi người ngoại trừ hoàng hậu và Trương phi đều bất ngờ, Trương phi lập tức hỏi tiếp.

“Động cơ của Lưu canh y là gì.”

Nghe giọng nói của Trương phi, thân thể Nguyễn Nhi bất giác run lên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi lập tức khai báo, bộ dạng giống như chỉ cần nói chậm một giây sẽ bị Trương phi giết chết vậy, nhìn biểu hiện sợ hãi đến tận tâm hồn của nàng ta, Lý An Nhiên không khỏi nhìn Trương phi bằng một con mắt khác, Trương phi bình thường bày ra phong phạm tài nữ, bình hòa thanh đạm, không ngờ lại có thể dùng hình đến nỗi cung nữ biến thành dạng này, tài nữ… nàng phải xem lại ý nghĩ của hai chữ này.

“Lưu canh y oán hận Thuần chiêu dung nương nương, không muốn cung nữ của Thuần chiêu dung được gả cho Nghiêm đại nhân cho nên uy hiếp nô tỳ ra tay với Lục Ly.”

Hoàng hậu nhìn thần sắc thất hồn lạc phách của Nguyễn Nhi, nhíu mày liếc mắt nhìn Trương phi một cái rồi hỏi tiếp.

“Người ra lệnh cho ngươi tát tay Lục Ly là Trương phi, nếu nói Trương phi không liên quan thì có chút khó mà giải thích được.”

“Hoàng thượng minh xét, hôm đó vì Lục Ly ăn nói không cẩn trọng, có lời nói sai thần thiếp mới xử phạt Lục Ly một chút, thần thiếp không hề biết Nguyễn Nhi đã bị Lưu canh y mua chuột.”

“Vậy xin nương nương cho thần thiếp hỏi mấy câu.”

Lý An Nhiên đột nhiên lên tiếng, cười cười nhìn Trương phi hỏi:

“Hôm nay vì sao nương nương lại trùng hợp đi đến Nội Vụ phủ?”

Trương phi lập tức đúng lý hợp tình nói:

“Hôm nay ta cùng hai cung nhân trong cung của mình đang đi dạo trong ngự hoa viên thì nhìn thấy Vi Hạ của Viên Hy cung dẫn theo cung nhân đang tìm kiếm gì đó, hỏi ra thì biết Tiểu Bạch trong cung của quý phi nương nương chạy mất, lúc đó ta mới giúp đi tìm, cuối cùng đi đến Nội Vụ phủ, chuyện này cung nữ Vi Hạ của quý phi nương nương có thể làm chứng.”

Mọi người đưa mắt nhìn quý phi, quý phi bình thản gật gật đầu nói:

“Quả đúng là có chuyện này.”

“A... Nếu là vậy thì… Nguyễn Nhi, ngươi giải thích cho bổn cung biết, ngươi làm sao biết hôm đó Lục Ly và Trương phi nương nương sẽ đụng mặt để ngươi có cơ hội chuẩn bị ra tay hả?”

Nguyễn Nhi run lên, nhìn Lý An Nhiên một cái rồi cuối đầu nói:

“Nô tỳ thật ra không biết hôm đó sẽ có cơ hội ra tay, tất cả chỉ là trùng hợp.”

“Như vậy nghĩa là ngươi vẫn luôn mang theo Tiêu Bì Tán trong người sao?”

Hoàng hậu nhướng mày hỏi, Nguyễn Nhi khẽ gật đầu, hoàng hậu lại cười lạnh hỏi tiếp:

“Ngươi không sợ người khác phát hiện tan chứng trên người ngươi sao?”

“Cái này…”

Nguyễn Nhi cuối đầu, tròng mắt đảo qua một vòng, ấp úng một chút rồi mới gật đầu thừa nhận.

“Đúng vậy, nô tỳ không sợ, Lưu gia khống chế đệ đệ của nô tỳ, chỉ cần đệ đệ còn sống, dù có chết nô tỳ cũng không sợ.”

“Ồ! Có cả Lưu gia dính dáng vào nữa à.”

Hoàng thường cười lạnh một cái, hoàng hậu lập tức âm thầm nhíu mày, nếu chỉ là Lưu canh y thì không có gì, thế nhưng nếu cả Lưu gia cùng dính vào thì không hay rồi, Lưu gia là vây cánh của Tô gia nàng, mặc dù từ sau khi Lưu thị bị hàng phân vị, Lưu gia đã không còn được trọng dụng nhưng dù sao Lưu lão gia vẫn là một quan viên triều đình, vẫn rất quan trọng với Tô gia nàng. Hoàng hậu hừ một tiếng hỏi:

“Nguyễn Nhi, lời ngươi nói là sự thật chứ?”

“Nô… Nô tỳ đều là nói thật.”

“Nói dối.”

Hoàng hậu đột nhiên gắt lên một tiếng, Nguyên Nhi kinh hãi lập tức dập đầu hô:

“Nương nương tha mạng.”

“Nếu muốn bổn cung tha mạng thì khai thật cho bổn cung.”

Hoàng hậu uy nghiêm nói một câu sau đó quay sang hoàng thượng nói:

“Hoàng thượng, thần thiếp thấy chuyện này có vấn đề, thoạt nghe qua thì những lời cung nữ này nói rất có lý thế nhưng nghĩ kỹ lại sẽ nhận ra có điểm vô lý, Lục Ly vừa rời khỏi Trường Lạc cung, con mèo của quý phi nuôi đã đột nhiên chạy mất, rồi Trương phi đúng lúc gặp được Vi Hạ sau đó lại bất ngờ gặp được Lục Ly ở Nội Vụ phủ, thần thiếp cảm thấy sao lại cùng lúc xuất hiện nhiều sự trùng hợp đến như vậy chứ, nếu không có dự mưu trước, không thể nào có chuyện như thế xảy ra.”

“Hoàng hậu nương nương nói những lời này là có ý gì?”

Quý phi lạnh lùng liếc mắt nhìn hoàng hậu, hoàng hậu cười khẽ một tiếng.

“Bổn cung cũng không nói chuyện này là do quý phi sắp đặc, quý phi gấp cái gì chứ?”

“Thần thiếp không có làm, đương nhiên không sợ hoàng hậu nương nương vạch tội, nhưng thần thiếp chỉ cảm thấy nương nương suy nghĩ quá nhiều, chuyện bé xé ra to… A, ta nhớ rồi, phụ thân của Lưu canh y cùng với thái sư là bằng hữu lâu năm, hoàng hậu nương nương nói giúp cho Lưu gia cũng là phải.”

“Triệu quý phi, ngươi ăn nói cho cẩn trọng, bổn cung thân là hoàng hậu, xử sự chỉ nghĩ đến hai chữ công bằng, chuyện này rõ ràng có nhiều khuất mắc, chẳng lẽ bổn cung lại im lặng nhìn người khác bị vu oan hay sao?”

“Hoàng hậu nương nương chính trực công minh, thật khiến thần thiếp đây bái phục.”

Triệu quý phi cười lạnh, ánh mắt tràn đầy châm chọc nhìn hoàng hậu. Hoàng hậu nổi giận định lên tiếng phản bác thì đột nhiên hoàng thượng lạnh nhạt lên tiến cắc ngan.

“Hoàng hậu nói vậy cũng có cái lý của mình, được rồi, tạm thời cứ giao Nguyễn Nhi cho Lưu Toàn Phúc thẩm vẫn, trẫm sẽ tự mình điều tra xem ai mới thật sự là chủ mưu, được rồi, trời cũng đã khuya, các nàng trở về nghỉ ngơi đi.”

Hoàng thượng đã lên tiếng, không ai dám có ý kiến gì nữa, mấy người hoàng hậu quý phi đồng loạt đứng lên.

“Thần thiếp tuân chỉ.”

Đợi sau khi tiễn bốn người hoàng hậu rời đi, Nguyễn Nhi cũng bị Lưu công công cho người kéo xuống, Lý An Nhiên có chút đâm chiêu nhíu mày nhìn chầm chầm ra cửa cung, lúc này hoàng thượng đi đến hỏi:

“Còn suy nghĩ cái gì đó, đi ngủ.”

“A.”

Lý An Nhiên hoàn hồn, nhu thuận đi theo hoàng thượng vào tẩm thất, sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người lên giường liền nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

…..

Đêm khuya vắng lặng, Trương phi không trực tiếp trở về Vạn Quế cung mà đi thẳng đến Từ Ninh cung.

Bên trong Từ Ninh cung, Triệu thái hậu sắc mặt hiền lành tay cầm phật châu nhìn Trương phi tiến vào, bình thản cho nàng ngồi xuống, gọi người châm trà.

Không cần Triệu thái hậu hỏi, Trương phi tự động đem mọi chuyện xảy ra trong Trường Lạc Cung báo lại, Triệu thái hậu im lặng lắng nghe.

Sau khi kể lại đầu đuôi sự việc, Trương phi nhíu mày, lo lắng hỏi Triệu thái hậu.

“Thái hậu nương nương, thần thiếp phải làm sao bây giờ, Nguyễn Nhi đã bị người của hoàng thượng mang đi, nếu như nàng ta khai bậy gì đó với hoàng thượng thì…”

“Sợ cái gì.”

Triệu thái hậu cười khẽ một tiếng, ôn hòa nói:

“Chẳng lẽ ngươi thật sự là chủ mưu hảm hại cung nữ của Thuần chiêu dung hay sao?”

“Thần thiếp không có, thần thiếp thật sự bị kẻ khác ám hại, nhưng mà tiện nhân Nguyễn Nhi kia thà chết cũng không chịu khai ra chủ mưu thật sự, thần thiếp chỉ lo…”

“Nếu vậy thì không có gì phải lo lắng cả, ngươi trở về trước đi.”

Trương phi bị ra lệnh tiễn khách, đành bất an đứng dậy rời đi, đợi khi trong phòng chỉ còn hai người thái hậu và Diên ma ma, Triệu thái hậu liền hỏi:

“Ngươi thấy sao?”

“Lão nô cảm thấy Trương phi thật sự không phải chủ mưu trong chuyện này.”

“Ừ!”

Diên ma ma đi đến sau lưng Triệu thái hậu, vừa xoa bóp vai cho Triệu thái hậu vừa hỏi:

“Nương nương, người cảm thấy Trương phi có thể thoát được kiếp nạn không?”

“Có thể, bởi vì trong mắt hoàng thượng chân tướng không quan trọng, ai gia đã đưa cho hoàng thượng một cơ hội khác, hoàng thượng nhất định sẽ nắm lấy.”

“Đúng rồi nương nương, chúng ta có cần tiếp tục điều tra chủ mưu hay không?”

“Người có thể mua chuộc được cả cung nhân của Viên Hy cung và Vạn Quế cung, ai gia rất tò mò không biết là thần thánh phương nào, tiếp tục điều tra đi.”

……

Thọ Khang cung, hoàng hậu ngồi đối diện với Tô thái hậu, sắc mặt hai người đều cực kỳ âm trầm.

Bộp!

Tô thái hậu tức giận đặt mạnh ly trà lên bàn.

“Triệu gia được lắm, thì ra là mượn chuyện này để công kích Tô gia chúng ta.”

“Là do con sơ xuất, ngay từ đầu không sớm nhận ra âm mưu của bọn chúng, thái hậu nương nương, người định thế nào?”

“Ngươi mau chóng truyền tin ra ngoài cho phụ thân ngươi, để hắn làm chuẩn bị.”

……

Trường Lạc Cung, tẩm cung yên lặng, hoàng thường nằm trên giường đột nhiên mở mắt, hắn quay đầu thấy Lý An Nhiên nhắm mắt ngủ say, nhẹ nhàng ngồi dậy, không tiếng động xuống giường, hoàng thượng mặc áo choàng đi ra ngoại thất, xung quanh bốn bề vắng lặng, Lưu công công không biết từ lúc nào tiến vào, nhỏ giọng bẩm báo với hoàng thượng.

“Hoàng thượng, Nguyễn Nhi đã khai báo, chủ mưu là Anh phi nương nương.”

Hoàng thượng gật gật đầu, thần sắc của hắn như là đã sớm đoán ra, hắn lạnh nhạt ra lệnh.

“Truyền khẩu dụ của trẫm cho Dương Thừa Sở và Nhậm Phong, lập tức bao vây Lưu gia ngay trong đêm, bằng giá nào cũng phải tìm ra chứng cớ phạm tội của Lưu lão đầu kia, đi đi.”

“Nô tài tuân chỉ!”

Lý An Nhiên nằm trong nội thất, thật ra lúc hoàng thượng mở cửa ra ngoài, nàng đã tỉnh dậy, hoàng thượng và Lưu công công nói chuyện bên ngoài, nàng chỉ loáng thoáng nghe được mấy chữ rời rạc, nhưng trong đó nàng nghe được hai chữ “Anh phi”.

Ngay lập tức trong lòng Lý An Nhiên có phán đoán. Quả nhiên nàng nghi ngờ không sai, hôm nay Anh phi đột nhiên đến, sau đó im lặng không nói một lời, nàng lập tức đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Trước đây nàng từng nghe nói, hung thủ thật sự thường hay trở về hiện trường gây án của mình, nguyên nhân là vì muốn được theo dõi quá trình điều tra vì sợ người khác điều tra ra mình, chính vì thế khi thấy biểu hiện khác thường của Anh phi nàng liền cảm thấy nghi ngờ.

Không ai nhìn thấy, trong bóng đêm, ánh mắt Lý An Nhiên lóe ra tia lạnh lẽo.

Năm tháng còn dài!

VntHoaTinhKhoi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play